Cô rón ra rón rén đi vào phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt, len lén chui vào phòng ngủ, vội vàng rúc vào ổ chăn định ngủ.
Vừa mới nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp trên cầu thang.
Chết thật! Sao hắn lại biết cô muốn đi ngủ?!
Lông mi run run tiết lộ tâm trạng rối loạn của cô.
Lôi Tuấn Vũ bước vào, xốc chăn lên chui vào.
Lãnh Tử Tình cố gắng điều chỉnh hô hấp, gắng để cho hô hấp của mình đều đặn thành nhịp.
Nhưng bất đắc dĩ, một bàn tay xấu xa đã đặt lên người mình. Lãnh Tử Tình muốn nhẫn nhịn đã không thể nữa rồi. Động tác giật giật kia đã để lộ trạng thái vờ ngủ của chính mình.
Tiếng cười khẽ trên đầu lại khiến cô buộc phải mở mắt.
Đẩy bàn tay gây chuyện của Lôi Tuấn Vũ ra, Lãnh Tử Tình bất an nói: "Tôi mệt rồi."
"Làm xong ngủ càng ngon!" Lôi Tuấn Vũ mồm mép giảo hoạt, bàn tay to lớn lập tức lại trở
lại người Lãnh Tử Tình. Mấy ngày nay ngủ chung một giường, nhưng lại không làm cái chuyện nên làm, hắn đã chịu đựng đủ rồi!
"Anh! Buông tay!" Lãnh Tử Tình không khỏi vênh mặt lên. Cô lần nào cũng cự tuyệt, nhưng cuối cùng lần nào cũng không chống nổi sự tấn công của hắn. Rõ ràng cảm thấy chính mình quá yếu đuối rồi thì phải!
"Ngoan, nghe lời! Bà xã, anh muốn em!"
Một câu nói khiến cho chân Lãnh Tử Tình có chút mềm nhũn. Lời nói tình tứ như vậy hắn nói trăm lần không ngượng có phải không?! Sao có thể vô liêm sỉ mà nói ra chứ?! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lãnh Tử Tình liền ngồi dậy, lạnh lùng nói: "Đừng náo loạn! Tối nay tôi không có hứng thú, nếu anh muốn, thì đi ra ngoài tìm đi!"
Lôi Tuấn Vũ tò mò nhìn cô: "Có người phụ nữ nào lại để chồng mình ra bên ngoài tìm gái chứ?! Bà xã, em nói thật sao?!"
"Đừng có nói ngọt như vậy! Lôi Tuấn Vũ, quan hệ của chúng ta anh rõ hơn ai hết! Không cần tôi phải lặp lại chứ! Hợp đồng của chúng ta…"
"Đừng có nhắc đến hợp đồng! Trên pháp luật chúng ta đã là vợ chồng, em còn muốn chống chế sao? Muốn xem giấy đăng ký kết hôn không?" Lôi Tuấn Vũ tỏ vẻ bất cần đời.
"Lôi Tuấn Vũ, tôi thật không ngờ anh lại là người nhàm chán như vậy! Anh luôn miệng nói phải có một cuộc hôn nhân hoàn toàn tự do. Hai chúng ta giao kèo một năm, đến lúc đó tôi muốn rời đi, thì sẽ cho tôi tự do! Hiện giờ thì sao? Anh không cảm thấy hai người chúng ta ở
trên giường làm những chuyện này thật quá nực cười sao?" Lãnh Tử Tình nói rõ ràng đạo lý.
Xem ra bản lĩnh lật mặt của cô vẫn thật sự ngày một tăng lên nha! Lôi Tuấn Vũ hoài nghi cô có phải đã bị tẩy não rồi không! Cả ngày chỉ nghĩ đến bản hợp đồng kia, vui buồn bất chợt, chẳng lẽ không nhìn thấy gần đây hắn đối với cô vô cùng tốt sao?
"Lãnh Tử Tình, nói chút đạo lý có được không?! Là ai gây họa khiến anh thành ra thế này?
Nếu không phải là em, anh hiện giờ việc gì phải khư khư chiếm giữ em như vậy? Em có biết, anh ở trên người những phụ nữ khác là dáng vẻ gì không? Anh vừa tiến vào thân thể của bọn họ, liền có thể nghe thấy tiếng thét chói tai của em, lập tức liền như quả bóng xì hơi!
Có phải là em rất vui không? Lôi Tuấn Vũ anh hiện giờ chỉ chấp nhận thân thể của Lãnh Tử Tình! Cho nên! Em nhất định phải đáp ứng anh, mọi lúc mọi nơi!" Lôi Tuấn Vũ cũng không chút yếu thế! Cô lật mặt, hắn cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu!
Phi phi phi! Ghê tởm chết đi! Hắn cái đồ ngựa giống! Còn có mặt mũi nói ở trên người phụ nữ khác! Sao hắn không cam chịu làm phế nhân luôn đi!
"Dựa vào cái gì mà anh cần là tôi phải đáp ứng anh?! Tôi hiện giờ không được khỏe!" Lãnh Tử Tình ôm chăn quấn lấy mình, tỏ vẻ phải cùng hắn chiến đấu đến cùng!
Lôi Tuấn Vũ trừng mắt nhìn cô thật lâu, đột nhiên ý vị sâu xa nói: "Em cho rằng anh không biết vì sao em biến thành cái dạng này sao?! Có phải là vì Hoa Bá không?! Em vội vàng lên mạng, có phải là để nói chuyện với người đàn ông đó không?!"
Lãnh Tử Tình đột nhiên cả kinh, sao hắn lại…
"Anh xem trộm máy tính của tôi?! Lôi Tuấn Vũ! Anh…" Lãnh Tử Tình đột nhiên ý thức được, máy tính của mình là do hắn đưa cho, vậy thì liệu hắn có…
Lôi Tuấn Vũ cười giễu, ánh mắt sắc bén hướng về phía cô: "Anh muốn điều tra em, cần gì phải xem mấy cái đó của em?!" Hắn kỳ thật là thuận miệng nói ra, nhưng nghe cô nói vậy, trong lòng có chút kỳ lạ.
Lãnh Tử Tình máu nóng xông lên đầu, bực tức nói: "Anh… anh điều tra tôi?! Lôi Tuấn Vũ!
Anh dựa vào cái gì?!"
"Dựa vào cái gì?! Chỉ dựa vào việc anh là chồng em! Em cho rằng anh không biết ngày đó người em gặp ở siêu thị là ai sao? Là Hoa Bá! Em đã thu hút tên đàn ông đó về nhà rồi!" Lôi Tuấn Vũ càng nói càng hăng, hận không thể đoạt đi chăn của Lãnh Tử Tình, cứ như vậy mà phơi bày tôn nghiêm của cô.
"Đúng! Là Hoa Bá! Ngày mai chúng tôi còn hẹn gặp! Sao nào?! Còn tốt hơn cái loại tội phạm cưỡng đoạt đạo mạo nhà anh!" Lãnh Tử Tình tức giận lớn tiếng mắng chửi.
"Ồ, anh là tội phạm cưỡng đoạt?! Lãnh Tử Tình, nói chuyện phải có lương tâm.
Anh là tội phạm cưỡng đoạt, em lại còn rên rỉ nỉ non như vậy?!" Trong mắt Lôi Tuấn Vũ tràn đầy lửa giận. Hôm nay không dạy dỗ người phụ nữ này một chút, thì cô thật sự không biết trời cao đất dày là gì rồi!
"Lôi Tuấn Vũ, anh là cái đồ khốn kiếp!" Lãnh Tử Tình ra sức mắng chửi.
"Tốt lắm, anh chính là đồ khốn kiếp! Anh chính là tội phạm cưỡng đoạt! Tiếp đi, gọi điện thoại, báo cảnh sát, để cảnh sát đến bắt anh đi!" Lôi Tuấn Vũ với lấy điện thoại của Lãnh Tử Tình trên tủ đầu giường ném xuống giường, tiếp đó liền nhào tới.
"Á--anh khốn kiếp! Lôi Tuấn Vũ, anh là cái đồ khốn kiếp!" Lãnh Tử Tình ra sức giãy dụa.
Nhưng cô sao có thể là đối thủ của Lôi Tuấn Vũ!
Chỉ sau một hồi vật lộn, Lôi Tuấn Vũ đã lột sạch cô, thân thể cường tráng liền tiến vào nơi chật hẹp của cô, khiến cô đau đớn kêu rên.
"Đúng, kêu đi! Không phải em nói anh cưỡng đoạt em sao!" Lôi Tuấn Vũ bắt đầu mạnh mẽ ra vào, chỉ chốc lát sau thân thể Lãnh Tử Tình liền bắt đầu thích ứng!
Lôi Tuấn Vũ bắt lấy hai cánh tay Lãnh Tử Tình, đặt lên trên đỉnh đầu, ánh mắt xấu xa chằm chằm nhìn thân thể cô.
Thân thể Lãnh Tử Tình hoàn toàn phơi bày trước mắt hắn, thẹn đến mức không biết trốn vào đâu. Mà dục vọng của hắn lại càng không ngừng va chạm vào nơi tư mật của cô, cô hận chính mình nhanh như vậy liền thích ứng! Sự sỉ nhục này thật giống như chính mình vừa nãy nói ra hoàn toàn là dối trá!
Lôi Tuấn Vũ cười giễu, dùng một tay nắm lấy hai tay Lãnh Tử Tình, tay kia thì nhặt lấy di động của Lãnh Tử Tình, tìm kiếm một chút, liền tìm được số điện thoại của Hoa Bá, bấm gọi…
Lãnh Tử Tình còn đang kinh ngạc không biết hắn định làm gì, hắn lại càng gia tăng tốc độ, tiến sâu hơn nữa vào thân thể cô.
"Á! Ưm… ưm…" Lãnh Tử Tình không nhịn nổi bị hắn va chạm mà phát ra tiếng.
Lại nghe thấy trong điện thoại xuất hiện giọng nói của Hoa Bá: "A lô? Tử Dạ?"
Phút chốc cứng đờ, hắn sao lại? Ánh mắt hung tợn trừng trừng nhìn Lôi Tuấn Vũ…
Người kia cười xấu xa, ghé vào tai cô, tà ác nói: "Chúng ta tiếp tục…" Tiếp đó, liền ngậm lấy một nụ hoa của cô, cắn mạnh.
"Á!" Lãnh Tử Tình kinh ngạc kêu thành tiếng, tiếp đó lực cắn càng tăng thêm.
"Ưm!" Lãnh Tử Tình cắn môi, rên rỉ ra tiếng.
Mà Lôi Tuấn Vũ rất nhanh liền tìm được điểm mẫn cảm của Lãnh Tử Tình, bàn tay to lớn điên cuồng xoa nắn, thân thể càng mãnh liệt tiến vào. Lãnh Tử Tình kìm lòng không đậu mà rên rỉ ra tiếng.
Đầu kia điện thoại lập tức im bặt, không một tiếng động…
Lãnh Tử Tình bị hắn đưa lên đỉnh, lại ở trong lòng hò hét: Lôi Tuấn Vũ! Mẹ kiếp, anh không phải người!