"Cổ?" Định thần lại một lúc mới nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ cùng Lãnh Tử Tình quần áo chỉnh tề đứng trước mặt anh, nhìn anh như nhìn quái vật....
"Anh... Anh..." Lãnh Tử Tình hoảng sợ chỉ vào anh ta, kêu lên kì quái.
"Hả?" Cổ Dương theo hướng ngón tay cô chỉ, sờ sờ mặt mình, là nước mắt!
Chết thật! Sao lại kích động thế này! Cô nàng chết tiệt kia! Thật xấu mặt quá!
"À, tối qua anh không ngủ được, mắt bị khô quá! " Cổ Dương vội vàng giải thích.
Khô quá? Khô quá mà lại chảy nước mắt sao?
Lôi Tuấn Vũ cũng bị anh ta dọa chết khiếp, gã này sao lại thành cái bộ dạng đó?
Tử Tình cùng Lôi Tuấn Vũ về nhà bố mẹ chồng, sau khi mọi người ăn cơm tất niên xong, cô đi ngủ sớm, không xem hội đêm. Lôi Tuấn Vũ thì cùng hai ông bà trò chuyện và xem hội.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lôi Tuấn Vũ lại đi đến nhà chú dì chúc tết. Tử Tình lười biếng nằm trên giường nghĩ đến chuyện của Cổ Dương hôm qua.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên làm cô giật mình.
"Ê, Tử Tình à? Tát Bối Nhi đây!". Nghe giọng Tát Bối Nhi vẫn y như ánh nắng mặt trời vậy.
Lãnh Tử Tình nhận lời đến hội quán Thần Vũ. Nơi này từ đó trở đi thành đại bản doanh của các nàng.
Tử Tình đi vào liền nhìn thấy Tát Bối Nhi đang vẫy vẫy tay với cô. Cả Quách Oánh Tuyết cũng đến đây. Cô vui cười nói với hai bạn "Chúc mừng năm mới!".
Nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng của Chu Nhân.
"Chu Nhân đâu?" Lãnh Tử Tình hỏi. Mùng một Tết gặp nhau thật không dễ dàng gì. Chu Nhân không phải thiếu may mắn thế chứ?
"Cậu ấy đi du lịch rồi, Hải Nam." Quách Oánh Tuyết trả lời, "cùng phi công trẻ của cậu ấy."
Nói như vậy, hôm nay tụ họp chỉ có ba người thôi sao?
"Này, hôm nay tụ tập là chủ ý của ai nhỉ? Cái này hay nha! Bọn mình sao không nghĩ ra tụ tập nhau vào mùng một Tết nhỉ? Dù sao ở nhà cũng chẳng có việc gì."
Lãnh Tử Tình cười cười nói. Quả thực, hàng năm đều như thế, cô lại không thích đi thăm họ hàng. Mùng một tết đều ở nhà, có khi còn viết truyện nữa.
"Cậu không có việc gì á? Năm nay là năm đầu tiên kết hôn, không đi chúc tết bố mẹ chồng sao?" Quách Oánh Tuyết kinh ngạc hỏi.
"Ha ha, đi rồi, hôm nay tớ lái xe từ nhà chồng đến đây mà". Lãnh Tử Tình vui vẻ nói.
"Lái xe? Chồng cậu đâu? Sao không đưa cậu đi?" Quách Oánh Tuyết nhìn cô một cái, không đến nỗi chứ.
Lãnh Tử Tình không nhịn được liền kể toạc chuyện kết hôn ra. Nhưng cô không nói cho các bạn biết những chuyện lộn xộn khác, những chuyện ấy mà để cho bạn bè cô biết, lại khiến họ nghĩ ngợi thêm.
"Anh ấy đi chúc tết họ hàng rồi! Thôi, đừng nói về tớ nữa. Ơ? Bối Nhi? Sao cậu không nói gì vậy? Hôm nay vốn do cậu chủ trì mà!" Lãnh Tử Tình nhìn về phía Tát Bối Nhi ngồi lặng lẽ.
"Phải rồi phải rồi!" Giọng nói như ánh mặt trời của Tát Bối Nhi lập tức khiến mọi người vui vẻ. "Mình lo các cậu ngồi nhà đến mốc meo ý! Cậu á, chồng đi chúc tết mà không mang vợ
theo, bọn mình sẽ cho hắn biết tay! Tuyết Nhi à, người ta đã có gia đình rồi, mấy ngày này sao có thể không về nhà được. Hơi bị buồn cậu đấy! Như tớ có phải là tốt không?"
Lãnh Tử Tình nghe xong liền cười, Tát Bối Nhi chính là vậy, nói chuyện rất thẳng thắn, cũng không sợ Tuyết Nhi không thoải mái. Nếu là Chu Chu, chỉ e vừa muốn quở trách nàng một chút, có khi cậu một câu tôi một câu cãi nhau ỏm tỏi lên rồi.
Quách Oánh Tuyết không cho là vậy, nhếch miệng nói: "Mình thấy cậu mới là người đang buồn sầu thì có! Còn không mau kể ra. Tử Tình cũng đâu phải người ngoài. Có khi cô con dâu gia giáo này có thể đóng góp ý kiến gì cho cậu cũng nên".
Nghe Quách Oánh Tuyết nói vậy, Lãnh Tử Tình bỗng cảm thấy Tát Bối Nhi đúng là có tâm sự rồi. Đã xảy ra chuyện gì? Có phải lại chuyện thử thách trình độ văn học của cô không?
"Sao thế? Bối Nhi?" Lãnh Tử Tình quan tâm hỏi.
"Cũng không có gì đâu." Tát Bối Nhi cười ha ha, ngượng ngùng nói. Cốc nước nóng trong tay bị cô xoay vòng vòng, nước sánh ra đầy bàn, cô cuống quýt lấy giấy lau.
"Còn không có cái gì nữa!" Quách Oánh Tuyết ngồi thẳng người, "Có thai còn không coi là gì, thế cái gì mới là chuyện lớn hả?"
"Gì cơ? Có... có thai?" Lãnh Tử Tình lập tức nhìn chằm chằm vào bụng Quách Oánh Tuyết.
"Haiz, không phải mình, là cậu ấy! Tát Bối Nhi. Mình còn lâu mới làm cái chuyện ngu xuẩn này!" Quách Oánh Tuyết chỉ tay sang phía Tát Bối Nhi.
"Bối Nhi? Cậu... cậu... có thai rồi hả?" Mắt Lãnh Tử Tình lại chuyển hướng về phía bụng Tát Bối Nhi Tát Bối Nhi cười hì hì, xem như là câu trả lời.
"Của ai thế?" Lãnh Tử Tình cũng trở nên tò mò. Bạn trai Tát Bối Nhi có mà cả một đại đội.
Cô ấy có người yêu cố định từ bao giờ vậy?
Tát Bối Nhi lắc đầu.
"Không biết ư?" Lãnh Tử Tình kêu lên.
"Haiz! Nhất định là lên giường nhiều quá, không nhớ được là ai rồi!" Quách Oánh Tuyết nói không chút khách khí. Trong mắt cô, để có thai đúng là đầu óc ngập nước rồi! Thế giới riêng tốt đẹp của hai người, không nên có con trước khi cưới.
Đơn thuần là tự chuốc phiền toái.
"Sao có thể như thế? Vậy cậu tính khi nào thì giải quyết? Bọn mình cùng cậu đi." Lãnh Tử Tình kéo tay Tát Bối Nhi an ủi. Việc bỏ thai là chuyện lớn, dù thế nào cũng là mạo hiểm.
"Giải quyết? Sao lại đi giải quyết?" Tát Bối Nhi trợn mắt nhìn Lãnh Tử Tình.
Hả? Lãnh Tử Tình sửng sốt, là ý gì? Không giải quyết? Lẽ nào cô ấy muốn...
"Cậu muốn sinh nó ra sao?" Lãnh Tử Tình há hốc mồm.
"Có gì mà không thể?" Tát Bối Nhi cụp lông mi xuống, uống chút nước lọc, làm ra vẻ tự nhiên.
"Đồ điên!" Quách Oánh Tuyết mắng mỏ. Trong từ điển của cô, chưa chồng mà có con đều là kẻ ngốc.
"Thôi thôi, đừng nói chuyện không hay này nữa. Chuyện của tớ các cậu không cần lo đâu".
Tát Bối Nhi định lảng sang chuyện khác.
"Trời ạ! Sao bọn mình có thể không quan tâm được chứ? Bối Nhi, cậu định làm mẹ đơn thân sao?" Trời ơi! Bạn bè cô sao toàn một lũ có quan điểm hôn nhân như vậy? Tuyết Nhi á, rõ ràng là không nên làm người thứ ba, vì tải sản mà yêu nhiều người đến thế. Chu Chu thì thay người yêu chóng vánh. Còn đi mê mẩn người kém mình quá nhiều tuổi. Còn Bối Nhi, ngay cả bố đứa nhỏ trong bụng mình cũng không biết là ai. Thật là hoang đường.
Thanh niên thời nay sao lại đều có tư tưởng kiểu này. Mà chính mình cũng vậy, còn nói bọn họ nữa. Cũng chẳng tránh đi đâu được. Còn làm hợp đồng hôn nhân, thật là khờ khạo! Xem ra đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Tát Bối Nhi thấy cô mặt chau mày ủ thì cười: "Thôi mà! Xem bộ dạng của cậu kìa! Mình sao có thể để đứa nhỏ tủi thân được? Lúc nào đó cùng bạn trai kết hôn không phải được rồi sao?"
Nghe cách nói ung dung, Lãnh Tử Tình vẫn cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.
"Bối Nhi, cậu thật sự không sao chứ?" Lãnh Tử Tình cẩn thận hỏi.
"Không sao đâu! Xem cậu kìa! Bọn mình năm mới họp mặt, cậu đừng dài dòng nữa có được không? Mình thích cậu ngồi một bên yên lặng lắng nghe hơn đó Tử Tình. Cậu á, kết hôn xong liền biến thành bà cụ già rồi!" Tát Bối Nhi tỏ ý giận khiến Lãnh Tử Tình cười ngượng ngịu.
Bỗng chốc, ba cô nàng cười đùa ồ lên, gạt chuyện của Tát Bối Nhi sang một bên...