Cổ Dương cười ha hả. Chuẩn bị đơn giản, hai người lên xe Cổ Dương. Viện cớ Lôi Tuấn Vũ
đang là "bệnh nhân", Cổ Dương xung phong lái xe.
Trên đường, Cổ Dương thật sự không kìm nổi, hỏi: "Vũ, bây giờ ông… rốt cuộc là bị làm sao?
Tại sao đột nhiên lại không làm được?"
Tuấn Vũ lườm hắn, không nói năng gì.
Cổ Dương sốt ruột: "Ê, Vũ! Tôi đang quan tâm đến ông đấy! Ông mau nói đi, tôi sẽ chữa cho ông!"
"Ông là kiến trúc sư, làm sao tự nhiên lại bắt đầu hành nghề bác sĩ vậy?" Tuấn Vũ tức giận hỏi.
"Được rồi được rồi, ông xấu hổ với tôi làm gì chứ! Là lúc bắt đầu không làm được, hay là sau đó… không làm được?" Cổ Dương kỳ thực chưa từng gặp tình huống này, nên cũng không nói chắc được.
"Sau đó!" Lôi Tuấn Vũ bực bội gạt gạt tóc mái xoà trước trán, ngữ khí vô cùng ảo não.
"Nói cụ thể hơn chút đi!" Cổ Dương nhíu mày lo lắng.
"Tôi đã thử vài lần, nhưng đều như vậy. Vào lúc mấu chốt cuối cùng, tôi phảng phất nghe thấy tiếng hét ghê người chết tiệt của con nhóc kia, dường như nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của cô ta, sau đó đột nhiên xìu xuống! Khốn kiếp! Cô ta quả đúng là ma chú mà!" Tuấn Vũ
buồn bực hung hăng đập vào thành xe.
"A nhẹ tay chút! Cẩn thận không phóng đạn bừa bãi ra đấy!" Cổ Dương trêu chọc, "Yên tâm đi! Ông là quá căng thẳng thôi! Lôi Tuấn Vũ tung hoành tình trường bao nhiêu năm mà lại bị
một tiếng hét trói tay trói chân sao? Vũ, không cần sốt ruốt quá, đợi vài hôm, thả lỏng tâm tình, rồi sẽ ổn thôi!"
Cổ Dương an ủi. Loại chuyện này chính hắn cũng chưa từng trải qua bao giờ, nếu đổi lại là hắn… Trời ạ! Thật không dám tưởng tượng!
Lôi Tuấn Vũ buồn chán châm một điếu thuốc, cầm trên tay rít sâu một hơi: "Ông nói thì hay đấy! Đổi lại là ông thử xem! Tôi không phải là rất muốn làm việc đó, mà tôi chỉ tức không chịu nổi thôi! Ông bảo cuộc hôn nhân này của tôi, có uất ức hay không? Khốn kiếp!"
Cổ Dương cười nói: "Được rồi được rồi! Người khác ngưỡng mộ còn không kịp ý chứ! Ông đó, không phải tôi nói ông, ông quá mức càn rỡ! Coi như gặp hạn đi! Tử Tình người ta tốt xấu gì cũng là vợ hợp pháp của ông, dù sao cũng phải tôn trọng người ta chút chứ! Ông thì ngược lại! Hình tượng uy mãnh cao lớn kia của ông không bày ra trước đôi mắt không thể thuần phác hơn của cô ấy thì không được hay sao?"
Lôi Tuấn Vũ lườm hắn: "Còn không phải đều do ông à? Người là do ông chọn! Cổ, ông biết rõ nhược điểm của tôi, bây giờ tôi hoài nghi có phải là do ông an bài tất cả hay không? Sao lại trùng hợp vậy, tôi đi uống nước thì người đàn bà đó cũng trần như nhộng chạy theo tôi.
Sao lại trùng hợp thế chứ, lúc bọn tôi đang làm chuyện đó thì Tử Tình lại xuất hiện? Là do ông một tay sắp xếp phải không?"
Cổ Dương giơ hai tay đầu hàng: "Trời đất chưng giám! Vũ, nếu ông nói vậy tôi lập tức trở về Mỹ cho rồi! Hoàn toàn là trùng hợp mà! Tôi làm vậy thì có lợi gì chứ?"
Tuấn Vũ thấy hai tay hắn đều buông ra khỏi tay lái, miễn cưỡng nhắc nhở: "Được rồi, lái xe của ông đi! Đúng rồi, bao giờ ông về Mỹ?"
"Ngán tôi rồi à?"
"Hỏi chút thôi! Ông không thể trốn tránh như vậy cả đời được!" Hắn đã nghe Cổ Dương kể qua, Cổ Dương đào hôn mới về nước! Ha ha, tên gia hoả này, lấy hắn làm bia đỡ đạn!
Cổ Dương thản nhiên cười cười nói: "Còn nói gì tôi, ông lúc đó chẳng phải cũng vậy sao? Lúc nào ông mới có thể thoát khỏi bóng ma của cô ấy vậy? Đừng nói là tôi không biết chuyện gì nhé! Ông cứ tìm kiếm mấy người đẹp ngực bự, chính là tìm cảm giác của Chi Ảnh phải không?"
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên trừng mắt nhìn hắn: "Ông nhiều chuyện vậy có bị nghẹn chết không?"
Cổ Dương cười cười: "Đừng trách tôi lắm mồm, Vũ, Chi Ảnh không xứng đáng để ông vì cô ta như vậy."
Tuấn Vũ đột nhiên trở nên cực kì cáu giận: "Cổ, tôi cảnh cáo ông, không được nhắc đến cô ta nữa! Chuyện của tôi ông bớt chõ mũi vào đi!"
Cổ Dương mím mím môi. Đã 5 năm rồi, Tuấn Vũ vẫn không thể quên được cô ta. Hơn nữa cơ bản cô ta không xứng đáng để hắn yêu. Cổ Dương biết mình nói gì Tuấn Vũ cũng không tin, bởi vì Cổ Dương cũng từng đã yêu Chi Ảnh. Không! Phải nói vẫn còn yêu…
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên mệt mỏi dựa vào ghế, hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương, thầm thì:
"Tôi không biết lúc đó tại sao cô ấy lại bỏ đi! Tôi nói rồi, dù không cưới được cô ấy, tôi cũng nhất định sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc. Khi ấy, tôi đã tìm được Tử Tình, cô ta cũng đã đồng ý với hình thức hôn nhân này của tôi. Cổ, Chi Ảnh tại sao lại bỏ đi? Ông nói cho tôi biết đi!"
Nói là không được nhắc đến, nhưng hắn lại nhắc, xem ra khúc mắc trong lòng Lôi Tuấn Vũ
vẫn chưa được cởi bỏ.
Cổ Dương sắc mặt khó coi, hắn định nói lại thôi, chỉ cười cười: "Tôi nói rồi, Vũ, cô ta không xứng!"
"Vì sao?" Tuấn Vũ đột nhiên nheo mắt lại, nhìn Cổ Dương chăm chú.
"Tôi nói ông có tin không?" Cổ Dương đùa cợt cười cười, rất chua xót.
"Nói đi!" Ngữ khí lạnh lùng.
"Cô ta câu dẫn người đàn ông khác sau lưng ông!" Cổ Dương rốt cuộc đã nói ra lời nói mình chôn giấu trong lòng suốt 5 năm trời.
Tuấn Vũ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Cổ Dương. Tiếp đó, hắn cười ha hả! Cười có chút điên cuồng, có chút không thể khống chế nổi.
Cổ Dương bị tiếng cười của hắn doạ cho phát run, sau khi hắn ngừng cười thì hỏi: "Ông cười cái gì?"
Lôi Tuấn Vũ vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Tôi nói ông đấy, Cổ à! Ông đây là hâm mộ và ghen tị
phải không? Tôi có thể lý giải tâm tình này của ông! Ông muốn an ủi tôi, nên đem tội danh này vu oan giá hoạ cho cô ấy phải không? Cổ, hay là ông vẫn yêu cô ấy? Yêu cô ấy vậy mà còn phỉ báng cô ấy? Ông biết không? Cô ấy thuần khiết như vậy, thuần khiết đến mức tôi không đành lòng vấy bẩn cô ấy, ông biết không?"
Lôi Tuấn Vũ càng nói càng kích động, thâm tình giống như quay ngược thời gian trở lại 5
năm trước.
Cổ Dương lắc lắc đầu, hắn sớm biết Tuấn Vũ sẽ không tin mà. Nếu hắn biết người đàn ông Chi Ảnh câu dẫn chính là Cổ Dương, thì liệu hắn có phát khùng lên không? Cổ Dương cười nhạo mình.
"Ông cười cái gì? Ông không tin tôi à? Cổ, ông biết không? Cô ấy đã cho tôi lần đầu tiên của cô ấy, ông biết không? Cô ấy thuần khiết như vậy đấy! Tôi chính là người đàn ông đầu tiên của cô ấy!"
"Kéttttttt!" một tiếng, xe của Cổ Dương đột nhiên mất tay lái trượt sang ven đường, hắn vội vàng phanh xe lại! Bánh xe phanh gấp tạo thành một vệt đen kéo dài trên đường quốc lộ, phát ra âm thanh chói tai.
Lôi Tuấn Vũ bị hắn doạ cho kinh hoảng, kinh hãi nhìn Cổ Dương: "Ông điên rồi à? Tuyển thủ đua xe mà lại không biết lái xe trên đường quốc lộ à?"
Cổ Dương trừng mắt hung dữ gõ gõ vào tay lái, tiếng lộp bộp nhất thời vang lên. Hắn nghiêm nghị trừng mắt nhìn Tuấn Vũ, hỏi: "Ông nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào!"