Lãnh Tử Tình sửng sốt: Sao có thể, ai lại không thích mỹ nữ chứ! Anh đang cười nhạo tôi thì phải!
Thiên đạo thù cần: Sao tôi có thể cười nhạo em? Trường hợp tôi thế này, có phụ nữ xấu chịu nói chuyện cùng tôi, tôi đã vạn phần cảm tạ rồi!
Lãnh Tử Tình lắc lắc đầu, không biết nên an ủi hắn thế nào cho tốt, đành viết: Thiên đạo thù cần, anh có thể đừng như vậy được không? Anh như vậy tôi thật sự rất đau lòng. Tôi hy vọng anh bình tĩnh lại! Anh xem, mặc dù hiện giờ anh mắc phải căn bệnh như vậy, nhưng tứ chi vẫn đầy đủ. So với những người không nhìn thấy ánh sáng, so với những người cơ thể tàn tật khiếm khuyết, anh vẫn còn may mắn biết bao nha!
Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhếch nhếch khóe miệng. Cô gái này nha! Tình cảm cũng thật tràn đầy! Mặc dù hai người nói chuyện không có gì chất lượng, nhưng hắn vẫn rất lạ lẫm với phương thức trao đổi từ trái tim đến trái tin này. Cũng chỉ có phương thức này hắn có thể nghe thấy rất nhiều lời cô nói, hiểu được nội tâm của cô.
Thiên đạo thù cần: May mắn? Em cảm thấy tôi may mắn?
Lãnh Tử Tình mạnh mẽ cắn đầu lưỡi mình, trời ạ! Ngay cả cô cũng cảm thấy kiểu an ủi này rất gượng ép! Chỉ đành kiên trì tiếp tục an ủi: Đúng vậy! Ít nhất anh còn có hy vọng. Tôi có thể biết tuổi của anh không?
Thiên đạo thù cần: Ba mươi ba tuổi.
Lãnh Tử Tình sửng sốt, hắn lại còn bằng tuổi Lôi Tuấn Vũ! Trước mắt bất giác hiện lên hình ảnh của Lôi Tuấn Vũ, đầu bên kia QQ bất giác đã biến thành hình ảnh của Lôi Tuấn Vũ.
Lãnh Tử Tình: Vậy… vậy tôi có thể biết… khi nào thì anh biết bệnh của mình không?
Thiên đạo thù cần: Ba tháng rồi!
Lãnh Tử Tình sửng sốt, nói như vậy không phải là bẩm sinh? Vậy thì rất có hy vọng sẽ khỏi đúng không? Vội vàng viết: Nói như vậy trước kia anh không bị bệnh này, phải không?
Thiên đạo thù cần: Phải.
Lãnh Tử Tình mặt đỏ lên, trời ạ! Chính mình lại còn cùng một người đàn ông nói chuyện về trở ngại khả năng "chuyện kia". Nhưng lòng hiếu kỳ thôi thúc lại khiến cô tiếp tục truy vấn:
Có phải anh bị cái gì kích thích không?
Thiên đạo thù cần: Có lẽ vậy.
Lãnh Tử Tình: Là… tình huống gì?
Lôi Tuấn Vũ thiếu chút sửng sốt, cô cũng thật là thẳng thừng đi! Không phải là muốn hỏi người ta làm chuyện đó như thế nào chứ?! Đời sống trên mạng của cô gái nhỏ này lại bạo dạn như vậy sao?!
Thiên đạo thù cần: Tiến hành được một nửa, sau đó thì không được!
Lãnh Tử Tình sửng sốt một lúc lâu, lập tức đỏ bừng đến tận cổ! Không phải cô muốn hỏi tình huống này! Cô chỉ là muốn biết hắn bị ảnh hưởng bởi nhân tố gì.
Lãnh Tử Tình: Ồ. Tôi có một người bạn cũng gặp phải tình huống này, có điều anh ta đã khỏi rồi. Nếu có thể, tôi sẽ hỏi giúp anh một chút! Anh nhất định không được nản lòng. Tuy tôi không phải bác sỹ, nhưng tôi nghĩ chuyện này nhất định có liên quan đến áp lực công việc và áp lực cuộc sống của anh. Công việc của anh là vào buổi tối, lại là ở trên mạng, việc này đều không có lợi cho sức khỏe của anh. Tốt nhất anh nên nghỉ ngơi ở nhà đã, điều chỉnh lại cơ thể, thả lỏng tâm tình, qua một thời gian nhất định có thể khỏi được!
Lôi Tuấn Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cô thật đúng là ăn nói dõng dạc! Có điều, không thể không thừa nhận, cô thật sự là có năng khiếu bẩm sinh! Chính hắn trước đó khi xuất hiện chứng bệnh này, bác sỹ đã nói như vậy, không sai một lời! Cô gái nhỏ này thật đúng là hiểu biết rộng không phải tầm thường.
Thiên đạo thù cần: Cám ơn em. Tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của em.
Lãnh Tử Tình: Thật chứ? Ha ha.
Thiên đạo thù cần: Tử Dạ, nếu là em, em sẽ thích người như tôi không?
Lãnh Tử Tình bị hỏi có chút im bặt, hắn đây là có ý gì? Chẳng qua chỉ mới nói chuyện vài ngày, đã hỏi như vậy? Không khỏi lại nghĩ tới Hoa Bá, lúc trước Hoa Bá và cô hai người không có gì giấu nhau, anh từng vô số lần nói thích mình, nhưng cô đều không coi là thật.
Nói anh có phải là tình yêu đồng tính hay không! Sau khi gặp anh thật sự ngoài đời, mới biết được hóa ra tình yêu của anh đã chôn giấu lâu lắm lâu lắm rồi!
Không khỏi có chút bối rối, chẳng lẽ Thiên đạo thù cần cũng cố ý hỏi như vậy sao? Anh ta chẳng lẽ bất tri bất giác cũng đã nảy sinh tình cảm với mình sao?
Lãnh Tử Tình thử hỏi: Anh… anh không phải là thích tôi rồi chứ?
Thiên đạo thù cần: Ha ha ha! Tôi chỉ là ví dụ thôi! Cho dù là tôi thích em, thì em cũng không thể thích tôi mà! Huống chi, tôi cũng thật sự chưa hề nghĩ theo hướng đó. Lời nhắc nhở của em đúng lúc khiến tôi có thể suy nghĩ một chút!
Lãnh Tử Tình nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, có phải cô có chút tự mình đa tình hay không! Vội vàng viết: Anh đừng tự ti nhé! Mỗi người trên thế giới này đều có giá trị tồn tại!
Một nửa của anh đã sớm được an bài rồi, chỉ là duyên phận chưa đến mà thôi!
Thiên đạo thù cần: Phải không? Vậy thì trước khi duyên phận của tôi đến, em có thể đảm đương vai trò một nửa của tôi trước được không?
Lãnh Tử Tình: Hả?
Thiên đạo thù cần: Tôi nói, em hãy làm duyên phận của tôi trước, để tôi cũng trải nghiệm một chút cảm giác có người yêu!
Lãnh Tử Tình: Anh đang nói đùa hả!
Thiên đạo thù cần: Có phải em khinh thường tôi.
Lãnh Tử Tình: Không phải, chỉ là chúng ta vẫn chưa thân thiết, hơn nữa…
Thiên đạo thù cần: Tôi còn hiểu em hơn bản thân em! Tất cả sách của em tôi đều đọc rồi!
Em tâm tư tinh tế, tình cảm phong phú, lại cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ bị tổn thương. Vì thế, em liền võ trang cho mình, giống như con sâu bọc kỹ trong kén. Nội tâm yếu đuối, nhưng bề ngoài kiên cường! Luôn thích một mình gánh vác tất cả! Lương thiện đến mức ngốc nghếch, đối với mỗi người đều giang tay giúp đỡ, ngay cả một người xa lạ như anh cũng không ghét bỏ! Làm việc không quyết đoán, thường hay làm những chuyện khiến chính mình hối hận!
Nhưng lại có cá tính phóng khoáng…
Lãnh Tử Tình quả thực là trợn mắt há mồm! Nhìn Thiên đạo thù cần từng câu từng chữ nói ra, tròng mắt của cô như sắp rớt ra ngoài! Không thể nào! Hắn sao lại có thể đoán chuẩn xác như vậy?!
Lãnh Tử Tình: Anh… có phải là quen biết tôi?!
Thiên đạo thù cần: Tôi đương nhiên quen biết em! Em là Tử Dạ, tôi là fan hâm mộ của em!
Lãnh Tử Tình: Nhưng, sao anh lại biết tính cách của tôi, trong ghi chép cá nhân của tôi cũng không có những thứ này mà! Không phải là anh tìm hiểu về tôi chứ?
Thiên đạo thù cần: Ha ha ha! Thích văn phong của em, tất cả đều từ tính cách nhân vật để phân tích tính cách của em. Tôi đã tự lập nhiều năm rồi, nhìn người vẫn là rất chuẩn.
Lãnh Tử Tình cảm thấy bản thân ở trước mặt Thiên đạo thù cần dường như là trở nên trong suốt rồi vậy! Cũng không biết nên nói cái gì nữa!
Thiên đạo thù cần: Sao vậy? Sợ rồi?
Lãnh Tử Tình: Sợ cái gì. Tôi chỉ cảm thấy thật bất ngờ…
Thiên đạo thù cần: Ha ha, tôi hiểu em như vậy, liệu có thể làm bạn gái tôi không?
Lãnh Tử Tình: Ách! Anh… nếu còn nói như vậy nữa, tôi sẽ cho anh vào danh sách đen!
Thiên đạo thù cần: Em sẽ không vì tôi nhìn thấu em mà trả thù chứ? Được rồi, ông chủ lại gọi tôi rồi! Em đi ngủ sớm đi! Cho em một ngày để suy nghĩ, tối mai tôi chờ câu trả lời của em.
Lãnh Tử Tình giật mình trừng mắt nhìn biểu tượng u ám kia! Anh ta… anh ta… cũng thật quá bá đạo đi! Sao lại có cảm giác gặp phải Lôi Tuấn Vũ nhỉ! Oái! Cái gì mà kêu cho cô một ngày để suy nghĩ?! Còn chờ cô?! Hừ! Gặp quỷ đi?! Lại là một người đàn ông vừa bá đạo vừa ác liệt! Cô thèm vào để ý đến hắn!
Nhìn thời gian trên máy tính, ôi trời! Bất tri bất giác đã mười một giờ rồi! Bọn họ cũng thật là có thể tán chuyện! Vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, định đánh răng rửa mặt.
Vừa mở cửa phòng vệ sinh, một bóng người cao lớn đứng ở giữa, dọa cô giật nảy mình!