"Đến đây một chút." Ngữ khí mệnh lệnh khẩn cấp.
Lãnh Tử Tình biết là Lôi Tuấn Vũ, không có người nào có thể bá đạo như vậy! Dường như là không có xưng hô! Có đi không? Trấn định lại lòng mình, Lãnh Tử Tình nhét danh thiếp trong tay vào túi, sau đó hít sâu một hơi, bước ra…
"Chuyện gì vậy?" Lôi Tuấn Vũ nhìn sắc mặt thối thối của Lãnh Tử Tình, vừa nãy vẫn còn tốt, bây giờ sao lại thành ra thế này. Hắn rất tò mò hay là có ai nói với cô cái gì! Xưa nay không thích nhân viên bàn luận linh tinh, không biết có phải là cô bị ấm ức gì không!
Lãnh Tử Tình nhìn hắn một cái, không nói không rằng. Lúc này trong lòng cô đang vô cùng nghẹn ngào, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn lại, một câu cũng không nói ra được!
"Làm sao vậy? Ai chọc giận em?" Lôi Tuấn Vũ đứng dậy, đi về phía Lãnh Tử Tình.
"Buông tay!" Lãnh Tử Tình gạt mạnh tay Lôi Tuấn Vũ ra, ánh mắt đau lòng trừng trừng nhìn hắn.
Lôi Tuấn Vũ kinh ngạc nhìn cô, sao mới có nửa giờ, cô hình như bị đả kích trầm trọng, là ai bắt nạt cô? Lôi Tuấn Vũ không khỏi nghiêm mặt, lạnh giọng nói: "Làm sao vậy? Ai bắt nạt em?"
Lãnh Tử Tình giận dữ nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Lôi tổng… tìm tôi… có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì, tôi muốn… xin phép về nhà."
Giọng Lãnh Tử Tình thế mà lại run rẩy đến kỳ cục, Lôi Tuấn Vũ cả kinh, vội vàng vươn tay đặt lên trán cô, muốn xem xem có phải cô bị sốt hay không, nhưng bị cô chống cự mãnh liệt. Giống như một con nhím bị kinh sợ, chĩa toàn bộ gai trên người về phía người bên cạnh.
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, có lẽ là cô bị ấm ức gì đó, hắn thân thiết hỏi: "Tử Tình? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Có phải thư ký Lý gây chuyện với em không? Anh gọi cô ta đến…"
"Không cần!" Lãnh Tử Tình vội vàng đè cánh tay đang định bấm điện thoại nội tuyến của Lôi Tuấn Vũ lại. Giây phút chạm vào cánh tay hắn, cô liền rút vội tay về, giống như làn da hắn vô cùng không sạch sẽ vậy.
Giây phút cô rút tay về, Lôi Tuấn Vũ liền lật tay nắm lấy tay cô, kéo cô đến trước người hắn, giam cầm cô trước ngực mình, ngăn chặn sự giãy dụa của cô.
"Em làm sao vậy?" Lôi Tuấn Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt cô, muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!
"Tôi làm sao ư? Anh hỏi tôi làm sao ư?" Lãnh Tử Tình đột nhiên có chút kích động, thân thể cô bị hắn giữ chặt, không thể động đậy, nhưng trái tim lại quặn thắt, cảm giác ghê tởm không ngừng trào lên cổ họng.
"Em… sao lại kích động như vậy?! Nói cho anh biết, là ai chọc giận em?! Anh lập tức sa thải người đó!" Lôi Tuấn Vũ dường như chắc chắn Lãnh Tử Tình đã bị người nào đó bắt nạt! Nếu không, cô sẽ không như vậy! Trong đôi mắt ấm ức của cô tràn đầy nước mắt, giống như mặt hồ đầy nước, lúc nào cũng có thể trào ra. Nhìn đến hắn cũng thấy đau lòng theo.
"Là anh! Là anh! Chính là anh! Lôi Tuấn Vũ! Anh đúng là giỏi thật!" Nhìn ánh mắt vô tội của hắn, Lãnh Tử Tình đột nhiên không khống chế được, cô điên cuồng đánh vào ngực Lôi Tuấn Vũ. Nước mắt liền giống như chuỗi hạt đứt dây, rơi xuống như mưa.
"Anh?" Lôi Tuấn Vũ tùy ý để Lãnh Tử Tình phát tiết sự phẫn nộ của mình, trong lúc nhất thời cũng không biết an ủi cô thế nào. Nắm tay mềm mại của cô đánh vào vai hắn thế mà lại có chút đau! Cô gái nhỏ này hình như đã dồn hết sức lực ra rồi!
"Lôi Tuấn Vũ Lôi đại tổng tài, anh buông tôi ra!" Lãnh Tử Tình đã khóc đủ, đánh cũng đã mệt, liền ra sức giãy ra khỏi vòng tay của Lôi Tuấn Vũ, muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn.
"Tử Tình! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em đang bày trò gì vậy?! Đừng có lộn xộn nữa! Đây là công ty, không phải ở nhà!" Lôi Tuấn Vũ cau mày, nắm lấy cánh tay Lãnh Tử Tình, ngăn cô giãy ra. Nhưng biểu hiện đột ngột của cô, khiến cho hắn thật sự có chút buồn bực, kiên nhẫn cũng theo đó mà dần dần mất đi.
"Ở công ty? Anh cũng biết đây là công ty? Lôi Tuấn Vũ, anh đừng có ra vẻ đạo mạo như vậy, được không?! Anh như vậy làm tôi thấy ghê tởm! Anh tìm đàn bà ở bên ngoài tôi cũng mặc! Nhưmg, anh lại còn để đàn bà của anh tới tìm tôi lấy tiền?! Lôi Tuấn Vũ, anh coi tôi là cái gì?! Anh để tôi tới làm thư ký của anh, là muốn tìm cơ hội để sỉ nhục tôi sao?!" Lãnh Tử Tình rốt cuộc không kiềm chế được, nếu cô không nói ra, thì e là sẽ nghẹn đến phát bệnh!
"Em đang nói cái gì?! Đàn bà nào?!" Lôi Tuấn Vũ sắc mặt khẽ biến, một tín hiệu lạnh lẽo thắt lại trong mắt hắn.
"Lôi Tuấn Vũ, anh không cần giả vờ với tôi nữa! Giả vờ cũng không có ý nghĩa gì nữa! Làm thư ký của anh quả thật không đơn giản nhỉ! Không những phải lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn phải thay anh đuổi gái gọi ở bên ngoài!" Lãnh Tử Tình châm chọc. Giọng cô sớm đã khản đặc, mà ngữ khí lúc này không còn lên án như trước nữa.
"Em là nói…" Lôi Tuấn Vũ nheo con ngươi nguy hiểm, đột nhiên nghĩ tới một người mơ hồ, chẳng lẽ là…
"Đúng! Thế nào? Nghĩ ra rồi sao? Hả, sao có thể quên chứ?! Một lần mười vạn, Lôi tổng, ngài thật đúng là hào phóng!" Nói xong, Lãnh Tử Tình từ trong túi lấy ra tấm danh thiếp kia, ném mạnh vào mặt Lôi Tuấn Vũ, nhưng do lực ném quá mạnh, ném vào vai hắn, bị hắn nắm chặt lại.
"Được rồi, Lôi tổng, trong người tôi không được khỏe tan làm trước! Nếu lần sau ngài có chuyện tương tự cần giải quyết, phiền ngài cho tôi biết trước một chút, tôi sẽ trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản của đối phương! Bởi vì, tôi không muốn nghe thấy những hành vi xấu xa đó của các người!" Dứt lời, cô gạt mạnh tay hắn ra, chạy như bay ra cửa.
Lôi Tuấn Vũ đứng đó thật lâu, mới vò nát tấm danh thiếp kia! Hắn không cần nhìn cũng biết nó là cái gì?! Cô gái tên Tiểu Mễ kia! Hắn thế mà lại sơ suất rồi! Trước kia đều là thư ký Lý thay hắn giải quyết chuyện như thế này! Nhưng hai ngày này hắn đắm chìm trong trò chơi với Lãnh Tử Tình, liền xem nhẹ cô gái kia! Không ngờ ma xui quỷ khiến để Lãnh Tử Tình gặp được cô ta!
Chết tiệt! Hắn sao lại á khẩu không nói năng gì được chứ?! Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy chuyện này thực sự nghiêm trọng! Hắn quả thật đã làm chuyện có lỗi với Lãnh Tử Tình, cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì!
Tâm tình đột nhiên trở nên buồn bực. Hắn hẳn phải nghĩ đến chuyện này, thế mà lại để cô biết được như vậy?! Chết tiệt! Hay là hắn đã để lòng tự cao tự đại làm u mê đầu óc rồi!
Lôi Tuấn Vũ ơi là Lôi Tuấn Vũ! Mày thật đúng là ác liệt không phải tầm thường! Lôi Tuấn Vũ
suy sụp ngồi trên ghế, đang nghĩ nên làm thế nào để Lãnh Tử Tình tha thứ cho hắn! Nói với cô, cô gái kia căn bản cái gì cũng không phải? Nói với cô bọn họ cái gì cũng không xảy ra?!
Chết tiệt! Đầu Lôi Tuấn Vũ rối loạn hết rồi!
Đúng rồi! Tử Tình? Tử Tình đâu? Lôi Tuấn Vũ cả kinh, hắn thế nào lại quên đuổi theo Tử Tình vậy? Vội vàng gọi điện thoại về nhà, bảo chị Ngô nếu Tử Tình về nhà, nhất định phải gọi điện thoại báo cho hắn.
Đứng ngồi không yên, Lôi Tuấn Vũ nghĩ đến đối sách. Hắn chưa bao giờ bối rối như vậy, lo lắng như vậy!