"Á? Cái gì? Bạn là Quyên Tử à? Thật không? Bạn thật sự là Quyên Tử á?" Tử Tình kích động chộp lấy tay của Mộng Thi…
Người này nặng nề gật đầu.
"Người đàn ông mà hôm qua mình nói đến chính là đại ca của bạn! Bạn biết đấy, hôm đó…
trong căn phòng tối đó… ma xui quỷ khiến… hai bọn mình liền… làm việc đó rồi…" Quyên Tử ấp úng nói, nếu không phải đèn trong quán hơi tối, thì cô thề rằng mình sẽ chui xuống dưới gầm bàn.
"Làm việc đó rồi? Hai người làm việc đó rồi?" Tử Tình kêu thất thanh.
"Suỵttttt!" Quyên Tử lập tức đưa ngón tay lên môi, "Nói nhỏ chút, bạn muốn tất cả mọi người đều nghe thấy hay sao?"
Tử Tình lập tức hạ giọng: "Hai người thật sự đã làm việc đó rồi à?"
Quyên Tử nhẹ gật đầu.
"Không thể nào! Đại ca không phải loại người như vậy!" Đánh chết cô cũng không tin, đại ca sẽ làm ra loại chuyện này. Nếu cha mẹ mà biết, còn không nhảy cẫng lên mới lạ!
"Mình lừa bạn làm gì! Bạn biết đó là lần đầu tiên của mình! Mình thật đau gần chết đi được ý! Sớm biết là sẽ đau như vậy, thì nói thế nào mình cũng sẽ phản kháng lại! Nhưng rốt cuộc là người ta cũng không phải là cường bạo mình, trong lòng mình nghĩ tuy mất đi lần đầu rất đáng tiếc, nhưng cũng không phải là chuyện gì to tát cả. Thế nhưng, đại ca bạn quả thật không thể nói lý lẽ được!" Quyên Tử sầu não lên án.
"Dừng dừng, đừng kích động, đại ca mình thế nào? Bạn cứ từ từ nói!" Tử Tình rốt cuộc cũng tin là đại ca thật sự đã làm gì người ta rồi. Nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên, rốt cuộc là tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Quyên Tử thu mình lại trong ghế, bất đắc dĩ nói: "Từ hôm đó trở đi anh ta liền giam lỏng mình, bắt đầu không cho mình xuống giường! Nói là cơ thể mình quá yếu ớt, cần phải được chăm sóc. Sau đó đưa mình vào một căn phòng, sai một đống người hầu hạ. Anh ta thậm chí đi làm cũng mang mình theo, để mình ở gian phòng phía trong văn phòng. Tịch thu điện thoại của mình, còn bắt mình uống canh tẩm bổ! Tóm lại, mấy hôm đó mình quả thực giống như người máy, là rô bốt anh ta toàn quyền thao túng trong lòng bàn tay!"
Oạch. Lãnh Tử Tình sửng sốt, người Quyên Tử nói thật sự là đại ca đấy chứ? Không phải nhận lầm người chứ?
"Bạn… bạn… bạn đang nói đúng là đại ca của mình sao?" Tử Tình nghi hoặc hỏi.
"Nếu nói hôm đó, người đó, là đại ca của bạn, thì đúng 100% là anh ta! Tử Dạ, bạn giúp mình với, mình không cần anh ta chịu trách nhiệm! Anh ta quả thật coi mình như trẻ con, vốn dĩ không phải coi mình là phụ nữ! Anh ta dường như rất phẫn nộ khi biết đó là lần đầu tiên của mình, nhưng mình cũng không muốn đó là lần đầu tiên nha! Đau lắm!" Quyên Tử buồn bực lại hung hăng lấy thìa cào cào lên đĩa thức ăn.
"Aizzz, vậy, Quyên Tử à! Trước tiên bạn bớt giận, sự tình có thể không như bạn tưởng tượng đâu. Bạn xem, anh trai mình anh ấy…"
Đang nói, thì một thân ảnh thon dài đi tới, Tử Tình bất giác dụi dụi mắt, thật đúng là đại ca mà!
Trời ơi là trời!
Tử Tình đứng phắt dậy, thảng thốt kêu: "Đại ca?"
Lãnh Tử Hiên nhìn thấy Tử Tình thì có chút ngạc nhiên, hắn liếc mắt nhìn Quyên Tử đang ngồi bên kia, lại nhìn Tử Tình, hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Tử Tình lập tức đáp: "Ủa, đại ca, em và Quyên Tử đang bàn chút chuyện. Cô ấy là biên tập đã ký hợp đồng với nhà xuất bản của em. À, đúng rồi, em vừa đến làm việc cho nhà xuất bản!"
Tử Hiên nhướn mày kinh ngạc: "Thật à? Nhà xuất bản? Làm gì vậy?"
Tử Tình xấu hổ gãi đầu gãi tai, nói: "Làm vài việc… có tính chất phục vụ."
Tử Hiên lại hỏi: "Hai người nói chuyện xong chưa?"
Quyên Tử vội đáp: "Vẫn chưa xong đâu, anh về trước đi! Nói chuyện xong em về!" Quyên Tử cười giả lả, nhìn là biết đang nịnh nọt hắn.
Khuôn mặt rắn rỏi cương nghị của Tử Hiên khi nhìn Quyên Tử có một tia dịu dàng, nhưng không được rõ ràng lắm.
Hắn gật gật đầu, nhìn đồng hồ nói: "Vậy được, Tử Tình, hai em nói chuyện đi. Anh ở đây chờ."
Nói xong hắn tự nhấc lấy một cái ghế đem đến ngồi bên cạnh Tử Tình và Quyên Tử.
Tử Tình nhìn thấy Quyên Tử đối diện cơ hồ trợn trắng mắt.
"Ờ, vậy Quyên Tử ơi, bọn mình…" Tử Tình định kết thúc cuộc trò chuyện của bọn họ.
Quyên Tử lại nói: "Tử Dạ, bọn mình tiếp tục, không sao cả!"
"Ờ." Tử Tình muốn tiếp tục vấn đề lúc nãy, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Quyên Tử vừa hung hăng lấy thìa ngược đãi đám thức ăn, vừa nói: "Bên công ty điện ảnh kia đã liên hệ xong chưa?"
Tử Tình gật đầu: "Không sao đâu, chỉ cần có bản thảo của bạn là bọn họ tự nhiên sẽ không có vấn đề gì nữa."
Tử Tình lén liếc nhìn đại ca mình, ngoan thế chứ! Đại ca vậy mà ngắm Quyên Tử không chớp mắt, người kia thì coi như không có việc gì, ăn cứ ăn, nói cứ nói.
"Vậy các bạn có cần mình ở lại đến giải thích với bọn họ chút không?" Quyên Tử ra sức nháy nháy mắt với Tử Tình.
Tử Tình lập tức hiểu ý, liền gật đầu đáp: "Đúng đấy, nếu Mộng Thi có thể đích thân ra mặt, thì la tốt nhất rồi. Nhưng…" Tử Tình nhìn sang đại ca.
Tử Hiên sao lại bỏ qua được ánh mắt nhấm nháy của Tử Quyên, hắn thập phần tự tại nói:
"Tử Tình, em bảo công ty điện ảnh nào thế? Có vấn đề gì không?"
Tử Tình đành phải đem chuyện tình nói qua cho đại ca biết.
"Công ty điện ảnh Ích Đạt phải không?" Tử Hiên hỏi.
"Vâng." Tử Tình gật đầu, đại ca sẽ không quen biết trùng hợp vậy chứ?
Tử Hiên rút di động ra, bấm số. Tử Tình và Quyên Tử liền nghe hắn nói chuyện. Đầu tiên là hàn huyên một chập, sau đó liền đề cập đến chuyện biên đạo. Thế là, Tử Tình nhìn thấy đại ca ra dấu OK với mình. Trời ạ! Vừa gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết được ngay sao?
Tử Tình bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Cái xã hội này thật…! Cô lại lén nhìn vẻ mặt hắc tuyến của Quyên Tử. Nếu chuyện này đã được giải quyết, thì cuộc nói chuyện của bọn họ chẳng phải đã kết thúc rồi sao?
Quyên Tử đột nhiên lại nói: "Đúng rồi, Tử Dạ, bản thảo đó của mình hình như vẫn có chút vấn đề. Bọn mình về nhà xuất bản kiểm tra lại chút đi?"
Tử Tình lúng túng nhìn đại ca. Quyên Tử rõ ràng có ý trốn tránh anh ấy mà!
Tử Hiên đột nhiên nói xen vào: "Được rồi, hôm nay nhiều việc quá rồi! Em về nghỉ ngơi đi.
Anh đưa em về!" Hắn bá đạo đứng dậy, đứng bên cạnh Quyên Tử.
Tử Tình tròn mắt, trời ơi! Chuyện này nếu nói cho bố mẹ biết thì vận mệnh của Quyên Tử còn thê thảm hơn! Không! Không thể nói là thảm, mà lão nhân gia sẽ quá đáng hơn cả đại ca, trực tiếp trói cô lại bắt sinh cháu cho họ ý chứ!
Quyên Tử vừa nhìn thấy Tử Hiên đứng cạnh mình thì hoảng hốt vội kéo tay Tử Tình lại, ánh mắt hoảng loạn nhìn Lãnh Tử Hiên nói: "Em… bọn em còn có vài chuyện cần nói."
"Được rồi, sau này sẽ nói sau!" Tử Hiên chau mày, trừng mắt nhìn tay hai cô gái, bàn tay to duỗi ra tách chúng rời khỏi nhau. Sau đó hắn ôm Quyên Tử lên, đi ra ngoài cửa trong tiếng kêu ngỡ ngàng của cô.
"Tử Tình, có cần anh tiện đường đưa về không?" Tử Hiên không để ý đến Quyên Tử đang giãy dụa, ôm lấy cô hỏi Tử Tình.
"À, được thôi, em cũng phải về nhà xuất bản đây." Tử Tình không yên tâm, vội đi theo.
Trời ơi! Đại ca… bá đạo quá!