"Á!" Lãnh Tử Tình vội vàng tiến đến, định đỡ lấy hắn, không ngờ hắn quá nặng, đè ngã Lãnh Tử Tình xuống dưới sàn.
Lãnh Tử Tình lập tức choáng váng. Tế bào trong cơ thể giống như bị điện giật, bắt đầu tê dại.
Lôi Tuấn Vũ bởi vì không nhìn thấy, nhất thời bị té ngã cũng khiến hắn sửng sốt một chút.
Cảm nhận được dưới thân là thân thể ấm áp, mềm mại, đầu mày không khỏi nhíu chặt lại.
"Cô chết tiệt chạy đi đâu vậy?!" Tiếng quát giận dữ hiển nhiên là trách móc Lãnh Tử Tình vừa nãy bỏ chạy, hại hắn bị ngã.
"Lôi… tiên sinh, tôi ở ngay ngoài cửa đợi ngài!" Ngực Lãnh Tử Tình phập phồng kịch liệt, toàn bộ sức nặng của hắn đè trên người cô, không giống lúc bọn họ…, hắn sẽ để ý đến sức nặng cơ thể, lấy tay chống đỡ. Hiện giờ, hắn thật sự rất nặng. Phủi phui phủi phui, nghĩ cái gì vậy! Mặt Lãnh Tử Tình nóng bừng, lúc này sao cô lại có thể nghĩ đến chuyện đó được, thật là!
"Khụ khụ khụ" Lãnh Tử Tình nhịn không được bắt đầu ho. Thân thể hắn chèn ép cô đến không thở nổi.
Lôi Tuấn Vũ từ trên người cô đứng lên, ngữ khí ác liệt quát: "Còn không đứng dậy! Đỡ tôi vào thư phòng!"
Lãnh Tử Tình vội vàng hấp tấp bò dậy, đỡ Lôi Tuấn Vũ đi vào thư phòng. Hắn lại một lần nữa ngồi trước máy tính.
"Không có việc gì nữa, cô đi xuống đi!"
Trong giọng nói có bực bội, có buồn phiền! Trong lòng hắn nhất định là khó chịu cực độ!
Lãnh Tử Tình đáp lời, vẫn đứng ở đó ngơ ngẩn nhìn hắn!
Giây phút hắn bị ngã, cô càng thêm nhận thức được hắn là không nhìn thấy! Còn hắn thì sao? Nhất định là càng đau khổ hơn?
Nhìn đầu mày hắn nhíu chặt, còn có nét mặt âm trầm, cô lại nảy sinh một nỗi thương cảm.
Cô có thể cảm nhận được cảm giác quẫn bách của hắn. Ngay cả vào phòng vệ sinh cũng bị
ngã. Người đàn ông giỏi giang tài cán như hắn, sao có thể không bị tổn thương đến lòng tự tôn chứ?!
Lẳng lặng ngắm nhìn sườn mặt hắn, Lãnh Tử Tình trong lòng chua xót. Nhẹ nhàng đi ra khỏi thư phòng, cô đi thẳng xuống phòng bếp.
Giống như chưa từng bỏ đi, cô vẫn tự nhiên quen thuộc như vậy, tìm lại cảm giác trước đây.
Tất cả chuyện này thật là thần kỳ. Giống như chính mình chưa từng bỏ đi vậy.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không ít, nhưng cô vẫn muốn đi mua một chút đồ tốt hơn.
"Lôi tiên sinh, tôi muốn đi mua chút đồ ăn, ngài có gì cần mua không?" Lãnh Tử Tình gõ nhẹ cửa thư phòng.
Hắn vẫn duy trì tư thế lúc cô rời đi. Ánh mắt không có tiêu cự, nhưng cô biết hắn nhất định là đang suy nghĩ.
Lôi Tuấn Vũ không nóng không lạnh nói: "Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh hẳn là đủ cho một tuần rồi!"
Rất hiển nhiên, hắn không muốn cô đi.
Cô có thể tưởng tượng, một người đột nhiên không nhìn được thế giới, trong lòng anh ta hẳn phải có khủng hoảng!
"Ừm, phải. Nhưng tôi muốn làm mấy món tốt cho mắt. Sẽ không lâu lắm đâu, nửa giờ, tôi đảm bảo nửa giờ sẽ trở về." Lãnh Tử Tình gấp gáp chứng tỏ thành ý của mình. Mặc dù cô càng không muốn rời hắn nửa bước, nhưng cô vẫn muốn làm mấy món ăn tốt cho mắt của hắn.
Nghe nói là muốn mua nguyên liệu nấu ăn tốt cho mắt, trong lòng Lôi Tuấn Vũ cũng dao động. Hộ lý chăm sóc đặc biệt này không biết là thật sự có lòng hay là giả bộ. Theo lý thường, trong tủ lạnh có cái gì thì ăn cái đó, đỡ phiền phức.
Chẳng lẽ mẹ đã đặc biệt dặn dò cô ta cái gì? Được người ta quan tâm cố nhiên là ấm lòng, nhưng càng thêm chứng tỏ sự bất lực của hắn! Hắn thế nào cũng không thích ứng được với sự chăm sóc này!
Vừa mới bị ngã, ngay cả chính hắn cũng bị dọa sợ! Chẳng lẽ nửa đời sau của hắn sẽ phải sống trong bóng tối sao?! Ngay cả những việc cơ bản trong cuộc sống cá nhân cũng không tự làm được?! Trong lòng không khỏi cảm thấy chán chường!
"Đâu cần phiền phức như vậy!"
"Không! Không phiền phức! Lôi tiên sinh, tôi có thể đi không?"
Lôi Tuấn Vũ không nói gì, tỏ vẻ cam chịu. Lãnh Tử Tình vội vàng chạy đi.
Nửa giờ, cô nói với mình chỉ có thời gian nửa giờ đồng hồ. Cô không thể để Lôi Tuấn Vũ ở
nhà một mình quá lâu.
Quả óc chó, gan lợn, trà hoa cúc… Cô mua rất nhiều, đầy hai túi lớn đồ ăn. Vừa nhìn đồng hồ, trời ạ! Bất tri bất giác vậy mà đã quá một giờ đồng hồ!
Lôi Tuấn Vũ! Trời ạ! Hắn hẳn là sốt ruột rồi!
Lãnh Tử Tình vội vã chạy về nhà, vừa vào cửa liền lớn tiếng gọi: "Lôi tiên sinh! Lôi tiên sinh!"
Thế nhưng không có ai trả lời!
Lãnh Tử Tình buông nguyên liệu nấu ăn xuống xông lên thư phòng, không có người. Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh lại nghe thấy tiếng nước chảy rào rào bên trong. Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khẽ dựa vào cửa phòng vệ sinh, khuôn mặt nóng bừng dựa vào cửa. Hắn thật đúng là tự phụ, lúc này đi tắm rửa? Ha ha, chắc là không muốn cô giúp đây mà!
Nghĩ ngợi, nếu hắn cần cô giúp, vậy thì cô sẽ xấu hổ đến mức nào!
Đỏ mặt dán vào cửa, nghĩ đến dáng vẻ hắn lúc này, không khỏi từng đợt khô nóng! Trong lòng cả kinh, cô dạo này làm sao vậy? Ba năm không có đời sống tình dục đói khát hay sao?
Mới chưa đến nửa ngày, trong đầu cô đã hiện lên những hình ảnh giới hạn lứa tuổi đến mấy lần rồi?! Chết thật! Tát bôm bốp vào má mình, Lãnh Tử Tình hít sâu một hơi.
Lãnh Tử Tình khẽ gõ cửa: "Này? Lôi tiên sinh, ngài đang ở bên trong hả?"
"Cô chết tiệt chạy đi đâu hả?!" Tiếng Lôi Tuấn Vũ lại vang lên từ phòng ngủ.
"Lôi tiên sinh, xin lỗi, tôi về muộn!" Trong đầu lập tức nghĩ đến, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?!
"Ít nói nhảm! Mau đi thu dọn phòng tắm!"
Lãnh Tử Tình vội vàng mở cửa phòng tắm, ông trời ơi! Một đám hỗn độn! Vòi hoa sen vẫn còn đang phun nước rào rào, nước trong bồn tắm không ngừng tràn ra, chai lọ linh tinh rơi đầy đất. Cô có thể tưởng tượng được, biểu hiện cáu giận của hắn ở bên trong.
Ông trời ơi! Sao có thể như vậy?! Dù là muốn tắm một cái, cũng sẽ không khoa trương như vậy chứ?! Chẳng lẽ là bị ngã?
Tắt vòi nước, Lãnh Tử Tình vội vàng chạy ra gõ cửa phòng ngủ, được lời cho phép mới bước vào, kiểm tra xem Lôi Tuấn Vũ có bị thương hay không.
"Làm gì vậy?!" Ngữ khí vô cùng ác liệt.
"Lôi tiên sinh, ngài có khó chịu chỗ nào không? Xin lỗi, tôi đã về muộn!" Lãnh Tử Tình tinh mắt phát hiện trán Lôi Tuấn Vũ có chút sưng đỏ, dường như là bị va vào.
Lôi Tuấn Vũ ném điện thoại di động về phía Lãnh Tử Tình, dọa cô giật nảy mình, vội vàng đón lấy.
"Lưu số điện thoại của cô vào! Phím số một."
"Vâng." Đồ ngốc, sao cô không nghĩ ra sớm một chút. Có lẽ, có thể, hắn bị ngã từ rất sớm, cứ ở đó bất lực chờ cô trở về.
Trong lòng không khỏi đau nhói! Xét từ góc độ hộ lý chăm sóc đặc biệt, cô hoàn toàn không đủ tư cách, mà làm một người vợ, cô lại càng vô trách nhiệm! Rất muốn rất muốn ôm hắn vào trong lòng an ủi, nhưng cô cái gì cũng không làm được!
Lãnh Tử Tình lấy ra một cục đá trong tủ lạnh, quay lại, dịu dàng nói: "Lôi tiên sinh, ngài dùng đá chườm một chút, tôi đi nấu cơm."
Nhét cục đá vào trong tay hắn, lại định nói hắn mặc ngược quần ngủ, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quên đi. Dù sao trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, sẽ không ai để ý!
Trong lòng buồn bã, hắn là người kiêu ngạo đến mức nào. Nếu biết chính mình mặc ngược quần ngủ, sẽ có cảm tưởng gì?!