Lúc Trần Ứng Giai nói cho tôi nghe về chuyện cậu ta rơi vào bể tình là vào buổi tối hôm cậu ta vừa kết thúc chuyến công tác kỳ hạn nửa tháng, hôm đó vừa về đã hẹn tôi ra ngoài uống rượu.
Cả người đen như hòn than, ít nhất phải gầy mất hơn mười cân.
Thế nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt tỏa sáng vạn dặm của cậu ta là đủ biểu hiện cuộc sống của cậu ta có bao nhiêu nóng hổi thương yêu rồi.
Cậu ta nói với tôi rằng đừng lãng phí thời gian như vậy Tiêu ơi, lời của cậu ta lúc này y xì lời của mẹ tôi lúc mới móc tiền thanh toán thủ phó* mua phòng cho tôi.
*Thủ phó: 首付 - hình thức mua nhà phải trả trước một số tiền tối thiểu do nhà nước quy định.
Ba tuyến thành phố*, một trăm hai mươi mét vuông, thủ phó sáu mươi vạn, một tháng tôi vay mấy ngàn trả góp thì chẳng sớm thì muộn qua mười mấy năm phòng này mới chính thức thuộc về tôi.
*Third-tier City - chiến lược phát triển kinh tế của Trung quốc
Tôi đang bận rộn sửa sang lại phòng ở, vách tường nào bỏ được thì bỏ, nơi nào cần thì để nguyên.
Tôi không có thời gian suy ngẫm xem làm thế nào mới không lãng phí thời gian.
Thật ra ngay cả có trang hoàng xong thì tôi cũng không có thời gian, tôi còn phải đi làm, còn phải vay tiền phòng, tôi không có năng lực không lãng phí thời gian.
Ngày hôm sau Trần Ứng Giai liền đi, mang theo cả hành lý, đi mười hai thành phố.
Lúc cậu ta trở về nom vẫn đen như hòn than thế nhưng lại mỉm cười tủm tỉm nói cho tôi biết rằng không biết cậu ta đã ngồi trên xe bao lâu, đi qua quãng đường bao xa, cậu ta chỉ biết hiện giờ mình đen đi nhiều quá, cậu ta cười nói mình thậm chí còn phá hỏng hẳn một đôi giày.
Cậu ta kể rằng cậu ta bay đi Trùng Khánh rồi lại qua Thành Đô lên Lan Châu đi Tây Ninh đến Lhasa, cậu ta kể rằng cậu ta đã thấy hồ Thanh Hải sâu thẳm, cậu ta nói cậu ta đã tới xem hồ nước mặn Tra Tạp, mặt hồ óng ánh ánh bạc. Cậu ta nói đây là lần đầu tiên cậu ta mặc áo khoác trong ngày hè tháng tám, nhìn thảo nguyên xa tít tận chân trời, cậu ta nói cậu ta đã thấy được bầu trời Lhasa, mây bay chậm rãi, giống như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào.
Cậu ta kể rằng mình đã chơi thuyền ở Nepal Barca, nhìn những con chim nhẹ nhàng xẹt qua mặt hồ, cậu ta nói Tiêu à, nhìn đẹp lắm, mày không đi đúng là lỗ quá.
Sau đó tôi nói với cậu ta rằng: "Cuộc đời có bao giờ hoàn hảo đâu."
Cậu ta chống cằm nhìn tôi cười, cười một lát lại rót bia cho tôi, đặt đĩa thịt nướng mà ông chủ vừa bê lên trước mặt nói.
Rồi cậu ta nói: Tao nghĩ tao bị ái thần bắn trúng rồi, Tiêu.
Tôi cười ha ha ha: Ai khiến mày rơi vào bể tình thế?
Cậu ta kể rằng tao có gặp một cô gái, lúc tạm biệt ở gân bay cô ấy ôm tao khóc thất thanh.
Tôi thấy buồn cười: Cảm giác thế nào?
Cậu ta đăm chiêu nghĩ nghĩ, sau đó nói: Đại khái giống như tao đang đứng ở quảng trường cho bồ câu ăn trong một buổi chiều xuân ấm áp, đột nhiên có một hồi chuông vang lên, đám chim đang mổ vụn bánh mì cạnh chân tao giật mình bay vọt lên trên cao, thế là tao cứ đứng đó nhìn chúng nó đồng loạt dang cánh bay lên trời, rồi lúc tao vỗ vỗ tay cho hết vụn bánh thì đập vào mắt là cảnh một người đứng cách tao mấy trăm mét, cũng đang làm động tác giống hệt tao.
Tôi định não bổ hình ảnh như vậy, sau đó thản nhiên nói: Hình ảnh rất có cảm giác, thế nhưng đó là cảm giác gì nhỉ?
Trần Ứng Giai nhìn tôi: Hai linh hồn cô độc gặp nhau.
Tôi phun ra một nụ cười, sau đó giơ ngón tay cái lên với cậu ta: Lợi hại.
Sau đó tôi lôi thuốc trong túi ra, ngậm trong miệng nhìn cậu ta cười: Để tao xem xem lần này tình yêu của hai linh hồn cô độc có thể duy trì được bao lâu.
Cách Trần Ứng Giai gặp tình yêu nhiều không sao đếm xuể, cũng thiên kỳ bách quái lắm.
Cậu ta nói Tiêu tao đang tìm tình yêu.
Nhưng tình yêu đa chủng loại của cậu ta lại chẳng đi đến cái gọi là cực hạn bao giờ.
Cho nên một tối khi tôi vừa tăng ca về, cậu ta bị bạn gái đuổi đi đáng thương hề hề xuất hiện trước của nhà tôi, thế là cậu ta ngồi trên ghế sô pha thảo luận về phụ nữ cùng tôi cả một đêm dài.
Đương nhiên vẫn chẳng hề có đáp án như trước, hơn nữa còn khiến hôm sau tôi đi làm trễ.
Tôi đổ hết trách nhiệm cho cậu ta, cũng mượn cớ này bắt cậu ta mời tôi ít nhất một bữa cơm.
Nào nghĩ mấy tháng sau cậu ta lại nói với tôi rằng: Tiêu tao muốn kết hôn.
Tôi rất ngạc nhiên với cái loại cảm tình đó, vô cùng tò mò, cho nên tôi chuyển ghế còn cố ý xuống lầu mua rượu về, hai người ngồi trên ban công, tôi liền chuẩn bị nghe cậu ta kể chuyện xưa.
Cậu ta thật sự biết kể chuyện xưa.
Thế nhưng ngày đó cậu ta lại không kể chuyện xưa cho tôi nghe.
Cậu ta ngửa đầu uống rượu nhìn bầu trời đêm bên ngoài ban công, một mảnh tối đen chẳng có ánh sáng nào.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt mang theo ánh cười chớp chớp: Tao đã lên giường với cô ấy rất nhiều lần, tao sẽ ôm lấy cô ấy nói anh yêu em, cô ấy cũng sẽ đáp lại tao, thế nhưng lúc đó tao lại nghĩ, bọn tao liệu có thật sự biết yêu là gì không?
Cậu ta nói: Dầu gì tao cũng không biết.
Rồi vươn hai ngón tay ra gõ gõ đầu gối tôi: Cho tao điếu thuốc đi, Tiêu.
Tôi lấy thuốc cho cậu ta, cầm bật lửa châm giúp nữa, cậu ta híp mắt phun khói thuốc ra: Thế nhưng tối mấy hôm trước, tao lại hỏi cô ấy xem cô ấy có muốn gả cho tao không.
Cô ấy nói có.
Trần Ứng Giai ngậm thuốc nhẹ giọng cười: Mày có biết vì sao đột nhiên tao lại hỏi thế không? Là bởi vì tối hôm đó sau khi làm xong hai người bọn tao nằm trên giường, cô ấy đột nhiên lại thò tay ôm lấy tao.
Cậu ta nói: Lúc đó tao cảm giác tao lại yêu rồi.
Cậu ta cười cười: Tao bị cảm giác đó đánh bại, cho nên tao nghĩ hẳn là sau này nên sinh sống cùng cô ấy thế nên tao mới đưa ra yêu cầu đó.
Trần Ứng Giai nhìn tôi cười: Vĩnh viễn đừng bao giờ lãng phí bất cứ thời cơ nào a.
Tôi giơ tay mình lên nhìn cậu ta bằng khóe mắt: Cho nên mày cảm thấy tình yêu thực ra là do mình nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương hay không à?
Cậu ta cười với tôi: Một khắc cô ấy ôm tao vào lòng ấy, tao cảm thấy như thể mình biến lại thành trẻ con.
Tôi Ha một tiếng.
Một người đàn ông giàu trăng hoa thì sao? Lại bị một người phụ nữ không có quan hệ huyết thống lấy mất cảm tình.
Đạt đến thành công thì sao? Lại tìm thấy cảm giác an toàn bên trong vòng tay một người phụ nữ chẳng hề có quan hệ huyết thống gì với mình.
Khi bạn được một người phụ nữ ôm mà lại cảm thấy như thể biến thành đứa trẻ trong lòng cô ấy, như vậy tức là các bạn đã ký kết sâu thêm một tầng quan hệ nữa rồi.
Thế nhưng, bạn yêu một người bởi vì bạn yêu họ, thế nhưng họ nào có yêu bạn đâu?
Họ dựa vào cái gì mà phải yêu bạn chứ?
Dưới ánh đèn mờ nhạt tôi nhìn Trần Ứng Giai bị bóng đêm che mất khuôn mặt.
Tôi còn muốn hỏi, thế nếu là hai người đàn ông thì sao, nên xử lý mối quan hệ ôm và bị ôm thế nào đây?
Sau đó đột nhiên tôi lại nhớ đến Mạc Kiệt, tôi nhớ đến buổi tối hôm chúng tôi tốt nghiệp đại học, sáng hôm sau tôi liền muốn lao đi một nơi xa mà mình luôn muốn đi.
Anh ấy cũng phải đi phương xa, anh muốn đi phương xa lệch múi giờ.
Mạc Kiệt là một người thật sự rất khó hình dung, anh ấy chuyện gì cũng đặc biệt kiên định.
Lúc vừa lên đại học chúng tôi còn đang suy nghĩ xem nên đi tán gái hay chơi điện tử, có cúp học hay không, tóm lại là đủ thứ ý tưởng trên đời, hơn nữa lại nát vô cùng.
Chỉ có một mình anh là vừa lên đại học đã đặt ra mục tiêu vô cùng rõ ràng cho mình, hơn nữa còn rất kiên định.
Tôi chưa từng gặp một người kiên định như anh, giống như vừa đặt ra mục tiêu cho mình là nhất định sẽ đạt được.
Tối hôm tốt nghiệp tôi uống say bí tỉ, bị anh kéo đi khách sạn, tôi cúi đầu ngủ li bì, rạng sáng mới bị tiểu nghẹn tỉnh, mở mắt lật đi lật lại trên giường mới thấy Mạc Kiệt nằm trên sô pha trong một góc tối căn phòng.
Anh ấy thật sự ngồi ở chỗ đó, lưng gù xuống, thế nhưng tư thế đó tuyệt đối là tỉnh rồi.
Tôi lật trên giường thì thoáng mơ hồ nhìn thấy bóng người, hoảng sợ nói, "Anh làm gì thế?"
Cách một hồi lâu tôi mới nghe được anh bình tĩnh nói: "Quan Dịch Tiêu, thật ra em cái gì cũng biết."
Em cái gì cũng biết.
Từ giây phút đầu tiên anh thích em, em đã biết rồi.
Cả người đen như hòn than, ít nhất phải gầy mất hơn mười cân.
Thế nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt tỏa sáng vạn dặm của cậu ta là đủ biểu hiện cuộc sống của cậu ta có bao nhiêu nóng hổi thương yêu rồi.
Cậu ta nói với tôi rằng đừng lãng phí thời gian như vậy Tiêu ơi, lời của cậu ta lúc này y xì lời của mẹ tôi lúc mới móc tiền thanh toán thủ phó* mua phòng cho tôi.
*Thủ phó: 首付 - hình thức mua nhà phải trả trước một số tiền tối thiểu do nhà nước quy định.
Ba tuyến thành phố*, một trăm hai mươi mét vuông, thủ phó sáu mươi vạn, một tháng tôi vay mấy ngàn trả góp thì chẳng sớm thì muộn qua mười mấy năm phòng này mới chính thức thuộc về tôi.
*Third-tier City - chiến lược phát triển kinh tế của Trung quốc
Tôi đang bận rộn sửa sang lại phòng ở, vách tường nào bỏ được thì bỏ, nơi nào cần thì để nguyên.
Tôi không có thời gian suy ngẫm xem làm thế nào mới không lãng phí thời gian.
Thật ra ngay cả có trang hoàng xong thì tôi cũng không có thời gian, tôi còn phải đi làm, còn phải vay tiền phòng, tôi không có năng lực không lãng phí thời gian.
Ngày hôm sau Trần Ứng Giai liền đi, mang theo cả hành lý, đi mười hai thành phố.
Lúc cậu ta trở về nom vẫn đen như hòn than thế nhưng lại mỉm cười tủm tỉm nói cho tôi biết rằng không biết cậu ta đã ngồi trên xe bao lâu, đi qua quãng đường bao xa, cậu ta chỉ biết hiện giờ mình đen đi nhiều quá, cậu ta cười nói mình thậm chí còn phá hỏng hẳn một đôi giày.
Cậu ta kể rằng cậu ta bay đi Trùng Khánh rồi lại qua Thành Đô lên Lan Châu đi Tây Ninh đến Lhasa, cậu ta kể rằng cậu ta đã thấy hồ Thanh Hải sâu thẳm, cậu ta nói cậu ta đã tới xem hồ nước mặn Tra Tạp, mặt hồ óng ánh ánh bạc. Cậu ta nói đây là lần đầu tiên cậu ta mặc áo khoác trong ngày hè tháng tám, nhìn thảo nguyên xa tít tận chân trời, cậu ta nói cậu ta đã thấy được bầu trời Lhasa, mây bay chậm rãi, giống như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào.
Cậu ta kể rằng mình đã chơi thuyền ở Nepal Barca, nhìn những con chim nhẹ nhàng xẹt qua mặt hồ, cậu ta nói Tiêu à, nhìn đẹp lắm, mày không đi đúng là lỗ quá.
Sau đó tôi nói với cậu ta rằng: "Cuộc đời có bao giờ hoàn hảo đâu."
Cậu ta chống cằm nhìn tôi cười, cười một lát lại rót bia cho tôi, đặt đĩa thịt nướng mà ông chủ vừa bê lên trước mặt nói.
Rồi cậu ta nói: Tao nghĩ tao bị ái thần bắn trúng rồi, Tiêu.
Tôi cười ha ha ha: Ai khiến mày rơi vào bể tình thế?
Cậu ta kể rằng tao có gặp một cô gái, lúc tạm biệt ở gân bay cô ấy ôm tao khóc thất thanh.
Tôi thấy buồn cười: Cảm giác thế nào?
Cậu ta đăm chiêu nghĩ nghĩ, sau đó nói: Đại khái giống như tao đang đứng ở quảng trường cho bồ câu ăn trong một buổi chiều xuân ấm áp, đột nhiên có một hồi chuông vang lên, đám chim đang mổ vụn bánh mì cạnh chân tao giật mình bay vọt lên trên cao, thế là tao cứ đứng đó nhìn chúng nó đồng loạt dang cánh bay lên trời, rồi lúc tao vỗ vỗ tay cho hết vụn bánh thì đập vào mắt là cảnh một người đứng cách tao mấy trăm mét, cũng đang làm động tác giống hệt tao.
Tôi định não bổ hình ảnh như vậy, sau đó thản nhiên nói: Hình ảnh rất có cảm giác, thế nhưng đó là cảm giác gì nhỉ?
Trần Ứng Giai nhìn tôi: Hai linh hồn cô độc gặp nhau.
Tôi phun ra một nụ cười, sau đó giơ ngón tay cái lên với cậu ta: Lợi hại.
Sau đó tôi lôi thuốc trong túi ra, ngậm trong miệng nhìn cậu ta cười: Để tao xem xem lần này tình yêu của hai linh hồn cô độc có thể duy trì được bao lâu.
Cách Trần Ứng Giai gặp tình yêu nhiều không sao đếm xuể, cũng thiên kỳ bách quái lắm.
Cậu ta nói Tiêu tao đang tìm tình yêu.
Nhưng tình yêu đa chủng loại của cậu ta lại chẳng đi đến cái gọi là cực hạn bao giờ.
Cho nên một tối khi tôi vừa tăng ca về, cậu ta bị bạn gái đuổi đi đáng thương hề hề xuất hiện trước của nhà tôi, thế là cậu ta ngồi trên ghế sô pha thảo luận về phụ nữ cùng tôi cả một đêm dài.
Đương nhiên vẫn chẳng hề có đáp án như trước, hơn nữa còn khiến hôm sau tôi đi làm trễ.
Tôi đổ hết trách nhiệm cho cậu ta, cũng mượn cớ này bắt cậu ta mời tôi ít nhất một bữa cơm.
Nào nghĩ mấy tháng sau cậu ta lại nói với tôi rằng: Tiêu tao muốn kết hôn.
Tôi rất ngạc nhiên với cái loại cảm tình đó, vô cùng tò mò, cho nên tôi chuyển ghế còn cố ý xuống lầu mua rượu về, hai người ngồi trên ban công, tôi liền chuẩn bị nghe cậu ta kể chuyện xưa.
Cậu ta thật sự biết kể chuyện xưa.
Thế nhưng ngày đó cậu ta lại không kể chuyện xưa cho tôi nghe.
Cậu ta ngửa đầu uống rượu nhìn bầu trời đêm bên ngoài ban công, một mảnh tối đen chẳng có ánh sáng nào.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía tôi, đôi mắt mang theo ánh cười chớp chớp: Tao đã lên giường với cô ấy rất nhiều lần, tao sẽ ôm lấy cô ấy nói anh yêu em, cô ấy cũng sẽ đáp lại tao, thế nhưng lúc đó tao lại nghĩ, bọn tao liệu có thật sự biết yêu là gì không?
Cậu ta nói: Dầu gì tao cũng không biết.
Rồi vươn hai ngón tay ra gõ gõ đầu gối tôi: Cho tao điếu thuốc đi, Tiêu.
Tôi lấy thuốc cho cậu ta, cầm bật lửa châm giúp nữa, cậu ta híp mắt phun khói thuốc ra: Thế nhưng tối mấy hôm trước, tao lại hỏi cô ấy xem cô ấy có muốn gả cho tao không.
Cô ấy nói có.
Trần Ứng Giai ngậm thuốc nhẹ giọng cười: Mày có biết vì sao đột nhiên tao lại hỏi thế không? Là bởi vì tối hôm đó sau khi làm xong hai người bọn tao nằm trên giường, cô ấy đột nhiên lại thò tay ôm lấy tao.
Cậu ta nói: Lúc đó tao cảm giác tao lại yêu rồi.
Cậu ta cười cười: Tao bị cảm giác đó đánh bại, cho nên tao nghĩ hẳn là sau này nên sinh sống cùng cô ấy thế nên tao mới đưa ra yêu cầu đó.
Trần Ứng Giai nhìn tôi cười: Vĩnh viễn đừng bao giờ lãng phí bất cứ thời cơ nào a.
Tôi giơ tay mình lên nhìn cậu ta bằng khóe mắt: Cho nên mày cảm thấy tình yêu thực ra là do mình nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương hay không à?
Cậu ta cười với tôi: Một khắc cô ấy ôm tao vào lòng ấy, tao cảm thấy như thể mình biến lại thành trẻ con.
Tôi Ha một tiếng.
Một người đàn ông giàu trăng hoa thì sao? Lại bị một người phụ nữ không có quan hệ huyết thống lấy mất cảm tình.
Đạt đến thành công thì sao? Lại tìm thấy cảm giác an toàn bên trong vòng tay một người phụ nữ chẳng hề có quan hệ huyết thống gì với mình.
Khi bạn được một người phụ nữ ôm mà lại cảm thấy như thể biến thành đứa trẻ trong lòng cô ấy, như vậy tức là các bạn đã ký kết sâu thêm một tầng quan hệ nữa rồi.
Thế nhưng, bạn yêu một người bởi vì bạn yêu họ, thế nhưng họ nào có yêu bạn đâu?
Họ dựa vào cái gì mà phải yêu bạn chứ?
Dưới ánh đèn mờ nhạt tôi nhìn Trần Ứng Giai bị bóng đêm che mất khuôn mặt.
Tôi còn muốn hỏi, thế nếu là hai người đàn ông thì sao, nên xử lý mối quan hệ ôm và bị ôm thế nào đây?
Sau đó đột nhiên tôi lại nhớ đến Mạc Kiệt, tôi nhớ đến buổi tối hôm chúng tôi tốt nghiệp đại học, sáng hôm sau tôi liền muốn lao đi một nơi xa mà mình luôn muốn đi.
Anh ấy cũng phải đi phương xa, anh muốn đi phương xa lệch múi giờ.
Mạc Kiệt là một người thật sự rất khó hình dung, anh ấy chuyện gì cũng đặc biệt kiên định.
Lúc vừa lên đại học chúng tôi còn đang suy nghĩ xem nên đi tán gái hay chơi điện tử, có cúp học hay không, tóm lại là đủ thứ ý tưởng trên đời, hơn nữa lại nát vô cùng.
Chỉ có một mình anh là vừa lên đại học đã đặt ra mục tiêu vô cùng rõ ràng cho mình, hơn nữa còn rất kiên định.
Tôi chưa từng gặp một người kiên định như anh, giống như vừa đặt ra mục tiêu cho mình là nhất định sẽ đạt được.
Tối hôm tốt nghiệp tôi uống say bí tỉ, bị anh kéo đi khách sạn, tôi cúi đầu ngủ li bì, rạng sáng mới bị tiểu nghẹn tỉnh, mở mắt lật đi lật lại trên giường mới thấy Mạc Kiệt nằm trên sô pha trong một góc tối căn phòng.
Anh ấy thật sự ngồi ở chỗ đó, lưng gù xuống, thế nhưng tư thế đó tuyệt đối là tỉnh rồi.
Tôi lật trên giường thì thoáng mơ hồ nhìn thấy bóng người, hoảng sợ nói, "Anh làm gì thế?"
Cách một hồi lâu tôi mới nghe được anh bình tĩnh nói: "Quan Dịch Tiêu, thật ra em cái gì cũng biết."
Em cái gì cũng biết.
Từ giây phút đầu tiên anh thích em, em đã biết rồi.