Lãnh Tử Tình, rốt cuộc tim mày để ở đâu?!
"Hết rồi à?" Lôi Tuấn Vũ dùng đũa gõ gõ bát, Lãnh Tử Tình mới đột nhiên phát hiện, trong bát hắn trống không.
"Ồ, còn, còn rất nhiều! Anh muốn ăn gì?"
"Tùy!"
Lãnh Tử Tình cười, vội gắp cho hắn chút thức ăn. Nhìn hắn ăn đồ ăn mình làm, thật là một sự hưởng thụ! Hắn ăn rất nhiều! Ha ha, cô nhớ trước đây, khi mình làm đồ ăn cho hắn, hắn cũng ăn rất nhiều. Điều này sẽ khiến cô có một cảm giác thỏa mãn.
Ăn cơm tối xong, Lôi Tuấn Vũ trở về phòng ngủ.
Cô có thể hiểu, suốt cả một ngày, mặc dù hắn cũng không làm gì, nhưng cũng đủ mệt mỏi đi!
Bảy giờ. Cô đang nghĩ nên về nhà cho Tử Tử bú. Nhưng, sao cô có thể bỏ hắn đi chứ? Nếu hắn lại tìm cô, lại bị ngã, thì làm thế nào?!
Gọi một cuộc điện thoại, cô nói với mẹ, định cai sữa cho con. Tối nay sẽ để Tử Tử uống sữa bột đã. Ngày mai sẽ đi mua chút bột gạo!
Có điều, cô không ở bên cạnh Tử Tử, không biết tiểu tử kia có ngủ được không. Từ khi sinh bé ra, cô chưa bao giờ rời bé một tối!
Nghĩ đến Tử Tử, ngực không khỏi căng tức. Mẹ con liền khúc ruột, tiểu tử kia nhất định là đang đòi bú sữa! Cảm giác một luồng nhiệt từ ngực xông lên, cô vội vàng day day ngực, để cảm giác kia dịu bớt. Haiz, cô nên đi tắm một cái vậy.
Sợ Lôi Tuấn Vũ sẽ vào phòng vệ sinh, Lãnh Tử Tình liền dùng phòng vệ sinh dưới lầu. Hôm nay đi chợ, vận động khiến ngực cô căng tức ghê gớm, rất muốn cho tiểu tử kia mau chóng bú một chút. Lơ đãng đụng phải, lại có chút đau đớn. Làm mẹ mới biết, thân thể phụ nữ rất kỳ diệu!
Lát nữa có nên vắt ra không?! Đồ hút sữa cô cũng không mang theo! Lãnh Tử Tình mang tâm trạng thất bại bất an đi tắm.
"Rầm" một tiếng, kèm theo tiếng quát tháo của Lôi Tuấn Vũ. Lãnh Tử Tình cuống lên, vội lấy khăn tắm quấn quanh người, sau đó chạy ra khỏi phòng vệ sinh.
Rành rành nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ lại ngã ở dưới bậc cầu thang, chán chường nằm trên mặt đất chửi mắng.
"Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh không gọi tôi?!" Lãnh Tử Tình thầm oán, lại không chú ý đến sự trách cứ trong ngữ khí của mình.
"Chẳng qua chỉ là muốn uống ly nước! Chệt tiệt! Đồ bỏ đi!" Lôi Tuấn Vũ mắng.
Cô vội vàng lao xuống lầu, định nâng Lôi Tuấn Vũ dậy, nhưng lúc gấp gáp chạy đến hai bậc thang cuối cùng lại giẫm phải vạt khăn tắm, kêu "á" một tiếng liền ngã chúi xuống lầu, vừa khéo bổ nhào lên người Lôi Tuấn Vũ.
Dưới thân một tiếng kêu rên, là Lôi Tuấn Vũ, hắn không hề phòng bị bị Lãnh Tử Tình ngã đè lên người. Nếu không phải là có cánh tay hắn ở trên người, e là đã bị thương lần nữa rồi!
Người phụ nữ này định mưu sát sao?! Lôi Tuấn Vũ quát: "Cô chết tiệt cũng mù rồi sao?!"
"Á!" Lãnh Tử Tình nằm trên người hắn, lập tức ý thức được khăn tắm đã tuột xuống, mình lúc này đang trần như nhộng, sợ tới mức tay chân rối loạn. Càng muốn đứng lên, càng không đứng lên nổi.
Mà Lôi Tuấn Vũ trong nháy mắt cũng phát hiện sự khác thường của người phụ nữ trên người! Cô ta chết tiệt lại còn không mặc quần áo! Bắt nạt hắn là một người mù, cô ta có thể trần như nhộng trong nhà hắn sao?!
"Hàn tiểu thư! Cô chết tiệt là muốn có tình ý hay sao?!" Lời nói thâm sâu của Lôi Tuấn Vũ
vang lên bên tai cô.
Lãnh Tử Tình cả kinh, không phải, tuyệt đối không phải! Cô là quá lo lắng, không kịp để ý đến phải mặc quần áo. Lại…
Trời ạ! Lãnh Tử Tình cả người cứng đờ, cánh tay của Lôi Tuấn Vũ lại vòng quanh eo cô, gắt gao giam cầm cô trên người, không thể động đậy.
"Lôi tiên sinh, Lôi tiên sinh, không phải như ngài nghĩ đâu! Tôi vừa nãy đang tắm…" Lãnh Tử Tình cuống quýt giải thích.
Lôi Tuấn Vũ khóe miệng nhếch lên: "Hả, đang tắm? Tắm xong sao không mặc quần áo?!"
Bàn tay to lớn du ngoạn trên lưng cô như trừng phạt, nơi bàn tay đi qua đều cứng ngắc và run rẩy, điều này khiến Lôi Tuấn Vũ ý thức được, cô dường như không nói dối.
Vừa định dừng tay, trong lúc vô tình lại chạm vào chỗ da thịt nơi eo cô! Lôi Tuấn Vũ nhất thời cả người chấn động!
Sao có thể?! Trên người cô sao lại có thể có nốt ruồi như vậy?!
Lãnh Tử Tình không để ý đến động tác trên người, một mực giải thích: "Lôi tiên sinh, tôi thật sự không cố ý, xin buông tay, tôi đỡ ngài dậy!"
Cứ xấu hổ như vậy mà nằm trên người hắn, Lãnh Tử Tình cả người khô nóng, chỉ sợ hắn nhất thời không kiềm chế được, muốn mình! Nếu vậy thì cô phải đối diện với sự nhiệt tình của hắn như thế nào, cô sợ chính mình trong lúc nhất thời cũng không kiềm chế được, đánh mất chính mình!
Lôi Tuấn Vũ ôm chặt lấy cô, trong lồng ngực sóng ngầm cuộn trào!
Lãnh Tử Tình thấy hắn không nói năng gì, vẫn không có ý định buông tay, thử xê dịch người, định trượt khỏi vòng tay hắn. Chẳng ngờ phát hiện nơi nào đó trên người hắn, từ từ lớn lên.
Trời ạ! Cả người cô cứng đờ! Đừng! Tuấn Vũ, anh đang đói bụng ăn quàng sao? Sao có thể có hứng thú đối với hộ lý của mình chứ?! Hoảng hốt nói: "Lôi tiên sinh, xin anh buông tôi ra!"
Dường như là mệnh lệnh, Lãnh Tử Tình đã có chút căng thẳng rồi!
Lôi Tuấn Vũ trấn định một lúc lâu, đột nhiên đưa một tay tiến vào phía trong đùi Lãnh Tử Tình, dọa Lãnh Tử Tình sợ tới mức thét chói tai!
"Anh làm gì vậy, buông tôi ra!"
Sau khi chạm đến một nốt ruồi nổi lên giống y như vậy, Lôi Tuấn Vũ thu tay lại. Ôm chặt cô vào trong ngực, xoay người đè lên trên người cô. Sau đó nói: "Hàn tiểu thư, đã bao lâu không có đàn ông rồi?"
"Á! Anh… anh… tôi…" Lãnh Tử Tình nhất thời trợn mắt há mồm, sao hắn có thể hỏi một câu như vậy chứ?!
Ông trời ơi! Lời hắn nói là có ý gì? Chẳng lẽ hiện giờ hắn đang muốn cô sao?
Trên người một trận khô nóng, tế bào toàn thân đều sợ hãi đến cực độ! Cô bối rối nhìn vào mặt hắn, trên mặt hắn lại còn có thâm tình. Không thể nào! Sao hắn có thể với một hộ lý mới gặp một ngày… Ông trời ơi! Hắn sẽ không với mỗi hộ lý đều như vậy chứ?
Hắn lại có thể mặc kệ mặt mũi cô thế nào, mặc kệ cô đã ba mươi tám tuổi, mặc kệ cô có sạch sẽ hay không?!
Trong đầu đang miên man suy nghĩ, nụ hôn của Lôi Tuấn Vũ đã rơi xuống, không phải xuống môi cô, mà là vành tai cô.
Sự khiêu khích đã lâu không có này khiến cô run rẩy! Hắn lại dùng cùng một chiêu này với mỗi một người phụ nữ!
"Không! Đừng! Anh làm gì vậy?!" Lãnh Tử Tình bắt đầu ra sức giãy dụa, muốn đẩy hắn ra khỏi người mình, còn hắn lại nhất quyết muốn cô, phân thân cách một lớp quần ngủ áp sát nơi tư mật của cô.
"Lôi tiên sinh, tôi là hộ lý của anh! Phạm vi chăm sóc của tôi không bao gồm lên giường!
Anh mau bỏ tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Lãnh Tử Tình muốn thức tỉnh lý trí của Lôi Tuấn Vũ! Cô còn chưa chuẩn bị tốt, cô không muốn trong tình huống như vậy bị hắn ăn mất! Tuấn Vũ, anh tỉnh táo lại, sao anh có thể tùy tiện như vậy?!
"Suỵt! Hàn tiểu thư!" Cái tên này nghe thật châm chọc làm sao, "Người đàn ông của em đã qua đời rồi, em lại không có bạn trai, vậy tôi nghĩ tôi phải có nghĩa vụ để em hưởng thụ sự yêu chiều của đàn ông!"