Lôi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn cô: "Có ái dám lắp đặt camera giám sát trong thang máy chuyên dụng của tổng tài chứ?" Nói xong, lại áp sát vào người Lãnh Tử Tình, vùi đầu vào vai cô, nói:
"Nhớ kỹ, đây là việc đầu tiên của em khi đi làm, hôn anh!" Nói xong, buông cô ra, Lôi Tuấn Vũ bấm số tầng, sau đó chỉnh tề đứng trong thang máy, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy!
Lãnh Tử Tình quả thực là mở rộng tầm mắt! Có lầm hay không?! Hắn… hắn… quả thực là hành vi thổ thỉ! Cái gì mà bảo công việc đầu tiên của cô khi đi làm là hôn hắn?! Không phải tất cả thư ký của hắn đều có nhiệm vụ này chứ? Cô là thư ký của hắn, không phải là người tình của hắn, có được không?! Sai sai sai! Cô còn nói cái gì là người tình của hắn! Đã gả cho hắn rồi! Sao ngay cả tôn nghiêm cũng gả đi nốt vậy?! Đàn ông thối!
Nhíu chặt mày giận dữ nhìn lưng hắn, Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm thấy thật uất ức! Chính mình sao lại lưu lạc đến bước này! Cô thiếu tiền hay sao?! Nếu không phải là hắn hết lần này đến lần khác uy hiếp cô, cô sao có thể nén giận như vậy?! Hành vi tiểu nhân này của hắn sao có thể làm ăn trên thương trường chứ?! Thanh danh của tổng tài tập đoàn đa quốc gia ác liệt như vậy sao?!
Đang nhìn con số không ngừng thay đổi, đột nhiên lại nghe thấy lời nói không đầu không cuối của hắn: "Công việc này chỉ có một mình em được hưởng thụ!"
Si ngốc nhìn Lôi Tuấn Vũ đi ra khỏi thang máy, Lãnh Tử Tình giật mình! Đàn ông thối chết tiệt! Ai để ý chứ?! Hơn nữa, lúc chạy ra ngoài đi theo lên vẫn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều! Vì Hoa Bá, vì đứa con, cô tạm thời nhẫn nhịn! Lôi Tuấn Vũ, anh tốt nhất đừng có quá đáng! Chó cùng còn có thể rứt giậu đó!
Bước vào văn phòng tổng tài, cô đứng ở giữa đợi chờ hắn giao công việc thứ hai. Quả nhiên, Lôi Tuấn Vũ chỉ vào cái cốc trên bàn nói: "Công việc thứ hai, pha trà."
Lãnh Tử Tình cung kính bước lên trước, cầm lấy cái cốc, đáp lời, sau đó đi ra ngoài. Bóng lưng vội vã rời đi, không thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và khóe miệng đang cong lên của Lôi Tuấn Vũ.
Đưa trà lên, Lãnh Tử Tình lại chờ đợi, Lôi Tuấn Vũ tiếp theo dặn dò: "Em có thể về văn phòng. Nếu anh có yêu cầu, sẽ bấm điện thoại nội tuyến."
Thấy Lôi Tuấn Vũ vừa sáng sớm đi làm đã vùi đầu trong giấy tờ, Lãnh Tử Tình thật sự có chút không quen! Khi hắn làm việc có một loại cảm giác, dường như bạn nói chuyện với hắn chính là lãng phí thời gian của hắn vậy. Lúc này, cô rốt cục có thể nhân lúc hắn yên tĩnh mà ngắm kỹ hắn.
Ác khoác tây trang hoàn mỹ bao lấy dáng người cao lớn, dưới cái mũi chim ưng là đôi môi mỏng hơi mím lại. Ngón tay thon dài cầm một cây bút ký, lúc thì ký tên lúc thì phê duyệt trên tài liệu thật thành thục. Hắn quả thật tràn đầy cuốn hút! Rất có hương vị đàn ông! Ba mươi tuổi đầu, nhưng vẫn tuấn tú trẻ trung như vậy! Đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người! Một người đàn ông hô phong hoán vũ ở thương trường như vậy, sao lại đối với mình hà khắc như vậy?! Cô giở trò với hắn hay là chọc vào hắn? Lúc nhỏ cũng không hề gây thù kết oán gì mà?!
Thấy cô không trả lời, Lôi Tuấn Vũ từ đám giấy tờ ngẩng đầu lên, nhìn cô đang thất thần, nói: "Nếu không muốn rời đi, cũng có thể! Chúng ta có phải là nên ôn tập một chút nhiệm vụ thứ nhất của em không…"
Lãnh Tử Tình vội hoàn hồn, nhìn khóe miệng trêu đùa của hắn, đột nhiên một trận kích động, không cam lòng yếu thế trả lời: "Anh để tôi tới làm việc, chỉ là làm những chuyện bưng trà rót nước này sao?!"
Lôi Tuấn Vũ không hề kinh ngạc trước sự phản kích của cô, giống như không hề ngoài dự liệu. Hắn biết cá tính của cô, chỉ sợ nếu tiếp tục nhẫn nhịn, sẽ không phải là cô nữa!
"Nếu không, em còn muốn làm gì?" Ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Ồ, anh quên mất. Còn có…
hôn!"
Nói xong, định đứng dậy, dọa Lãnh Tử Tình mặt trắng bệch, cuống quýt lùi ra phía sau, tức giận nói: "Anh… Lôi Tuấn Vũ, anh không được xằng bậy! Sẽ bị người ta nhìn thấy!"
"Ồ, hiểu rồi! Phải ở nơi không nhìn thấy!" Lôi Tuấn Vũ ung dung đi ra cửa, khóa trái cửa lại!
Oành một tiếng, đầu Lãnh Tử Tình một trận ong ong. Hắn muốn làm gì?! Cô biết hắn đang cố ý đùa giỡn, trêu đùa cô, sao lại có thể lưu manh như vậy chứ?! Hắn như vậy có ý nghĩa gì? Không thấy quá ấu trĩ sao?
"Này! Lôi Tuấn Vũ! Anh đừng có quá đáng!" Lãnh Tử Tình vội vàng trốn ra sau ghế, hy vọng cái ghế này có thể trở thành vũ khí cản trở hắn.
"Anh chỉ muốn thỏa mãn yêu cầu của em mà thôi!" Lôi Tuấn Vũ cười xấu xa, đi về phía Lãnh Tử Tình.
"Á!" Lãnh Tử Tình cuống quýt trốn tránh, kêu to, "Lôi Tuấn Vũ, anh còn cố tình gây sự như vậy nữa! Tôi cam đoan sẽ không tin lời nói ma quỷ của anh nữa! Đến lúc đó, cho dù anh dùng Thiên vương lão tử uy hiếp tôi, tôi cũng sẽ không đi vào khuôn khổ!"
Lôi Tuấn Vũ đứng im, đột nhiên thu lại nụ cười, trên khuôn mặt lạnh lùng không lộ ra chút sợ hãi nào, sau đó đi thẳng về bàn làm việc: "Đừng hỏi những câu ấu trĩ như vậy nữa. Trước hết hãy làm tốt công việc của mình! Nếu ngại công việc quá rảnh rỗi, anh có thể tăng thêm cho em, ví như… à há?" Lời nói ý vị thâm sâu, hai chữ kia bao hàm ngụ ý, khiến cho Lãnh Tử Tình cả người run rẩy!
Mà người nói lại vùi đầu vào giấy tờ, giống như Lãnh Tử Tình không hề tồn tại vậy.
Lãnh Tử Tình trừng lớn mắt nhìn hắn, kẻ lưu manh vừa nãy và tổng tài nghiêm nghị hiện giờ là cùng một người sao? Lãnh Tử Tình thật muốn bước lên giằng lấy cây bút trong tay hắn mà vứt mạnh xuống đất, sau đó dẫm chân lên. Có điều, cô vẫn là nhịn xuống! Trong công việc, hắn đối với cô mà nói, là hoàn toàn xa lạ! Biểu hiện của hắn cũng không ngoài dự đoán của cô! Cô biết hắn có đủ thời gian của nước Mỹ để vờn quanh cô, tuyệt đối không phải là vì hắn không có việc để làm! Mà là "đãi ngộ đặc biệt" của cô!
Có lẽ, chính mình không có khả năng để làm việc khác hay sao? Lúc này, cô lại khá là tưởng nhớ đến sắp xếp công việc hôm qua, mặc dù là khách hàng tạm thời, nhưng cùng với Sean, chẳng sợ là một bữa cơm, cô cũng cảm thấy mình có giá trị! Lúc này, lại có một cảm giác không đất dụng võ. Dường như chỉ là một bình hoa, mà cô lại không hề xinh đẹp!
Nghĩ ngợi, nhìn dáng vẻ lạnh lùng múa bút thành văn của hắn, Lãnh Tử Tình lặng lẽ đi ra cửa, mở cửa, đi ra ngoài!
Thở dài, trở lại văn phòng của mình, buồn bực vừa định ngồi xuống, điện thoại nội tuyến lại vang lên! Lãnh Tử Tình vội vàng nhận: "A lô, xin chào! Đây là văn phòng thư ký tổng tài tập đoàn Kiêu Dương!" Lời nói lưu loát thốt ra, cô không cố ý luyện tập, giống như câu này đã nói vô số lần, kỳ thật, mới là lần đầu tiên.
Đối phương dừng một chút, sau đó nói: "Trà nguội rồi!" Sau đó liền dập máy!
Giọng của hắn sao cô lại nghe không ra chứ?! Tràn đầy từ tính, lại còn mang theo chút khí lạnh. Lạnh lùng đến mức so với hắn vừa nãy là hai người khác nhau!
Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, nghiến răng nghiến lợi. Chết tiệt! Hắn không phải là đang đùa giỡn cô chứ? Lúc cô vừa mới đi ra, hắn đã làm gì? Đảo tròn mắt, nhận lệnh lại đi qua