"Trương Sinh, mày đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi thì phải?" Trán Lôi Tuấn Vũ nổi đầy gân xanh, ngón tay khẽ gõ lên ảnh chụp trên bàn, trong mỗi tấm ảnh đó Lãnh Tử Tình đều đang đau đớn giãy dụa, trên mặt ràn rụa nước mắt. Tim Lôi Tuấn Vũ không khỏi thắt lại, hắn lúc đó đầu óc có phải là đã u mê hết rồi không!
"Lôi… Tuấn Vũ! Tao nói cho mày biết! Nếu ngày mai mày không chuyển tiền vào tài khoản của tao, tao sẽ phát tán những bức ảnh đó lên mạng! Dù sao tao cũng không có tổn thất gì!
Nhưng uy danh của Lôi tổng tài mày thì có thể… Ha ha ha! Đến lúc đó, e là cả Tân Hải, thậm chí cả thế giới đều sẽ biết đến "kẻ cường bạo"!" Trương Sinh dữ tợn buông lời ác độc.
Lôi Tuấn Vũ nhìn những tấm ảnh này thật lâu, không nói năng gì. Hắn đang nghĩ, loại người này nếu đem xử lý, thì dễ như trở bàn tay! Nhưng nếu trước khi tìm được tên đàn ông này, hắn ta chó cùng rứt giậu, để Lãnh Tử Tình biết được chuyện này! Vậy thì hình tượng của hắn ở trước mặt Lãnh Tử Tình chẳng phải sẽ hoàn toàn bị hủy diệt sao?! Dựa theo hiểu biết của hắn về Lãnh Tử Tình, cô không chỉ bị đả kích nghiêm trọng, mà e là cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn! Từ nay về sau trở thành hai người xa lạ! Mà nguyên nhân của chuyện này, đều là do mình. Dùng ba mươi triệu để bù đắp một tổn thất, cũng không đáng là bao! Hắn cũng nên bị báo ứng như vậy!
"Này, mày… sao mày không nói gì vậy?" Trương Sinh không khỏi có chút lo sợ.
"Được, chúng ta gặp mặt đi!" Lôi Tuấn Vũ yêu cầu. Hắn phải xác định tên đàn ông này sẽ không giở trò nữa!
"Gặp cái rắm! Mày đừng có giở trò! Tao nói cho mày biết, Lôi Tuấn Vũ! Nếu tao xảy ra chuyện, hành vi của mày sẽ lập tức bị phơi bày! Mày cứ chuyển tiền vào tài khoản của tao, tao cam đoan từ nay về sau vĩnh viễn biến mất. Ở Tân Hải, địa bàn của Lôi Tuấn Vũ mày sẽ không bao giờ nhìn thấy một người tên là Trương Sinh nữa!" Trương Sinh dường như đang vỗ ngực cam đoan.
Lôi Tuấn Vũ suy nghĩ, nói: "Ngày mai! Tao muốn ảnh gốc! Trương Sinh, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng! Mày hẳn phải biết, Lôi Tuấn Vũ tao không phải là người lương thiện!"
Tay cầm di động của Trương Sinh sợ tới mức run rẩy. Đương nhiên biết! Hắn ta sao lại không biết, lần này bí quá hóa liều, không ngờ lại thuận lợi như vậy! Yên tâm đi, hắn sẽ không xuất hiện nữa! Mục đích của hắn đã đạt được! Ha ha ha, bốn mươi triệu, bà xã, mau mau sắp xếp hành lý, chúng ta đi xuất ngoại!
Lôi Tuấn Vũ cau mày nhìn chằm chằm điện thoại, tâm tình muốn về nhà gặp Lãnh Tử Tình hoàn toàn biến mất.
Cầm lấy ảnh chụp trên bàn, Lôi Tuấn Vũ xem xét từng cái một, những bức ảnh này đều rất không rõ ràng, nhưng mặt của Lãnh Tử Tình vẫn có thể nhận ra, hơn nữa còn có bóng lưng mình vùi trên người cô, nếu Lãnh Tử Tình nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra! Lôi Tuấn Vũ
không khỏi nheo mắt lại, ảnh chụp này nhất định là cắt từ máy quay phim ra? Nói như vậy, cái tên kia là dùng máy quay phim?!
Không được! Loại người như tên đó hắn gặp nhiều rồi! Hắn không thể nương tay nhân từ, hắn phải đảm bảo không còn một kẽ hở! Trong mắt Lôi Tuấn Vũ ánh ra tia sắc bén…
Phá lệ, hai buổi tối Lôi Tuấn Vũ không hề về nhà! Đến công ty cũng không thấy bóng dáng!
Thư ký Lý nói, chiều ngày mùng 6 Lôi tổng dặn lại sẽ đi liền mấy ngày không trở về, nói là có chuyện quan trọng phải làm.
Lãnh Tử Tình trong lòng cả kinh, chỉ sợ Thiên đạo thù cần đi tìm hắn! Cứ thấp thỏm không yên, gọi điện thoại cho Thiên đạo thù cần, đối phương sớm đã đổi số! Lãnh Tử Tình vẫn lo lắng không yên. Cô gọi điện thoại cho Lôi Tuấn Vũ, đối phương tắt máy!
Trời ạ! Sẽ không đi tìm Thiên đạo thù cần thật chứ? Chẳng lẽ hắn đã biết, cho nên không để ý đến cô nữa?
Hôm nay gọi điện thoại đến công ty, biết Lôi Tuấn Vũ vẫn chưa trở về, vì thế cô cũng không đi nữa!
Ở trong nhà thực ra càng sợ hãi, cô liền muốn đi gặp mẹ, như vậy chính mình cũng có thể phân tâm đi một chút. Trải qua nhiều ngày, vết bầm trên cổ đã nhạt đi, dần dần nhìn không rõ nữa, chỉ còn lại mấy dấu vết nhàn nhạt trên người. Trong lòng Lãnh Tử Tình cũng không luẩn quẩn về chuyện này nữa! Chỉ có điều, cô rất lo sợ tên Thiên đạo thù cần kia sẽ đổi ý!
Nếu đối phương tìm được Lôi Tuấn Vũ, vậy thì cô nên làm thế nào? Có phải cô đã quá dễ tin người không?!
Mạnh Hân Di nồng nhiệt đón tiếp Lãnh Tử Tình, bà đã lâu không gặp cô con gái này rồi! Mặc dù mình thích du lịch bốn phương, trước khi Tử Tình kết hôn bà cũng không quan tâm lắm đến cô con gái này, nhưng những lúc rảnh rỗi, vẫn thường nhớ đến Lãnh Tử Tình, không biết nó sống có tốt không. Có lẽ là bây giờ tuổi tác đã lớn rồi.
"Mẹ, mẹ đừng bận bịu nữa! Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!" Lãnh Tử Tình nhìn mẹ đang bận rộn chuẩn bị hoa quả, trong lòng ấm áp vô cùng!
"Không bận không bận. Tử Tình à! Thế nào rồi? Sống cùng Lôi Tuấn Vũ vẫn tốt chứ?" Mạnh Hân Di chuyển hoa quả sang, còn cố ý bóc cả sầu riêng mà Lãnh Tử Tình trước đây thích ăn nhất!
Lãnh Tử Tình còn chưa kịp trả lời, vừa nhìn thấy sầu riêng liền nhíu nhíu mày, cũng không khách khí bịt mũi lại nói: "Ai da, mẹ, mau mang sầu riêng đi, con ngửi thấy liền buồn nôn!"
Mạnh Hân Di sửng sốt, vội vàng mang sầu riêng vào phòng bếp.
Nhanh chóng quay lại hồ nghi nhìn chằm chằm bụng Lãnh Tử Tình, Mạnh Hân Di cười cười:
"Mau khai thật ra, đã có rồi phải không?"
Lãnh Tử Tình sửng sốt, vội vàng buông tay, cười lấp liếm, nói: "Đâu có, mẹ nói bừa gì vậy!"
Mạnh Hân Di nghiêm mặt, nói: "Hứ! Còn giả bộ với mẹ! Khi mẹ con mang thai con, thì ngay cả sầu riêng thích ăn nhất cũng không muốn ngửi chút nào! Hải sản gì cũng không thể ăn một miếng! Ăn vào liền nôn! Lại đây, nói cho mẹ biết, con mang thai rồi phải không?"
"Mẹ!" Lãnh Tử Tình ngượng ngùng mím môi không nói lời nào.
"Ai da, với mẹ mà còn khách sáo cái gì? Rốt cuộc có phải con mang thai hay không? Mẹ và ông bà thông gia đều đang trông ngóng đó! Con mau nói, có phải hay không hả?!" Mạnh Hân Di nóng nảy.
Lãnh Tử Tình bất đắc dĩ, đành phải gật đầu! Không ngờ lần này chỉ muốn đến đây để giải tỏa tâm tư, lại quên mất mình có chuyện này!
"Ai da! Tốt quá rồi! Tử Tình, con đúng là không chịu thua kém nha! Mau lên, mẹ phải gọi điện thoại cho Tiêu Duệ! Nói với bà ấy tin tốt này. Đúng rồi! Tử Tình, con được mấy tháng rồi? Sao lại không nói gì? Tuấn Vũ cũng thật là, chuyện tốt như vậy cũng không mau chóng để chúng ta biết mà vui một chút sao?" Mạnh Hân Di nhìn chằm chằm vào bụng của Lãnh Tử Tình nhìn trái nhìn phải.
"Ai da mẹ à, bây giờ mới có hơn hai tháng, còn chưa nhìn thấy mà! Con đã kịp nói với bố mẹ chồng đâu!" Lãnh Tử Tình không nói lại được bà.
"Cái gì? Đã hơn hai tháng? Lớn như vậy rồi? Tử Tình à Tử Tình, sao con lại không nói cho chúng ta biết thế! Con bé ngốc này!" Mạnh Hân Di nói xong liền đứng dậy đi gọi điện thoại, trong điện thoại thật là vui vẻ nha! Tiếng cười khanh khách không ngừng.
Lãnh Tử Tình cũng có thể tưởng tượng được phản ứng của mẹ chồng ở bên kia điện thoại, nhất định là tương xứng với mẹ mình!
Lãnh Tử Tình tự mình ăn hoa quả, tâm tình cũng tốt hơn nhiều! Không hề nghĩ đến chuyện về Thiên đạo thù cần. Cô cũng biết, sau chuyện này, mẹ đẻ và mẹ chồng không biết lại sắp nghĩ ra chiêu gì, bảo vệ cô là nhất định rồi. Sau này, e là ngay cả cơ hội đi làm cùng Lôi Tuấn Vũ cũng sẽ bị cắt hết!
Đang ăn, chuông cửa vang lên, Lãnh Tử Tình vội ra mở cửa, người đến hóa ra là…