"Kết hôn? Em đùa anh à? Anh chỉ cùng cô ấy có một lần, làm sao biết được đứa bé là con anh?" Cổ Dương nhìn Lãnh Tử Tình vẻ kinh ngạc.
Tử Tình cứng đờ người, lửa giận sôi lên bừng bừng... Cô hét lên :"Anh! Sao có thể nói những lời không phải con người như thế? Có người mẹ nào nhận nhầm bố của con mình không?
Anh... đàn ông các anh chẳng có cái quái gì tốt đẹp cả!".
Nói dứt lời, cô ném gối dựa trên sô pha về phía Cổ Dương.
Cổ Dương theo phản xạ giơ tay đỡ, kêu lên :" Tử Tình! Vết thương trên đầu anh còn chưa khỏi hẳn mà! Vũ, quản lý người phụ nữ của cậu đi!"
Lôi Tuấn Vũ lại đứng một bên xem kịch vui: "Đường đường là một cao thủ Judo lại bị một cô gái trói gà không chặt đánh đến mức phải xin tha. Cổ, tôi xin chia sẻ sự đồng cảm với cậu!".
Rồi hắn nói có chút đăm chiêu: "Thật sự không phải cậu truyền nòi giống ra ngoài đấy chứ?"
Cổ Dương bỗng nhiên vênh mặt bất cần đời :" Ha ha, thật khiến các cậu chê cười. Sao tôi có thể là loại người không ra gì như thế! Tôi khẳng định trăm phần trăm đứa nhỏ trong bụng cô ta không phải con tôi!"
Lãnh Tử Tình tức giận nghiến răng kèn kẹt, trừng mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ thấy mình rõ ràng là vô tội, có liên quan gì đến hắn đâu. Sao lại bị giận lây thế này? Lòng dạ phụ nữ thật khó mà nắm bắt.
Ba người ngồi ăn sáng. Lãnh Tử Tình rầu rĩ không vui, còn Lôi Tuấn Vũ thì không ngừng lấy lòng cô, khi thì đưa bánh mì, khi thì lấy thêm sữa. Lãnh Tử Tình lại giả bộ không quan tâm.
Còn cái tên Cổ Dương kia, lúc nãy mới bộ dạng mặt mày ủ dột, giờ lại trở nên vô lương tâm như vậy! Lãnh Từ Tình vừa nhìn đã thấy bực bội.
"Này! Đàn ông các anh có phải đều vô trách nhiệm như vậy không?" Lãnh Tử Tình thật sự là không chịu nổi, gào lên nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ.
Tuấn Vũ cười cười cực lực phản đối : "Không, đàn ông đều có chừng mực. Nếu không yêu thì không thể mắc sai lầm được. Như chúng ta, không hề dùng biện pháp phòng tránh. Như vậy đủ để chứng minh anh không sợ chịu trách nhiệm với em".
Lôi Tuấn Vũ hùng hồn nói.
Lãnh Tử Tình nghe xong suýt nghẹn. Lôi Tuấn Vũ liền giúp nàng xuôi xuôi, cười nói: "Lời anh nói là thật đấy!"
Lãnh Tử Tình đau hết cả đầu, cô hất tay Lôi Tuấn Vũ, tức giận nói: "Ai cần anh phải chịu trách nhiệm?!"
"Được rồi! Yên tâm đi! Tôi giỡn hai người thôi! Cô gái kia cũng không phải người ngây thơ, muốn leo lên đầu tôi chắc, chỉ e là đã tính toán sai rồi. Cứ làm như tôi mê gái lắm vậy! Cổ
Dương tôi một năm gặp gỡ mười người tám người cũng không có gì lạ. Hừ, lãng phí một đêm tình!". Cổ Dương ăn uống no say xong không quên lên tiếng tổng kết.
Lãnh Tử Tình lườm Cổ Dương, giờ trong suy nghĩ của cô anh ta và Lôi Tuấn Vũ quả đúng là rắn chuột một ổ! Chẳng có chút tốt đẹp nào!
"Ơ? Vũ? Các cậu không về nhà sao? Hôm nay là ngày đoàn viên mà!" Cổ Dương hiếu kỳ thái độ của hai người này. Cũng 29 tháng Chạp rồi! Năm nay không có ngày 30, sao bọn họ còn chưa đi?
Lôi Tuấn Vũ cười nói :" Đương nhiên là phải đi rồi. Sao? Cậu định ở lại đây phải không? Cổ, cậu về nước đã nhiều ngày rồi, sao không về nhà? Cậu có chắc người nhà cậu không biết gì không?" Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"A! Tôi đâu có hiếu như cậu! Biết thì sao nào? Về làm gì? Có thân thiết không? Cùng một cô nàng xinh đẹp mỹ miều kết hôn sinh con? Hôn nhân với tôi mà nói, đúng là địa ngục!" Cổ
Dương vừa nghĩ tới đã lạnh run cả người.
Lôi Tuấn Vũ nghe vậy thì vô cùng đắc ý. Hắn ôm eo Lãnh Tử Tình nói: "Thằng ngốc này! Có bà xã ở bên, bất cứ lúc nào cũng có thể lên thiên đường!". Nói xong, hắn liền hôn lên mặt cô.
Câu nói mập mờ này khiến Lãnh Tử Tình sa sầm mặt, trông như chú thỏ con hoảng sợ, chạy vèo lên lầu. Nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba chữ: "Bệnh thần kinh!"
"Ha ha ha!" Lôi Tuấn Vũ cười đến càn rỡ.
Cổ Dương không cho là vậy. Cái tên này từ sau khi xảy ra chuyện, tinh thần khá kích động.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sao gặp phải Lãnh Tử Tình liền trở nên tốt. Có phải cậu ta đang diễn trò không vậy? Có căn cứ khoa học gì không?
Xem bộ dạng ngây ngốc của cái tên kia trước mặt Lãnh Tử Tình kìa! Mới có hai tháng thôi mà, còn đâu dáng vẻ oai phong lẫm liệt trên giang hồ tình ái nữa?
Cổ Dương lắc đầu thương cảm, bùi ngùi nói: "Vũ, cậu tiêu rồi! Thua cuộc trong tay một cô gái nhỏ".
Ai dè, Lôi Tuấn Vũ lắc lắc cái đầu, rung rung đùi, đắc ý hướng về phía hắn nói một câu: "Tôi chấp nhận!"
Hả? Cổ Dương thật không thể tin vào mắt mình. Cái người lắc đầu ngoáy mông kia đúng là Lôi Tuấn Vũ ư? Trời ơi! Trông bộ dạng cậu ta đi lên lầu, cái mông ngoáy ngoáy mới cợt nhả làm sao! Không phải bị ma nhập đó chứ? Thật đúng là được mở rộng tầm mắt!
Mình có khi nào cũng sẽ trở nên như vậy không, ngu ngốc như con đà điểu! Cổ Dương đứng ngồi không yên, những hình ảnh đêm qua như cuốn phim quảng cáo đầy hoang dại cứ tự động tuôn ra trong đầu!
Quán bar là một địa điểm ưng ý, có thể tìm kiếm những người có cùng "chất" với mình. Cổ
Dương đã dành đêm Valentine ở bar hòng săn kiểu người như thế!
Hết sức nhanh chóng, một cô gái vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, đi có một mình đã thu hút sự chú ý của Cổ Dương. Đồng thời, ngoại hình xuất sắc của anh cũng khiến không ít cô nàng liếc nhìn. Cũng có người chủ động đón anh từ cổng vào, thể hiện rõ ý đồ nhưng đều bị anh dùng những lời nói dịu dàng từ chối.
Hà hà, Cổ Dương ta đây là ai chứ? Anh không phải người mà tùy thích ai cũng đi cùng được.
Cô gái này cũng không tồi! Anh tương đối tự tin với con mắt nhìn người của mình.
Giả bộ lơ đãng liếc qua cô gái kia một cái thôi nhưng ánh mắt anh cũng nhìn đủ kĩ càng rồi.
Cổ Dương cười thầm trong bụng, a, xem ra cô cũng như anh, tới đây để tìm đôi.
Cổ Dương đứng dậy, chủ động tiến đến gần cô gái kia rồi ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề : "Mỹ nữ, Valentine một mình à?"
Cô nàng ấy nhìn lướt qua anh, lạnh lùng đáp lại: "Anh thì sao? Cũng vậy à?"
Cổ Dương mừng thầm trong lòng, đúng là cô ấy muốn vui vẻ một đêm. Cái kiểu lạnh lùng thế này anh rất thích. Đừng có nhìn bộ dạng lạnh như băng này, trong chốc lát, anh sẽ khiến cô nhiệt tình bùng nổ thôi!
"Có muốn náo động một chút không?" Cổ Dương một ngụm liền uống cạn cốc rượu trên tay, ánh mắt toát ra luồng sáng như hai ngọn lửa rọi thẳng vào trái tim đối phương.
Cô gái thấy mình bị nhìn chằm chằm liền cúi đầu, cũng uống một ngụm rượu rồi bất ngờ hướng về phía anh ta cười lạnh lùng: "Cũng đừng hối hận!"
Tốt lắm! Rất ăn ý! Cổ Dương cười vẻ hài lòng. Từ trước đến nay anh ra tay đều trăm trận trăm thắng. Đang định ôm eo cô nàng kia, ngẩng đầu lên anh chợt chú ý đến một cô gái có thân hình vô cùng hấp dẫn.
Cô nàng cũng thuận mắt theo anh ta nhìn về phía sau, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp bị mấy người đàn ông vây quanh, như đang cãi vã điều gì.
"Sao? Muốn đổi khẩu vị à? Anh thích loại ngực bự não ngắn ấy à?" Cô gái trước mặt nói giọng khinh miệt.
Cổ Dương lập tức cười nói: "Sao thế được? Anh chỉ tò mò, em xem bốn gã kia đêm nay có thể cùng nhau với cô ta được không?"
"Ha ha ha!" Bị anh ta pha trò đến cười phá lên, đối với Cổ Dương mà nói thì cũng khá là ưng ý, cô ta bỗng ôm lấy cổ anh, ghé sát môi lại gần: "Tôi chỉ có thể khẳng định một điều, bọn họ nhất định sẽ không dịu dàng như anh đâu!"
Nụ hôn nồng nhiệt mang theo hơi rượu khuấy đảo trong miệng Cổ Dương. Cổ Dương chuyển từ bị động sang chủ động, hôn thật sâu. Thế nhưng, anh vẫn cố liếc mắt nhìn về phía cô gái cùng bốn gã trai dây dưa mãi không xong phía đối diện.
Tát Bối Nhi quả thực tức điên lên được. Đã lâu không đến những nơi như thế này. Hôm nay buồn bực trong lòng, lại không thể cùng người thân, bạn bè tâm sự, đành một mình đến đây giải sầu.
Ai ngờ lại gặp bốn tên này! Tưởng bắt nạt cô mà dễ à? Cô là ai cơ chứ?
"Này! Cô em, bỏ bộ mặt không biết sợ là gì ấy đi. Mấy anh em đây mời cô uống một ly đã là để mắt đến cô em lắm rồi đấy!" Một tên ất ơ nói.
"Tôi nói rồi, tôi không uống rượu! Các anh không có ai đón Valentine cùng à? Để tôi tìm hộ cho vài cô nhé! Chị đây hôm nay không có hứng! Chớ chọc ghẹo!" Tát Bối Nhi đâu phải người dễ bị ức hiếp.
"Ô hô! Bực à nha! Anh đây hôm nay cũng đang khó chịu trong người. Lại đây! Để anh dẫn đi vui vẻ một tí nào!" Rõ ràng là gã đã uống quá chén, đến gần Tát Bối Nhi, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của cô.
Đêm nay Tát Bối Nhi mặc áo bó sát, để lộ hõm ngực nảy nở, không hút hồn người khác mới lạ!
Vốn chỉ muốn yên tĩnh một lúc, không ngờ vừa ngồi xuống liền gặp bốn gã khát tình này.
Tát Bối Nhi mặc kệ bọn chúng, cầm áo khoác và túi đeo định rời đi.
"Ô! Đừng đi. Chọc giận bốn anh đây rồi lại muốn đi sao? Cô em coi anh đây là cái gì?" Một tên vẻ giận dữ, tiến lên liền tóm được cánh tay Tát Bối Nhi.
Tát Bối Nhi bị hắn giữ tay thì đứng không vững, suýt thì ngã, cô hoảng hốt, rồi tự trấn an mình, quát lớn : "Mẹ kiếp, mau buông tay chị đây ra!"
"Ha ha ha, buông tay? Anh đây còn chưa chơi đủ làm sao buông tay được. Anh thích cô em rồi đấy! Anh em đâu, cho con bé thiếu hiểu biết này biết thế nào là lợi hại, mẹ nó, vẫn còn kiêu ngạo được à?" Gã cười phóng đãng, giữ lấy tay cô hòng sờ soạng.
"Bốp!" một cái tát vang lên. Tát Bối Nhi cực kỳ phẫn nộ: "Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra.
Không muốn chết thì cút đi!"
Vẻ cao ngạo này thật khiến cho bốn gã choáng váng. Đồng thời cũng khiến những người xung quanh kinh ngạc, chú ý bọn họ như xem kịch vui.
Cặp đôi đang hôn nhau kia cũng dừng lại.
Nhận thấy mọi ánh mắt đều tập trung về phía mình đang bị mấy gã trai nạt nộ, cô bẽ mặt không có chỗ mà trốn. Về phần mấy gã kia, nhìn cô gái ra vẻ như có người chống lưng cho vậy! Thật không dễ trêu chọc nha! Rồi lại nghĩ. Mẹ nó! Nhiều người nhìn thấy như vậy! Dù sao cũng là Valentine, không làm cái gì thì thật có lỗi với cái ngày lễ này! Hôm nay ta sẽ dạy dỗ cô ta, mẹ nó chứ, để xem còn dám tinh tướng nữa không!
Một tên tiến lên phía trước giật mạnh tóc Tát Bối Nhi, kéo về phía mình, nói hung tợn: "Con đàn bà thối! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Hôm nay ông cho mày xem..."
Chưa kịp nói hết đã nghe thấy "bịch" một cái, chỉ thấy hắn bị đánh một chưởng ngã vật xuống đất.
Tát Bối Nhi vội quay đầu nhìn về phía người vừa đến, nhất thời ngây dại, hóa ra lại là... anh ta...