Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy Kiều Chi Ảnh từ trong phòng vệ sinh đi ra, cứ nghĩ là cô vẫn đang chọn quần áo.
Hắn vừa gọi điện thoại xử lý công việc của công ty. Lại vụt nhớ đến cô nhóc Lãnh Tử Tình kia, giờ có phải đang tiêu dao khoái hoạt ở Hồ Nam không?
Nghĩ đến cô lúc này đang thoải mái cỡ nào thì Lôi Tuấn Vũ lại không thoái mái chừng đó.
Hắn ở đây chịu đủ loại giày vò, cô nhóc đó lại tràn trề sinh lực hưởng thụ phong cảnh đẹp, đây là loại lô-gíc gì vậy?
Hắn bấm một dãy số quen thuộc đợi đối phương nhận cuộc gọi. Nhưng tiếng chuông vang lên không biết bao nhiêu lần mà không có người nghe! Chết tiệt! Cô nhóc này! Nghĩ là trời cao hoàng đế xa, hắn không có cách nào tóm được cô hay sao? Dám không nghe điện thoại của hắn sao?
Hắn nghĩ đến việc mình đang cầm đơn xin ly hôn thì lại bực. Đúng rồi, cô ta đi đâu thì có liên quan gì đến hắn? Hắn gọi cô làm cái gì? Có gì để nói chứ? Tuy nói rằng sắp ly hôn nhưng hắn vẫn không khỏi bị cô quấy nhiễu!
Shit!
"Luật sư Kim!" Lôi Tuấn Vũ không biết làm thế nào để trút hết bực dọc trong người ra, liền gọi điện cho luật sư Kim: "Có việc tôi muốn nói với anh một chút!"
Hai bên vừa hàn huyên vài câu, Lôi Tuấn Vũ chưa dặn dò luật sư Kim xong thì nghe thấy tiếng quát tháo của Kiều Chi Ảnh, hắn vội vã qua loa kết thúc cuộc điện thoại, đứng dậy, đi qua đó.
"Ảnh? Xảy ra chuyện gì vậy?" Lôi Tuấn Vũ quan tâm hỏi, ánh mắt chất vấn đồng thời đảo qua cô nhân viên.
Chỉ thấy cô gái kia sắc mặt trắng bệch, sợ mình làm sai chuyện gì, đắc tội với khách, xua tay rối rít: "Tiên sinh, không có! Chính là phu nhân của ngài vừa mới muốn mua bộ lễ phục lần trước ngài mua, nhưng ngài biết đấy, đó là thiết kế độc nhất của Awen tiên sinh, chỉ có một bộ…"
Kiều Chi Ảnh đột nhiên ngắt lời cô, lớn tiếng quát: "Tôi nói là đủ rồi, sao cô cứ lải nhải gì lắm thế? Quên đi, không mua nữa, không mua nữa, cái gì cũng không mua!"
Nói đoạn, Kiều Chi Ảnh bực tức vứt toẹt quyển catalog xuống đất, thật trùng hợp lại mở ra đúng trang có ảnh bộ lễ phục kia, giống như cố ý muốn làm cô ta bực mình vậy.
Kiều Chi Ảnh hung dữ trừng mắt lườm quyển catalog, lấy giầy cao gót dẫm đạp lên hình ảnh kia, không chút thương tiếc lại dùng gót chân di di xoáy tròn lên ảnh bộ lễ phục, cuối cùng cho đến khi nó nhăn nhúm không ra hình thù gì thì cô ta mới chịu thôi! Hừ lạnh một tiếng, Kiều Chi Ảnh sải bước cồm cộp đi ra ngoài cửa tiệm.
Lôi Tuấn Vũ cau mày kinh ngạc nhìn Kiều Chi Ảnh, sao cô ấy… lại thất thố như thế? Chỉ bởi vì một bộ lễ phục hay sao?
"Tiểu thư, phiền cô gói lại hết chỗ quần áo vừa rồi…" Lôi Tuấn Vũ vừa định đưa cho nhân viên bán hàng tấm thẻ tín dụng vàng, thì bị Kiều Chi Ảnh đang bừng bừng giận dữ quay trở
lại giật phắt lấy tấm thẻ.
Hắn nghe thấy âm thanh choe choé của cô ta rít lên: "Tôi đã nói rồi, không mua là không mua! Còn muốn nói bao nhiêu lần nữa đây hả?" Sau đó cô ta quay về nhân viên bán hàng gào ầm lên: "Nhìn cái gì mà nhìn? Lắm chuyện! Nhân viên phục vụ ngu ngốc không hiểu chuyện như cô, đúng là ông chủ của cô mù dở rồi mới thuê cô!"
Lôi Tuấn bị bộ dáng của cô ta làm cho sững sờ. Hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ không rõ phải trái, điên khùng như vậy của Kiều Chi Ảnh. Một thân hình xinh đẹp lúc này giống như đang lên cơn động kinh vậy, thật là không hoà hợp chút nào. Cô ấy làm sao vậy? Sao lại mất phong độ như thế?
Hắn là vì lâu lắm không ở cùng cô, quên mất dáng vẻ vốn có của cô, hay thời gian 5 năm trôi qua cô ấy đã chịu những kích thích gì vậy?
Tóm lại lần đầu tiên Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy dáng vẻ xấu xí đó của Kiều Chi Ảnh, hơn nữa nàng ta cơ hồ không để ý một chút nào đến hình tượng của mình, vừa đi vừa phun phì phì!
Ngẩn người giây lát đã nhìn thấy Kiều Chi Ảnh ra khỏi cửa tiệm, Lôi Tuấn Vũ vội nhanh chóng đuổi theo…
Trong xe yên tĩnh lạ thường.
Thật lâu sau đó, Kiều Chi Ảnh yếu đuối nói: "Thật xin lỗi, Vũ, em thất thố quá!"
Lôi Tuấn Vũ chỉ cười không nói, chuyên chú lái xe.
Kiều Chi Ảnh đột nhiên tâm trạng cực kỳ buồn bực. Lần này trở về cô ta có mục đích rõ ràng, mà anh ấy cũng có ý này. Nhưng mỗi khi hai người ở bên nhau thì cô ta cảm thấy rất không thoải mái. Giống như cô ta đang cướp chồng người khác vậy, có một cảm giác hụt hẫng, thiếu ăn ý sao đó. Trời biết, vốn dĩ cô ta đúng là cướp chồng người khác mà!
"Vũ! Em nghe nói anh đã kết hôn rồi có phải không?" Kiều Chi Ảnh không nhịn được nữa, nếu cô ta không chủ động đề cập đến vấn đề này, chỉ sợ Lôi Tuấn Vũ cả đời này cũng không nhắc đến nữa.
"Ừm." Âm thanh qua quýt đáp lại cho có lệ.
"Hừ, bộ lễ phục đó anh tặng cô ta phải không?" Trong óc Kiều Chi Ảnh không ngừng hiện ra hình ảnh bộ lễ phục kia, giản dị nhưng thanh lịch, cô ta thậm chí có thể tưởng tượng được mình mặc nó vào thì sẽ xinh đẹp diễm lệ chói loà đến mức nào!
"Không cần giữ trong lòng, Ảnh!" Lôi Tuấn Vũ ôn nhu nắm lấy tay Kiều Chi Ảnh, đặt lên ngực mình nói: "Nơi đây chỉ có em, luôn luôn chỉ có em!"
Kiều Chi Ảnh cũng động tâm. Còn có lời hứa nào làm cho người ta cảm động hơn nữa nào?
Cô… Cô… có phải vừa rồi hơi quá đáng không? Không biết có làm Lôi Tuấn Vũ sững sờ không. Cô ta rất muốn khống chế bản thân, nhưng không biết tại sao cảm giác ghen tị và phẫn nộ này làm cho cô ta cơ hồ muốn phát điên lên, nếu Lôi Tuấn Vũ không ở đó thì e rằng cô ta sẽ đánh cho con bé bán hàng đó tơi tả cho coi!
Cho đến khi lên xe rồi thì cô ta vẫn còn đang bị sự tức giận thiêu đốt. Toàn bộ lồng ngực như muốn nổ tung ra!
"Vũ, em có làm anh giật mình không?" Kiều Chi Ảnh rụt rè hỏi.
"Ha ha, anh thật còn không biết được là Ảnh của anh cũng biết ghen cơ đấy?!" Lôi Tuấn Vũ
thoải mái nói, giống như đang sủng nịnh một đứa trẻ hư hỏng quậy phá vậy.
"Đáng ghét! Còn không phải tại anh hết sao?" Kiều Chi Ảnh ra vẻ tức giận rút tay lại, cười ngọt như mật.
"Ảnh, tin tưởng anh, hôn nhân của anh đối với chúng ta không hề có trở ngại gì hết. Còn nhớ Lãnh Tử Tình không?" Lôi Tuấn Vũ định đem mọi chuyện nói cho Kiều Chi Ảnh biết, hắn không muốn cô lại bỏ đi năm năm lần nữa, hắn không đợi được nữa!
"Lãnh Tử Tình?" Kiều Chi Ảnh cố gắng lục soát lại trong đầu mình nhân vật này, nhưng cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.
Lôi Tuấn Vũ thở ra một hai, thận trọng nói: "Năm năm trước, vào buổi tối em bỏ đi, anh đi dự sinh nhật, em nhớ không? Chuyện đính ước từ nhỏ của bọn anh đó."
"Là cô ta sao?" Kiều Chi Ảnh vừa nghe đến đêm của năm năm trước đó thì giật nảy người.
Khoé mắt liếc nhìn Lôi Tuấn Vũ, quan sát phản ứng của hắn, hắn sẽ không phải là đã biết cái gì đó rồi chứ?
"Đúng thế! Cô ta vẫn là đối tượng kết hôn vừa ý của "bố mẹ chồng" em. Thế nên anh liền thuận theo ý các cụ mà kết hôn…" Lôi Tuấn Vũ giống như đang kể chuyện xưa vậy.
"Năm nay mới kết hôn à? Tại sao lại đợi đến 5 năm?" Kiều Chi Ảnh rất muốn biết bản thân cô ta đóng vai trò gì trong cảm nhận của hắn…