Di động của Lãnh Tử Tình đặt chuông báo thức là năm giờ sáng. Ngủ không ngon lắm, tiếng chuông vừa vang lên, cô liền bật người ngồi dậy, dường như là trong tiềm thức chỉ chờ đến lúc này, vội vàng tìm di động bấm nút tắt.
Rón ra rón rén đi vào phòng vệ sinh, Lãnh Tử Tình lại lấy ra túi thử thai mà Hoa Bá mua cho cô, để trước mặt nhắm mắt cầu trời khấn phật, một hồi lâu, còn hôn từ xa tờ giấy thử thai kia. Sau đó, nín thở, xé mở ra, thử một lần nữa.
Một chút trì hoãn đều không có! Màu sắc tuy có hơi nhạt, nhưng vẫn rõ ràng như vậy!
Lãnh Tử Tình không khỏi lạnh toát sống lưng, nặng nề thở dài!
Vốn trong lòng còn chút hy vọng, nghĩ rằng que thử thai kia liệu có vấn đề gì không, hoặc là như Hoa Bá nói không phải là buổi sáng thử không chuẩn gì đó. Nhìn nhìn giấy thử thai trong tay mình, cô lại vội vàng rút ra một tờ, thử một chút, đợi mấy phút, vẫn là kết quả như vậy!
Vì sao! Vì sao?! Vì sao phải như vậy?! Mình đã làm sai ở đâu?! Cô nhìn mình trong gương có chút tiều tụy, sao dường như trong nháy mắt thấy mình già đi đến chục tuổi.
Giống như một quả bóng xì hơi, Lãnh Tử Tình vứt hết hai tờ giấy thử thai vào thùng rác. Đột nhiên, cô phát hiện thùng rác đã được đổ, thay một cái túi nilon mới.
Trời ạ! Trời ạ! Không thể nào, cô vội vàng cầm bàn chải cọ bồn cầu, bới lên để tìm.
Ngoại trừ hai tờ giấy thử thai kia, cái gì cũng không có. Trong lòng không khỏi nảy lên một cái.
Không kịp rửa tay, cô vội vàng chạy ra bên ngoài. Mở cửa nhìn thấy trước cửa còn để một túi rác chưa vứt. Nhất định là Hoa Bá thu dọn, anh định hôm nay khi ra ngoài sẽ vứt vào thùng rác dưới nhà.
Lãnh Tử Tình cũng bất chấp lộn xộn, vội vàng mở túi nilon ra, dùng bàn chải cọ bồn cầu bới lên để tìm. Ngoại trừ mấy tờ giấy vụn thì cái gì cũng không có.
Phía sau vang lên một giọng nói: "Tìm cái gì?"
Lãnh Tử Tình cau mày nhổm mông ra sức tìm kiếm, không bỏ qua một chỗ nào, không kịp suy nghĩ trả lời: "Que thử thai!"
"Là cái này hả!"
Lãnh Tử Tình đột nhiên ngây người, đây là… Quay đầu lại, nhìn thấy trong tay Hoa Bá đang cầm que thử thai mà cô đã dùng hôm qua, mặt trên là hai vạch một đậm một nhạt đang vẫy vẫy về hướng cô.
Mà thuận theo cánh tay nhìn lên mặt Hoa Bá, lại bình thản không gợn sóng như mặt Tây Hồ trong gió nhẹ, nhìn không ra vui buồn hờn giận.
Phút chốc, Lãnh Tử Tình kêu lên: "Anh điên rồi! Bẩn chết bẩn chết bẩn chết, mau vứt nó đi!"
Lãnh Tử Tình giật lấy ném xuống đất, còn lấy chân dẫm lên, sau đó kẹp vào túi rác, buộc kín lại.
"Mau đi rửa tay! Thật là ghê chết đi được!" Lúc nói câu này, cô đã quên mất hành động bới cả thùng rác và túi rác vừa nãy của mình.
Khi tất cả bụi mù đã buông xuống, Lãnh Tử Tình ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Hoa Bá, chờ đợi anh thẩm vấn.
"Nói đi." Hoa Bá bình tĩnh lạ thường, khuôn mặt tĩnh lặng lại giống như mặt biển lúc trước giông bão. Lãnh Tử Tình cảm thấy lúc này cô chính là… chú chim cánh cụt trốn dưới vách núi đen dưới ngòi bút của Maksim Gorky.
"Haiz, em tưởng rằng có lẽ que thử thai có vấn đề. Em nghĩ anh chẳng phải đã nói buổi sáng thử càng chuẩn hơn sao?" Lãnh Tử Tình yếu ớt giải thích, ngay cả chính cô cũng không thể bị thuyết phục. Hôm qua cô thật sự là đấu tranh rất lâu trong phòng vệ sinh, mới cảm thấy tạm thời không nói cho anh!
"Kết quả thế nào?" Hoa Bá lại hỏi.
"Kết quả… đều giống nhau." Lãnh Tử Tình cúi đầu, như một đứa trẻ mắc lỗi.
"Tử Dạ, chúng ta là quan hệ gì?!" Hoa Bá đột nhiên thốt ra một câu khó hiểu.
Lãnh Tử Tình ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Chúng ta là… chúng ta là… bạn tốt mà!"
Trong mắt Hoa Bá hiện lên một tia tổn thương, anh cho rằng cô có thể nói thân thiết hơn một chút. Lập tức, anh cười tự giễu, nói: "Bạn tốt?! Bạn tốt phải không?
Bạn tốt, em nhất định không muốn nói chuyện này với anh?! Chuyện lớn như vậy mà em muốn một mình gánh vác sao?! Em muốn gánh vác như thế nào? Em nói cho anh biết đi?!"
Từng câu nói của Hoa Bá đều có lý, Lãnh Tử Tình bị nói càng thêm tự trách.
"Hoa Bá, đừng tức giận, em chỉ là… em chỉ là không biết nên nói với anh thế nào! Sợ anh coi thường em…" Lãnh Tử Tình nói lí nhí.
Hoa Bá thở dài, nói: "Tử Dạ, có biết vì sao anh thích em không?"
"Hả?" Lãnh Tử Tình vẫn không thể thích ứng với cách anh nói trực tiếp như vậy, tự nhiên như vậy.
"Chính là bởi vì ở trước mặt anh em xưa nay đều chân thật như vậy! Anh ngưỡng mộ tài hoa của em, ngưỡng mộ sự thiện lương của em, ngưỡng mộ sự hồn nhiên của em, em ở trước mặt anh chưa bao giờ biết giấu diếm! Muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, muốn mắng liền mắng, muốn dựa vào liền dựa vào! Anh có thể vì em mà từ bỏ công việc của anh, hy sinh mọi thứ của anh! Anh hy vọng dùng toàn bộ mọi thứ của anh để bảo vệ em, giúp em! Nhưng còn em? Em coi anh là cái gì?" Từng câu từng chữ lên án của Hoa Bá, nói ra rất thẳng thắn.
Lãnh Tử Tình nghe xong hốc mắt không khỏi ươn ướt. Giọt nước mắt theo mặt cô chảy xuống, cô ấm ức che miệng, không dám khóc ra tiếng.
Hoa Bá nhìn dáng vẻ cô, không hề ngừng lên án, những lời này anh nhẫn nhịn đã lâu rồi:
"Tử Dạ! Chẳng lẽ anh không phải là người mà em có thể tin cậy sao? Em cho rằng anh chỉ muốn ích kỷ mà có được em sao? Em cho rằng anh giúp em là vì muốn chiếm được thân thể em sao?! Tử Dạ! Anh nói cho em biết! Nếu là như vậy, hai mươi ngày trước, từ lúc em bước vào cửa nhà anh, anh đã làm như vậy rồi!
Em có biết mỗi ngày anh nhìn em, anh muốn ôm em đến mức nào không? Em có biết mỗi ngày khi anh nói ngủ ngon với em, muốn hôn em đến mức nào không?!
Em có biết mỗi ngày khi anh ngủ, muốn có em nằm cạnh anh đến mức nào không?! Những điều này, em có biết hay không?!"
"Em biết em biết em biết! Nhưng anh muốn em phải làm sao bây giờ?!" Lãnh Tử Tình gào khóc, "Em có thai rồi, anh có biết em sợ hãi thế nào không? Anh có hiểu được tâm trạng của em không? Em muốn cho mình một cơ hội thoát khỏi hôn nhân thoát khỏi Lôi Tuấn Vũ, nhưng mẹ kiếp vẫn không thoát khỏi sự trêu đùa của số phận! Cố tình vào lúc này, để em có thai với anh ta! Anh muốn em phải làm sao bây giờ?! Hức -- anh muốn em phải làm sao bây giờ?!"
Hoa Bá nhìn Lãnh Tử Tình trước mặt khóc như một đứa trẻ, ngay cả lời mắng mỏ cũng có thể phun ra từ cái miệng nho nhã lịch sự kia, lòng chợt mềm đi. Anh vội vàng ghé lên trước ôm cô vào lòng, vừa vỗ lưng cô vừa an ủi: "Xin lỗi, Tử Dạ, là anh không tốt! Anh không nên trách em!"
Lãnh Tử Tình giận dỗi chùi hết nước mắt nước mũi lên người anh, còn một mực lên án: "Anh còn nổi nóng với em! Anh lại còn lớn tiếng với em!"
"Anh sai rồi! Được rồi, đừng khóc nữa! Anh sai rồi còn không được sao?" Hoa Bá quả thật hết chỗ nói! Đây là ai với ai vậy, anh chẳng phải là tự chuốc lấy khổ vào thân sao?!
Lãnh Tử Tình vừa nghe lại càng khóc dữ hơn! Khoa trương vùi mặt vào người anh, ra sức chùi nước mũi!
Hoa Bá nhíu chặt mày trừng mắt nhìn mái đầu trước ngực, nhếch nhếch khóe miệng, nói:
"Đừng khóc nữa! Xấu chết đi được!"