Tử Tử bị mẹ ôm chặt trong lòng, vô cùng không thoải mái, không ngừng nói: "Chơi, chơi, mẹ, bỏ…"
Thấy Lãnh Tử Tình không có ý định buông tay ra, còn càng khóc càng dữ hơn, Tử Tử có chút bị dọa sợ, bắt đầu mếu máo, cũng khóc theo…
Hoa Bá vội vàng đoạt lấy Tử Tử từ trong tay Lãnh Tử Tình, dỗ dành, sau đó lại ôm Lãnh Tử Tình đang khóc lóc vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô.
Lãnh Tử Tình khóc vùi bên người anh, không lâu sau, Hoa Bá liền cảm thấy trên người lạnh lẽo, trước ngực ướt một mảng lớn.
Tim cũng nhói đau theo. Tử Dạ, cuối cùng không phải là người phụ nữ của anh!
Hai người trầm mặc, một phút trôi qua dường như dài bằng cả thế kỷ.
"Anh ta có khỏe không?"Giọng Hoa Bá rất nhẹ, nói ra mới phát hiện có chút khản đặc.
Lãnh Tử Tình khóc sưng mắt, khẽ lắc lắc đầu. Trong mắt cô, bị mù e là còn đáng sợ hơn so với việc hắn mất đi đôi chân, mất đi đôi tay. Hắn là người tự phụ như vậy, sao có thể cho phép ngay cả người đứng bên cạnh mình là ai cũng không biết?! Thứ lợi hại nhất của hắn chính là đôi mắt! Có lúc, hắn chỉ cần nhìn bạn một cái, bạn liền dường như bị hắn nhìn thấu!
"Tử Dạ, đừng buồn nữa. Hiện giờ y học rất phát triển, cho dù không thể khôi phục, vẫn có thể thay đổi giác mạc. Dựa vào địa vị và thực lực của Tập đoàn Kiêu Dương trên thế giới, làm được điều này không hề khó. Anh ta… bị mù cũng chỉ là tạm thời!" Hoa Bá an ủi. Anh nói rất chậm rất chậm, anh biết Lãnh Tử Tình lúc này nghe không vào, nhưng anh vẫn phải nói.
Lãnh Tử Tình ra sức lắc đầu, đôi mắt ngập nước lại bắt đầu rơi nước mắt, nức nở nói: "Bác sỹ nói, hắn cho dù bị mù hẳn, cũng không thể lập tức thay giác mạc ngay. Nói cái gì mà đáy mắt và thủy tinh thể xuất huyết, là do bị đụng phải gây ra. Vị trí của hắn không tốt, ở ngay vị trí trung tâm gì đó. Em không biết… em cũng không hiểu…"
Hoa Bá không khỏi đau lòng, lại đi qua, một lần nữa ôm Lãnh Tử Tình vào lòng.
Có người đau khổ như anh không? Người phụ nữ mình ôm trong lòng lại lo lắng, khóc lóc vì người đàn ông khác, còn anh? Chỉ có thể an ủi cô, động viên cô!
"Tử Dạ, yêu không hề sai! Yêu một người là không có lý do, cũng là điên cuồng. Em không cần băn khoăn đến cảm nhận của anh. Mọi việc anh làm đều là tự nguyện! Em có hiểu không? Anh yêu em, anh tự nguyện vì em làm bất cứ chuyện gì, anh thích nhìn thấy dáng vẻ em vui vẻ hạnh phúc! Nếu muốn đi chăm sóc anh ta, thì đi đi! Không phải cảm thấy thiệt thòi gì cho anh cả! Trong thời gian ba năm ở Mỹ này, anh thật sự rất hạnh phúc, rất vui vẻ, như vậy là đủ rồi. Em thật sự không hề nợ anh cái gì cả." Hoa Bá nâng mặt cô lên, chân thành nói.
Lãnh Tử Tình lệ rơi đầy mặt, ra sức lắc đầu: "Không! Hoa Bá, như vậy không công bằng với anh! Anh đừng đuổi em đi, đừng đuổi em đi, có được không?"
Lãnh Tử Tình ôm chặt lấy vai Hoa Bá, khóc càng đau lòng hơn! Cô hiện giờ trong lòng rối loạn vô cùng!
Hoa Bá thở dài, mỉm cười: "Tử Dạ à! Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé!"
Lãnh Tử Tình nghe anh nói như vậy, dần dần nín khóc, ngẩng đầu lên. Cô biết, anh muốn dùng câu chuyện để thuyết phục cô.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh mấy ngày nay, cô thậm chí còn quên mất sự tồn tại của Tử Tử, đều do một mình Hoa Bá bận trước bận sau. Còn phải an ủi cảm xúc của cô. Anh thật là một người đàn ông tốt! Nếu ai có thể gả cho anh, hẳn phải là một chuyện vô cùng hạnh phúc nha! Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lãnh Tử Tình vẫn còn khóc thút thít, Hoa Bá nhìn dáng vẻ thất thần của cô nhìn chằm chằm vào mình, vội vàng áp đầu cô vào trước ngực mình, giọng nói pha chút khàn khàn gợi cảm vang lên: "Từng có một chàng trai gặp tai nạn xe bị mù, lúc anh rất suy sụp, có một cô gái xuất hiện. Cô cẩn thận chăm sóc anh, quan tâm, giúp đỡ anh, nhưng anh lại không nhìn được dáng vẻ cô như thế nào. Dần dần, hai người yêu nhau, chàng trai gấp gáp muốn nhìn thấy dáng vẻ cô gái, muốn cùng cô nắm tay nhau sống cuộc sống hạnh phúc."
Không biết tại sao. Lãnh Tử Tình rất tự nhiên nghĩ chàng trai đó chính là mình, nghĩ cô gái là Hoa Bá. Cô biết, câu chuyện anh muốn kể, nhất định là như vậy.
"Thế nhưng, bất hạnh cứ theo nhau mà đến, cô gái kiểm tra phát hiện bị ung thư dạ dày. Cô không nói cho chàng trai biết, mà âm thầm ký thỏa thuận hiến tặng giác mạc. Trước lúc lâm chung, cô hiến lại giác mạc cho anh. Sau khi sáng mắt trở lại, chàng trai tìm cô gái khắp nơi, cứ tìm mãi tìm mãi…"
Tầm mắt Lãnh Tử Tình nhìn về phía ngọn đèn ngoài cửa sổ, ánh sáng thỉnh thoảng trượt dài, chính là dấu chân nơi chàng trai đã đi qua.
"Cuối cùng chàng trai biết được cô gái không bao giờ xuất hiện nữa. Cô đi rồi. Cô để lại ánh sáng của mình cho chàng trai. Thế là, việc đầu tiên chàng trai làm là tìm ảnh của cô, cuối cùng cũng không tìm được gì. Chỉ có một tờ giấy, những câu chữ trên đó khiến anh rơi nước mắt: Người kế tiếp anh yêu, chính là hình dáng của em."
Nước mắt Lãnh Tử Tình sớm đã ướt đẫm cả khuôn mặt. Cô vô cùng đau lòng. Hoa Bá, anh trả giá vì em nhiều như vậy, lại vẫn muốn em quên anh sao? Cô nắm chặt áo của Hoa Bá, ra sức lắc đầu.
"Tử Dạ, đây là câu chuyện trước đây anh đọc được ở trên mạng. "Có một thứ tình yêu, không cần em khắc cốt ghi tâm, chỉ cần em có thể hạnh phúc."" Hoa Bá cười thật tươi.
"Hoa Bá! Anh muốn rời xa em sao?" Lãnh Tử Tình đáng thương hỏi.
"Tử Dạ, Hoa Bá mãi mãi không bao giờ rời xa em. Nhưng, em phải nhớ, tình yêu của Hoa Bá không muốn trở thành gánh nặng của em. Em hạnh phúc, anh mới có thể yên lòng." Hoa Bá cười nói, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt trên mặt.
Trong lòng Lãnh Tử Tình ấm áp.
"Có điều, anh có một thỉnh cầu…" Ánh mắt Hoa Bá đột nhiên trở nên có chút khác thường.
Anh thậm chí còn bạo gan liếc mắt nhìn ngực áo ướt đẫm của Lãnh Tử Tình.
Lãnh Tử Tình đỏ bừng mặt, xấu hổ mở to mắt, anh… anh muốn làm gì.
Thấy cô cả người co rúm như một con nhím, Hoa Bá không khỏi nở nụ cười: "Em là phản ứng gì vậy, cho rằng anh muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Nếu là như vậy, tối hôm đó em đã bị anh ăn sạch vào trong bụng rồi!"
Tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn quẫn bách của cô lên, cười tựa như gió nhẹ ban đêm, Hoa Bá thì thầm: "Tử Dạ à! Cho anh một nụ hôn, một nụ hôn thật sự. Để nó đặt một dấu chấm hết viên mãn cho tình yêu của anh."
Lãnh Tử Tình xúc động, cô từ từ ngẩng mặt, ghé môi mình lại gần, có chút ngốc nghếch đặt lên môi Hoa Bá, nhưng lại chân thành như vậy, như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật.
Hoa Bá nháy mắt không khống chế được, tâm trạng muốn hưởng thụ lúc đầu đột ngột thay đổi, mạnh mẽ biến bị động thành chủ động, áp Lãnh Tử Tình lên sô pha, kịch liệt hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh rất cuồng dã, đầu lưỡi bá đạo tiến vào trong miệng cô, hòa quyện với đầu lưỡi cô, không khí trong miệng không ngừng bị cướp đi, Lãnh Tử Tình nhiệt tình đáp lại, nỗi cảm kích và tình cảm kia dường như hết thảy đều hòa tan vào nơi đầu lưỡi.
Thân thể người đàn ông trên người lập tức liền có biến đổi, thân thể Lãnh Tử Tình cứng đờ, một bàn tay to lớn không hề báo trước phủ lên ngực cô, Lãnh Tử Tình không khỏi run rẩy, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo…