Dịch: Hạt dẻ cười Chỉnh Lễ mừng năm mới thật là vô cùng vất vả! Nhà anh nhà tôi, Lãnh Tử Tình liên tục không được yên. Cuối cùng cũng được về nhà mình!
Đột nhiên, Lãnh Tử Tình cảm thấy nhận thức của mình dường như đã có sự thay đổi. Lại còn coi nhà của Lôi Tuấn Vũ là nhà của chính mình!
Ở nhà bố mẹ chồng ăn cơm tối xong mới trở về. Trên đường về cảnh đêm vẫn vậy, tâm tình Lãnh Tử Tình bất giác trở nên vô cùng tốt.
Về đến nhà, lại phát hiện cái tên Cổ Dương kia đang ngủ. Lôi Tuấn Vũ cũng cảm thấy kỳ Bạn đang đọc truyện được copy tại
quái, cái người này hình như mấy ngày nay không hề ra khỏi cửa. Trong phòng bếp có vết tích nấu nướng, có điều may mà vẫn thu dọn khá sạch sẽ.
Nhiều năm như vậy, cái tên Cổ Dương này sinh sống ở nước ngoài, sống một mình đã quen rồi.
Lôi Tuấn Vũ từ phòng Cổ Dương đi ra, liền phát hiện không thấy bóng dáng Lãnh Tử Tình đâu, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Lãnh Tử Tình vội vàng cởi quần áo, tắm nước nóng, cọ rửa đi sự căng thẳng mấy ngày qua, cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm lại. Ở nhà bố mẹ chồng, mặc dù mọi người đều không coi cô là người ngoài, nhưng cô vẫn không được tự nhiên. Dù sao cũng phải giả bộ vô cùng ân ái với Lôi Tuấn Vũ, giả bộ ngoan ngoãn nhu thuận. Haiz! Mệt quá đi!
Ra khỏi phòng tắm mới phát hiện! Hóa ra cô quên mất, ở đây rõ ràng còn có một ông chủ nhà, lúc này đang khoác áo choàng tắm chằm chằm nhìn mình như hổ đói rình mồi.
Đầu tóc chỉnh tề hướng tới người phía trước, Lãnh Tử Tình xấu hổ nói: "Haiz, tôi muốn lên mạng một lát, anh ngủ trước đi."
Chính mình ở nhà chồng vẫn luôn trốn tránh hắn, mỗi ngày đều là chưa đợi hắn lên giường, cô đã ngủ trước rồi!
Lôi Tuấn Vũ lên tiếng đáp lại, tiến lên phía trước, nắm tay Lãnh Tử Tình, đi vào phòng ngủ lấy ra máy tính xách tay của cô, đặt ở thư phòng. Còn hắn? Từ giá sách rút ra một quyển sách, ngồi trên ghế nghiêm trang giở sách ra xem.
Hắn đương nhiên biết là cô đang trốn tránh hắn. Nhưng, tối hôm nay! Hắn là tình thế bắt buộc! Cho dù cô gái nhỏ này giở chiêu trò gì, hắn đều sẽ phá bỏ! Tử Tình đêm nay, phải ở
dưới thân hắn mà yêu kiều nỉ non!
Ách! Cứ như vậy? Hắn muốn ở cùng cô? Sao cứ có cảm giác như hắn đang đợi cô vậy, vì cái đó. Lãnh Tử Tình cũng không phải kẻ ngốc. Tư duy đang tăng tốc hoạt động, tìm ra lối thoát.
Hai người mặc áo choàng tắm ngồi đối diện nhau. Trong thư phòng lập tức bao trùm một bầu không khí mờ ám.
Lãnh Tử Tình mất tự nhiên mà ngồi xuống, mở máy tính ra. Len lén xem xét người đàn ông đang đọc sách trước mặt. Hắn thật sự đang đọc sách sao? Có thể đọc vào mới là lạ!
Căng da đầu mà lên mạng, kiểm tra thông tin về tác phẩm, không gì khác chỉ là những chuyện thúc giục làm nhanh. Muốn viết tiếp bộ "Hợp đồng hôn nhân 365 ngày", lại ngại hắn ở trước mặt, liền không có cảm giác! Một chữ cũng không gõ được.
Haiz! Hắn không thể đi ngủ trước sao? Lãnh Tử Tình thầm than thở.
Bỗng nhiên, khóe mắt Lãnh Tử Tình bắt gặp Lôi Tuấn Vũ cầm sách đứng lên, nghiêng người về phía trước, nói: "Anh ra phòng khách, em lên mạng xong kêu anh một tiếng."
Lãnh Tử Tình mặt mũi đỏ bừng, hắn cúi xuống trước mặt cô, lại làm lộ ra vòm ngực rộng lớn! Đám lông ngực kia dường như là cố ý mê hoặc cô, làm cho cô không kìm được nóng bừng hai tai.
"Nhanh lên, anh chờ em!" Cái lưỡi gợi cảm khẽ chạm vào tai cô, khiến cô một trận run rẩy, liền sợ ngây người.
Lôi Tuấn Vũ khẽ nhếch miệng cười mê người, cưng chiều xoa xoa tóc cô, đi ra ngoài.
Lãnh Tử Tình ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn rời đi, sao hắn biết hắn ở đây cô sẽ không yên được?! Trong lòng lại nảy sinh một sự cảm kích. Nhưng lại nghĩ đến lời hắn vừa nói, lập tức cả người liền trở nên khô nóng. Thân mình vừa mới tắm xong liền ướt đẫm. Chính mình toát mồ hôi rồi sao? Chỉ bởi vì hắn vừa mới trêu chọc?!
Trời ạ! Xem ra chính mình thật là sa đọa!
Lắc lắc đầu, thật muốn chết! Mặc kệ, chuyện chính quan trọng hơn! QQ như cũ liền đăng nhập.
Lãnh Tử Tình liền vội vàng kiểm tra tin tức của Hoa Bá, quả nhiên, Hoa Bá có nhắn lại.
Ngày ấy gặp được Hoa Bá, hành động của Lãnh Tử Tình nhất định đã tổn thương đến anh.
Cô phải giải thích với anh ta.
Quả nhiên, Hoa Bá để lại lời nhắn: Tử Dạ, có đó không? Lên mạng thì trả lời.
Lãnh Tử Tình vội vàng trả lời: Có đó không?
Không có hồi âm, anh ta nhất định là không lên mạng.
Lãnh Tử Tình liền bắt đầu hạ quyết tâm viết truyện. Viết được vài chương, liền có chút buồn ngủ. Thời gian qua thực mau, bất tri bất giác đã sắp 10 rưỡi. Lãnh Tử Tình liền định đóng máy tính lại.
Đúng lúc này, biểu tượng của Hoa Bá đột nhiên nhảy lên. Hiện giờ vào lúc này, anh ta lại còn lên mạng?! Sẽ không phải là làm chủ biên cho những tác giả tự do như cô chứ! Đang suy nghĩ, liền nhìn thấy biểu tượng của Hoa Bá lại nhảy lên, vội vàng mở ra kiểm tra.
Hoa Bá: Em đang ở đâu?
Lãnh Tử Tình vội vàng đáp lại: Ở nhà! Ngày đó thật xin lỗi!
Hoa Bá: Chuyện gì vậy?
Lãnh Tử Tình: Em… trước đó xảy ra chút chuyện, có một số việc không nhớ rõ.
Hiện giờ đều đã nhớ ra rồi.
Hoa Bá trầm mặc không nói.
Chốc lát sau, nói: Anh tưởng rằng em không muốn nhìn thấy anh.
Anh kỳ thật cũng không phải là thật sự tin lời Lãnh Tử Tình. Nhưng thật ra phán đoán của chính mình dường như là tuyên án tử hình anh vậy.
Lãnh Tử Tình: Sao có thể chứ?!
Hoa Bá: Không phải là tốt rồi!
Lãnh Tử Tình: Gần đây bận gì vậy!
Hoa Bá: Chờ em trở về!
Lãnh Tử Tình chấn động toàn thân, anh ta nói gì vậy! Hàng chữ từ từ xuất hiện này dường như là cái đinh ghim vào lòng mình. Cô làm sao có thể chấp nhận. Nếu nói, chính mình trước đây thật sự có ảo tưởng với anh ta, vậy còn hiện tại, cô thật sự không dám có ý nghĩ như vậy nữa! Hoặc là nói, là cái gì đã thay đổi cô!
Lãnh Tử Tình: Ha ha, đừng đùa nữa!
Hoa Bá không nói tiếp, anh biết cô hiểu lời anh nói là thật lòng. Chỉ có điều cô là đà điểu không chịu thừa nhận!
Lãnh Tử Tình: Anh… vẫn ổn chứ!
Hoa Bá: Không ổn!
Lãnh Tử Tình không nói gì. Cô bỗng nhiên có chút bất an, chính mình sao lại có cảm giác vụng trộm như vậy. Lôi Tuấn Vũ ở ngay phòng khách, cô lại ở đây cũng người đàn ông khác tán chuyện.
Hơn nữa người đàn ông này lại còn là người đàn ông chính mình có cảm tình nhưng lại không giữ lại chút gì với mình! Cuộc nói chuyện của bọn họ thật sự là không trong sáng.
Bỗng nhiên có cảm giác phản bội, trong lòng đột nhiên có một nỗi phiền muộn kỳ lạ.
Hoa Bá: Anh muốn gặp em!
Lãnh Tử Tình lại run lên!
Hoa Bá lại viết: Chín giờ sáng mai, quán cà phê Bungari. Anh chờ em!
Lãnh Tử Tình vừa định viết "Em không đi được", liền phát hiện biểu tượng của Hoa Bá đã tối đi! Anh ta… sao cũng trở nên bá đạo như vậy chứ?!
Như vừa làm chuyện vụng trộm, vội vàng tắt máy tính, ra khỏi thư phòng. Rành rành nhìn thấy người đàn ông kia ở dưới lầu còn đang xem quyển sách dày cộp, hẳn là sách triết học.
Cô không thể không bội phục hắn, đọc liền hai tiếng đồng hồ, thế mà vẫn thật sự có thể đọc vào!
Cô rón ra rón rén đi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt, len lén chui vào phòng ngủ, vội vàng rúc vào ổ chăn định ngủ.
Vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp trên cầu thang. Chết thật!
Sao hắn lại biết cô muốn đi ngủ?!