Phật nói: Gặp phải tai nạn phải tự xét lấy mình.
Quả nhiên, khi Lôi Tuấn Vũ tràn đầy kích tình quay lại phía Lãnh Tử Tình, hắn quả thực muốn phát điên! Có phải là cả thế giới đều đang trêu đùa hắn hay không?!
Lãnh Tử Tình đang tràn đầy xấu hổ đứng ở chỗ cũ, trừng mắt nhìn đùi mình - nơi đó có một dòng máu tươi đã men theo đôi chân thon thả xinh đẹp của cô mà chảy xuống dưới -- dì cả của cô đã đến rồi!
Quần lót màu trắng bị thấm đỏ, cô vừa kích động, "hừ" một tiếng, lại một dòng chảy xuống.
Ông trời ơi! Cô thật muốn tìm một cái lỗ lớn một chút mà chui xuống, không bao giờ đi ra nữa.
"Vũ, thật xin lỗi, em…" Lãnh Tử Tình đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của Lôi Tuấn Vũ. Cô cũng không chịu nổi, vốn là muốn cùng hắn yêu đương một hồi. Nhưng mà…
"Hừ!" Lôi Tuấn Vũ quả thực muốn điên mất rồi! Hắn thổi một hơi lên lông mày, hắn đã biết vô duyên vô cớ rụng mấy sợi tóc sẽ không phải là điềm lành gì! Hắn thế nào lại quên mất nguyệt sự của cô phải đến rồi chứ?! Chết tiệt! Phần chướng đại dưới quần kia đã sẵn sàng phát tiết rồi!
Một bước tiến tới, ôm lấy Lãnh Tử Tình, vùi đầu vào hõm vai cô.
"Vũ! Anh vẫn khỏe chứ!" Lãnh Tử Tình mím miệng muốn cười lại không dám cười. Cô bất đắc dĩ chỉ đành xoay xoay mông, sợ cái thứ không sạch sẽ kia dính vào thân thể hắn.
Cảm giác được thân thể hắn nóng đến phát bỏng. Cô sợ hắn sẽ không bỏ qua cho cô, cưỡng bức cô!
"Ngoan, để anh ôm một lát!" Lôi Tuấn Vũ ra sức thở hổn hển, hắn thât sự cảm thấy chính mình nhất định là trước kia làm quá nhiều chuyện xấu rồi! Ông trời mới trêu đùa hắn như vậy!
"Được rồi, mau vào phòng tắm xử lý một chút. Không sao, anh có thể chờ em!" Cố nặn ra một nụ cười, trông thật khó coi. Lôi Tuấn Vũ thật sự là bội phục sức nhẫn nại của mình! Còn phải đợi ba ngày hay năm ngày nữa?! Chết tiệt! Hắn sao có thể chờ được?
Khuôn mặt nhăn nhó khiến cho Lãnh Tử Tình có cảm giác buồn cười.
"Được!" Lãnh Tử Tình vội vàng mở cửa chui vào phòng tắm.
Lôi Tuấn Vũ một giây trước còn duy trì nụ cười cứng ngắc, giây tiếp theo liền đá mạnh vào giường! Kết quả chân của mình lại bị đau đến mức đi khập khiễng! Hắn đen xì mặt đi xuống phòng tắm dưới lầu, đành dùng nước lạnh tắm để hạ hỏa!
Lãnh Tử Tình ở phòng khách cười suốt. Lôi Tuấn Vũ đã đi khỏi được một lúc, cô cứ nhớ lại lúc đó là muốn cười. Ha ha, dì cả của mình đến mà cũng không biết, còn tưởng là… Ha ha ha, thật là buồn cười! Nhất là phản ứng của Lôi Tuấn Vũ lúc đó, hắn -- ha ha ha!
Công ty của Lôi Tuấn Vũ đã gọi điện đến một trăm tám mươi lần, vì thế hắn đành phải đến công ty. Nói là chạng vạng sẽ trở về. Hắn sẽ không ra ngoài tìm đàn bà chứ? Lãnh Tử Tình không khỏi cau mày.
Vội vàng lấy di động bấm một dãy số, tim Lãnh Tử Tình đột ngột đập dồn dập.
"A lô? Bà xã à? Sao vậy?" Giọng của Lôi Tuấn Vũ, rất trầm thấp.
"Anh… đang ở đâu?" Lãnh Tử Tình ngượng ngùng nói, kẻ ngốc cũng có thể nghe ra sự không tin tưởng của cô.
Dừng hồi lâu, Lôi Tuấn Vũ nói: "Anh đang họp. Năm giờ sẽ về."
Lãnh Tử Tình "ừm" một tiếng, vẫn không yên tâm: "Anh… đang họp thật hả?"
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nở nụ cười, nói: "Sao vậy? Em là lo lắng anh hay là lo lắng…"
"Không có! Tại sao họp không có tiếng gì vậy?" Lãnh Tử Tình tò mò áp tai lắng nghe, muốn nghe thấy tiếng thở dốc của phụ nữ, lại sợ phải nghe thấy.
"Hả? Em muốn nghe? Được rồi!" Nói xong, Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nói, "Giám đốc Trương, anh nói lại một lần nữa bản báo cáo vừa rồi!"
Liền nghe thấy tiếng của một người đàn ông hình như rất kinh ngạc, lúc đầu lắp ba lắp bắp, sau đó liền bắt đầu báo cáo những việc đại loại như là thiết kế quảng cáo gì đó của công ty…
Hóa ra đúng là đang họp, thật bẽ mặt!
"Được rồi được rồi, cúp máy đây, bye!" Lãnh Tử Tình vội vàng cúp máy như phải bỏng, hai tai đỏ bừng.
Đầu dây bên kia, cả phòng đều kinh ngạc cao độ nhìn Lôi Tuấn Vũ ngây ngốc cười với di động, ngạc nhiên đến độ miệng cũng quên không khép lại! Là ai quy định khi họp phải tắt di dộng?! Hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi sao?! Cuộc điện thoại này có phải là do phu nhân của Lôi tổng trong truyền thuyết gọi tới không?!
Hắn nói chạng vạng sẽ trở về. Hiện tại mới qua buổi trưa, vẫn còn một khoảng thời gian nữa. Lãnh Tử Tình ngăn mình không được suy nghĩ lung tung, vội vàng đứng dậy muốn làm việc gì đó.
Bình thường, cô đều ở nhà làm việc gì nhỉ? Lãnh Tử Tình vẫn là không tìm ra cảm giác. Cô lấy tài liệu của Lôi Tuấn Vũ ra thử vài tư thế kẹp tài liệu, đều thấy không đúng, chính mình căn bản là không tìm thấy một chút cảm giác nào. Xem ra chính mình thật sự chỉ có thể làm một bà nội trợ của gia đình.
Đeo tạp dề, đeo găng tay, cầm lấy máy hút bụi. Lãnh Tử Tình cảm thấy chính mình dường như không xứng là một bà nội trợ hoàn hảo, bởi vì lúc trước khi làm nhân viên vệ sinh, hầu hết toàn bị mắng đến tối tăm mặt mũi! Ai da! Một chút cảm giác thành tựu đều không có.
Vậy thì, bọn họ có đồ vật gì có thể khiến cô nhớ lại những việc trước đây chứ? Lãnh Tử Tình quyết định tìm khắp xung quanh một chút.
Bắt đầu từ phòng ngủ trước đi!
Lãnh Tử Tình ở trong phòng ngủ rộng lớn, mở tủ quần áo ra xem. Cô bỗng nhiên phát hiện trong tủ quần áo ở phòng này hình như treo toàn quần áo đàn ông, sao lại không có một bộ quần áo phụ nữ nào chứ?! Chẳng lẽ cô không cần mặc quần áo sao?!
Kéo ngăn kéo lớn phía dưới tủ quần áo ra, lại phát hiện từng lớp từng lớp ga giường, đủ loại màu sắc!
Bất chợt, trong đầu hiện ra động tác mình đang trải ga giường. Tháo ra cái ga giường lớn có hoa văn màu đỏ kia, thay bằng một cái màu hồng cánh sen thì phải?!
Sờ sờ vách tường, nhìn vách tường dán giấy dán tường kia, Lãnh Tử Tình sao lại cảm thấy vách tường này có một cánh cửa nhỉ?
Chạy đi đâu nhỉ? Ai da! Mình có phải là điên rồi không! Rõ ràng là tường bằng phẳng, ở đâu ra có cánh cửa chứ! Hơn nữa kẻ ngốc mới mở một cái cửa ở trên tường của phòng ngủ!
Bước vào phòng ngủ sát vách, Lãnh Tử Tình lại tìm thấy trong tủ quần áo có vài bộ quần áo phụ nữ, hẳn là của mình đi! Xem ra hai người bọn họ thật sự là thú vị! Quần áo cũng để riêng! Ha ha!
Quay ra thư phòng. Nơi này rất gọn gàng, trên giá sách bày đầy sách.
Lãnh Tử Tình tùy tiện lật xem mấy cuốn, đều là những sách về triết học. Cô cũng không có gì hứng thú. Nhất định là Lôi Tuấn Vũ thích.
Nhưng thế nào cũng không tìm thấy những thứ như ảnh chụp chung của bọn họ. Cả ngôi nhà giống như chỉ có một mình Lôi Tuấn Vũ ở vậy, đồ đạc riêng của hắn rất nhiều. Cô chỉ tìm thấy mấy bộ quần áo của mình ở trong tủ quần áo trong phòng ngủ, còn có mấy đồ tắm rửa trong phòng tắm. Mình sao lại giống như là khách trọ vậy nhỉ! Cảm giác đó khiến cho cô rất kinh ngạc.
Đột nhiên, cô phát hiện một ngăn kéo lớn ở bàn viết bị khóa lại!
Chà? Ở đây nhất định là có bí mật?! Bí mật gì vậy?! Vì sao phải khóa lại?
Là cô khóa hay là Lôi Tuấn Vũ khóa? Lãnh Tử Tình nghĩ ngợi, một chút ấn tượng cũng không có.
Lật hết ngăn kéo bên trên, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc chìa khóa trong ngăn bàn phím bàn vi tính. Hình như rất vừa. Lãnh Tử Tình vui vẻ thử một cái, quả nhiên, mở được rồi!
Vừa nhìn thấy thứ bên trong, Lãnh Tử Tình không khỏi sợ ngây người…