"Anh sợ em chưa ăn no! Em vừa nãy không kêu ra tiếng!" LôiTuấn Vũ dõng dạc nói.
"Ở đây làm sao em dám kêu…" Lãnh Tử Tình vội đưa tay bịt miệng,cô lại còn bị hắn giỡn, nhìn thấy hắn cười càn rỡ, cô thật muốn nhổ hết răng củahắn!
"Nói vậy vừa nãy em cũng rất thích?" Lôi Tuấn Vũ cười đến đắcý, còn huýt sáo nữa!
Lãnh Tử Tình giận dữ trừng mắt lườm hắn, vội vàng đứng dậy mởcửa sổ, làm thông thoáng không khí trong phòng!
"Này! Vợ yêu à, lạnh quá!" Lôi Tuấn Vũ an vị ở nơi nào đó mởđôi mắt vô tội nhìn Lãnh Tử Tình.
Đầu Lãnh Tử Tình đã đầy khói rồi, hắn phơi mông ra cũngkhông sợ xấu hổ!
"Anh! Mau mặc quần vào đi!" Lãnh Tử Tình tức giận dậm chân,lại đóng cửa sổ vào một nửa.
"Em giúp anh mặc…"
Lãnh Tử Tình đã gặp qua vô lại, nhưng chưa từng thấy Lôi TuấnVũ chơi xấu! Hôm nay thật đúng là được thấy hết rồi…
Việc chuẩn bị hôn lễ thực ra rất gấp gáp. Hôm nay, là ngàyLãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ thử quần áo cưới.
Lãnh Tử Tình vì mang thai nên váy cưới thiết kế có vẻ rộngrãi, đơn giản phóng khoáng.
Váy cưới màu trắng, thiết kế lệch vai, tinh tế trang nhã, vừađơn giản lại quyến rũ. Ngắn gọn phóng khoáng, bộ ngực sữa như ẩn như hiện dướilớp váy quây bằng lụa trắng tuyết, mái tóc dài che phủ da thịt mịn màng như tuyếtcủa cô, phối hợp với váy cưới trắng muốt, thật giống như một thiên sứ.
Lôi Tuấn Vũ không vội mặc thử lễ phục, mà kiên nhẫn chờ đợiLãnh Tử Tình. Hắn lúc này nhìn thế nào cũng cảm thấy Lãnh Tử Tình là thiên sứ,một thiên sứ tới cứu vớt linh hồn hắn.
Yên lặng đến gần cô, Lôi Tuấn Vũ tràn ngập ý cười, bàn taylàm ảo thuật đưa ra một chuỗi vòng cổ, đeo một viên đá quý rực rỡ, phối hợp vớiváy cưới trắng như tuyết, càng tô điểmthêm.
Lãnh Tử Tình nhìn có chút xúc động, cắn môi nhìn vào ánh mắttrong gương.
"Vợ yêu, em thật đẹp!"
Lãnh Tử Tình ngượng ngùng quay đầu, cô cũng thật kinh ngạc mộthồi. Bộ váy cưới này hình như là biết rõ ưu điểm của cô vậy, làm tôn thêm vócdáng của cô. Tà váy nhẹ nhàng như tuyết, không quá dài, nhưng vẫn tung bay,theo từng nhịp thở của cô.
Kìm lòng không đậu ôm lấy eo cô, Lôi Tuấn Vũ tựa cằm lêntrán cô, ôm cô vào lòng, hắn vô cùng hưởng thụ, thật muốn đem cô nhập vào trongxương cốt mình.
"Tử Tình, cám ơn em!" Lôi Tuấn Vũ có chút xúc động.
Lãnh Tử Tình kinh ngạc ngước mắt dò hỏi. Sao đột nhiên hắn lạinói một câu như vậy.
"Cám ơn em, không bỏ đi con của chúng ta!" Lôi Tuấn Vũ cườikhông được tự nhiên. Kỳ thật, thời gian đó, hắn cũng từng mất ngủ. Bởi vì chínhmình đã tự tay hủy đi đứa con với Lãnh Tử Tình. Hắn đã tự trách mình, mắng mìnhlà súc sinh!
Lãnh Tử Tình nắm tay hắn đặt lên bụng mình, khẽ cười nói:"Là con rất kiên cường!"
Nhìn nụ cười xúc động của Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình độtnhiên nghĩ đến một vấn đề: "Anh thích con trai… hay con gái?"
Lôi Tuấn Vũ cười cười: "Con gái lương thiện, dịu dàng, tàihoa như em!"
Lãnh Tử Tình sửng sốt: "Em sao? Con mắt nào của anh nhìn thấyem tài hoa? Làm chủ biên cho Hoa Bá, chẳng qua chỉ làm khách mời có mấy ngày.Làm thư ký cho anh, vẫn chỉ là người bưng trà rót nước!"
Lôi Tuấn Vũ hôn trộm lên vành tai cô, cười xấu xa: "Vợ yêu,anh muốn biết khi em chưa được anh dẫn dắt, làm thế nào mà viết được nhiều cảnhhoan ái như vậy?"
Thân thể Lãnh Tử Tình chấn động, ngước mắt kinh ngạc nhìn vềphía Lôi Tuấn Vũ, trong lúc nhất thời còn chưa tìm được giọng của mình: "Anh…sao anh biết?"
"Vợ yêu của anh là tiểu thuyết gia Tử Dạ nổi tiếng trên mạng,chẳng lẽ anh không nên quan tâm một chút sao? Hử? Mỹ nữ tác giả?" Tay Lôi TuấnVũ thuận thế đặt lên bên vai trần của Lãnh Tử Tình, lần mò đến một bên ngực.
"Anh… anh… sẽ không trùng hợp đọc đến những tiểu thuyết nhàmchán đó chứ? Đều là truyện ngôn tình, các cô gái trẻ thích." Lãnh Tử Tình vộivàng cúi đầu, túm lấy tay hắn, che giấu trái tim đập điên cuồng.
"Anh… cũng thích." Nói xong, Lôi Tuấn Vũ vùi đầu vào hõm vaicô, nồng nhiệt đưa đầu lưỡi viền theo xương quai xanh của cô, khiến cô từng cơnrun rẩy.
"Cho em chút trải nghiệm kích thích… Viết cho tốt về khảnăng của anh…"
Lãnh Tử Tình giật mình trừng mắt nhìn nụ cười xấu xa của LôiTuấn Vũ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Đừng… áo cưới…" Lãnh Tử Tình sợ bị hỏng quần áo, cuống quýtné tránh.
"Suỵt! Đừng ồn ào…" Bá đạo áp sát eo cô, vén tà váy của côlên cao…
"Anh!" Lãnh Tử Tình xấu hổ trừng mắt nhìn mình ngượng ngùngtrong gương, phía sau là người đàn ông quyến rũ kia. Hắn chẳng lẽ là muốn nhưthế này? Cũng chỉ vì để cô có thêm trải nghiệm?
"Anh… đọc… truyện nào?" Lãnh Tử Tình tim đập điên cuồng, dườngnhư chính mình đã bị
hắn nhìn thấu hoàn toàn, có chút không biết nên làm thếnào.
"Ngoan! Làm đã rồi nói sau!" Lôi Tuấn Vũ nhẹ nhàng cởi quầnlót cô, bàn tay to lớn trượt trên nơi tư mật của cô, trêu đùa một hồi.
"Không, anh không nói, em sẽ không làm!" Lãnh Tử Tình độtnhiên có chút bực bội, cô không biết Lôi Tuấn Vũ làm thế nào mà biết được,nhưng cảm giác này giống như chính mình đã trở nên trong suốt, khiến cô bấtgiác trở nên bướng bỉnh.
"Ha!" Người đàn ông phía sau lại còn cười, giống như lời nóicủa cô vô cùng ngây thơ vậy!
Bỗng nhiên hắn dịu dàng nói: "Động tác lơ đãng này khiến LạcVũ Hạo miệng khô lưỡi nóng.
Áo ngủ vốn mỏng như tơ rung rinh theo nhịp trêu đùacủa cô, dán theo đường cong của cô chuyển động, như nước chảy như sợi tơ mềm… Hít một hơi, Lạc Vũ Hạo nghiêng người bậtdậy, dựng người lên, gấp gáp ôm lấy thân thể cô. Đôi môi anh cách một lớp áo mỏngmanh nhấm nháp bộ ngực cao ngất, bàn tay to lớn xoa nắn đường cong của cô.
HạNhược Phần từng cơn run rẩy, anh sao lại đột nhiên nhào tới, cô thậm chí cònkhông kịp thở. Cô mở đôi mắt mê ly, nhìn chính mình trong gương nằm trong vòngtay to lớn của anh, tùy ý anh gặm cắn đầu vai cô, để mặc bàn tay thon dài kiavuốt ve ngực cô, mà một tay kia đã tiến đến…"
Trong khi nói, tay hắn phối hợp với lời nói của hắn…
"Ách!" Lãnh Tử Tình xấu hổ đến cả người run rẩy, hắn lại cònthuật lại một đoạn trong "Người phụ nữ của Lãnh tổng tài"! Có lầm hay không?!Thật là mất mặt nha!
"Đừng… đừng nói nữa! Thật mất mặt nha!" Áo cưới của Lãnh TửTình đã bị vén lên đến eo, bộ ngực tuyết trắng đẫy đà bị nắm trong tay hắn. Sắcmàu nổi bật đó giống như một bức tranh sơn dầu tràn đầy kích thích thị giác.
Hắn không biết từ bao giờ đã chuẩn bị xong xuôi, từ phía sauchậm rãi trượt vào cơ thể cô.
"Anh không mang…"
"Không kịp nữa rồi…" Lôi Tuấn Vũ thở hổn hển, nhìn chằm chằmcô gợi cảm trong gương, bỏ tay ra, đặt hai tay cô phủ lên ngực cô. Dáng vẻ bị độngkhông biết làm thế nào của cô khiến hắn càng thêm kích động, động tác dưới thâncàng thêm gấp gáp.
"Lôi tiên sinh, Lôi phu nhân… á!" Tiếng thét chói tai của mộtcô gái vang lên phía sau bọn họ…