"Suỵt! Hàn tiểu thư!" Cái tên này nghe thật châm chọc làm sao, "Người đàn ông của em đã qua đời rồi, em lại không có bạn trai, vậy tôi nghĩ tôi phải có nghĩa vụ để em hưởng thụ sự yêu chiều của đàn ông!"
Lãnh Tử Tình bất ngờ phát hiện trong giọng nói của hắn hình như còn mang theo sự trêu đùa! Trời ạ! Hắn điên rồi hay sao?
"Tôi không cần sự yêu chiều của anh! Lôi tiên sinh, xin hãy tự trọng!"
"Vậy em cần sự yêu chiều của ai?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên có chút không vui! Hắn bắt lấy cánh tay cô đặt phía trên đầu cô, sau đó cúi người ngậm lấy một bên nụ hoa trước ngực cô…
Trời ạ! Lớn hơn nhiều như vậy! Lôi Tuấn Vũ đói khát hôn lên ngực cô, bắt đầu bá đạo ngậm lấy, hài lòng nghe thấy tiếng kêu vọt ra khỏi miệng cô!
Lãnh Tử Tình cả người như chạm phải điện, lập tức một trận tê dại từ đầu xuống đến chân, hai dòng suối mẫn cảm theo dưới cổ chảy xuống…
Động tác Lôi Tuấn Vũ cứng đờ, đây là cái gì? Hắn lại mút ra nước! Cẩn thận nếm thử, ngòn ngọt! Cô… cô…
Nỗi bực tức của Lôi Tuấn Vũ lập tức xông lên đến đầu mày! Cô lại còn sinh con rồi! Đây không phải sữa, chẳng lẽ là máu sao?!
Là ai? Hoa Bá sao? Ba năm rồi, cô lại đã có con với Hoa Bá! Bọn họ còn chưa ly hôn, cô đã có con với người đàn ông khác!
Lãnh Tử Tình xấu hổ đến muốn chui xuống đất. Hai bên ngực cô đang không ngừng chảy sữa ra! Cô hoàn toàn không thể khống chế được!
"Buông tôi ra! Buông tôi ra!"
Lôi Tuấn Vũ lại giống như con báo săn mồi, mạnh mẽ ngậm lấy nụ hoa của cô, ra sức mút!
Cái loại khí phách này dường như muốn ăn sạch cô!
"Á!" Nỗi thích thú xưa nay chưa từng có kích thích đầu dây thần kinh của Lãnh Tử Tình! Xưa nay đều là Tử Tử bú, lúc này hắn vùi người trước ngực cô, trước ngực nhanh chóng mất đi cảm giác căng tức, khiến cho cơ thể cô đầy thích thú.
Còn hắn, lại giống như đã bị nghiện, uống cái này, uống cái kia!
Ông trời ơi! Hắn đang làm gì vậy?! Thật biến thái! Nhưng cô, lại hưởng thụ đến muốn thét chói tai!
"Anh làm gì vậy?! Buông ra, Lôi Tuấn Vũ!" Lãnh Tử Tình xấu hổ và tức giận đến không chịu nổi. Trước ngực bởi vì hắn ngậm mút nên dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng lại khiến cô xấu hổ
không thôi. Hắn đang làm gì vậy?! Sao cô có thể cho phép?!
"Hàn tiểu thư, con của em mấy tuổi rồi?" Lôi Tuấn Vũ dừng động tác, khóe miệng khẽ nhếch, hỏi.
Cô đâu còn tâm tình mà trả lời hắn chứ?! Mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng cô hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn! Cô thậm chí ngay cả tay cũng không rút ra được! Sức lực đàn ông và phụ nữ lại có sự khác biệt lớn như vậy!
"Liên quan gì đến anh?! Lôi Tuấn Vũ, sao anh có thể như vậy?! Anh thật biến thái!" Lãnh Tử Tình quả thực đã mất đi lý trí, sao hắn có thể bắt nạt cô như vậy?! Cô thương hại hắn, tới chăm sóc hắn! Lại không ngờ hắn mặc dù đã biến thành cái dạng này, vẫn là chó không thể sửa được ăn **, thật là lưu manh!
"Bây giờ vẫn còn bú sữa mẹ, có phải là rất nhỏ rất nhỏ, người đàn ông của em đã qua đời rồi?!" Lôi Tuấn Vũ từ từ hạ thấp người, đôi môi gợi cảm lưu luyến bên vành tai cô, tìm kiếm nơi mềm mại.
"Đúng… đúng vậy! Xin anh tôn trọng tôi! Lôi tiên sinh, hãy buông tôi ra!" Lãnh Tử Tình hoảng hốt vội vàng liên tục ngoảnh mặt qua lại né tránh môi răng hắn quấy nhiễu.
"Có thể có vinh hạnh biết tên anh ta là gì không?" Trong khẩu khí của Lôi Tuấn Vũ có sự đè nén, chính hắn biết hắn tức giận cái gì. Mà người phụ nữ dưới thân chỉ lo né tránh sự xâm phạm của hắn, sao có thể chú ý đến khẩu khí của hắn.
"Anh ấy… anh ấy tên là Vương Minh!" Lãnh Tử Tình bịa loạn ra một cái tên.
"Vương Minh? Ha ha, Hàn tiểu thư, có thể biết anh ta qua đời như thế nào không?" Lôi Tuấn Vũ dường như là nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Cô còn thật sự biết trợn mắt nói dối!
"Bệnh… chết! Anh… mau buông tôi ra!" Lãnh Tử Tình vặn vẹo thân thể, muốn đẩy hắn khỏi người cô, hai cổ tay sớm đã bị hắn nắm đến bầm tím.
"Ồ? Thật xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của em! Anh ta… chết bao lâu rồi?" Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ nhếch lên, mờ ám dùng một tay kiềm chế hai tay cô, tay kia thì bắt đầu cởi quần ngủ của mình, nơi cao ngất kia lập tức áp chặt lên nơi mềm mại của cô.
"Á." Lãnh Tử Tình thở dốc vì kinh ngạc, bụng dưới lập tức truyền đến một trận khô nóng!
Thân thể cứng đờ một cử động nhỏ cũng không dám! Xung quanh đầy sữa ngòn ngọt, cô thậm chí có thể ngửi thấy mùi vị tình dục! Đầu dây thần kinh của cô lại còn có một tia hưng phấn!
"Anh thật vô sỉ! Lôi Tuấn Vũ, anh là tên khốn kiếp!" Lãnh Tử Tình thất kinh, muốn thức tỉnh lý trí của hắn! Quan trọng hơn là cô muốn thức tỉnh lý trí của chính mình!
Một bàn tay xấu xa, giọng nói mờ ám vang lên bên tai cô: "Ồ, mẫn cảm như vậy! Em có biết tôi đã bao lâu không có phụ nữ rồi không?"
Lôi Tuấn Vũ chợt ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi lập tức cạy mở hàm răng của cô, tiến thẳng vào trong miệng cô.
Lãnh Tử Tình muốn cắn hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng tránh được, cho đến khi nếm được hương vị ngọt ngào.
Bàn tay to không ngừng quấy nhiễu trong người cô, khẩu khí tức giận như trách móc: "Ba năm! Em có tin không? Người đàn ông trên người em đã ba năm không hề đụng đến phụ nữ rồi! Có điều, hiện giờ, tôi rất muốn em! Hàn… tiểu thư, ngoan một chút, tôi sẽ rất dịu dàng… rất dịu dàng!"
"Lôi Tuấn Vũ, tôi đến làm hộ lý cho anh, không phải đến để thỏa mãn dục vọng của anh!
Anh mau bỏ bàn tay bẩn của anh ra!" Lãnh Tử Tình cả người run rẩy, xấu hổ và tức giận kẹp chặt lấy tay hắn, ngăn cản hắn tiến công thêm!
"Suỵt, ngoan! Tôi rất muốn em… rất muốn rất muốn em!" Giọng Lôi Tuấn Vũ dường như tràn đầy ma lực, dần dần giảm bớt sự bướng bỉnh của Lãnh Tử Tình, một nỗi khao khát chiếm cứ toàn thân cô. Cô có thể nhìn thấy nụ cười gợi cảm của hắn, hơi thở khao khát, nơi cứng rắn đang chờ phát động! Trong lòng cô không khỏi cũng… rất muốn rất muốn hắn!
Trong lúc cô lơ đãng, hắn thừa cơ tiến vào cơ thể cô, cảm giác lấp đầy lập tức khiến cô cả người chấn động, đã bao lâu rồi! Ba năm rồi! Hắn nói ba năm hắn không có phụ nữ, cô rất nghi ngờ! Nhưng, cô quả thực là ba năm chưa từng có đàn ông! Ngay cả là mùi vị như thế nào dường như cũng quên rồi!
Cảm giác lấp đầy trong nháy mắt khiến cho từng tế bào trên người cô như được sống dậy!
"Ừm, thật chặt! Thả lỏng…" Lôi Tuấn Vũ ở bên tai cô không ngừng dỗ dành, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa vành tai của cô, bàn tay to lớn bắt đầu vuốt ve ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn, cảm nhận được sự tồn tại chân thực của cô.
Lãnh Tử Tình rốt cuộc không thể khống chế được dục vọng của mình, ngửa đầu, khao khát nhưng vẫn né tránh đôi môi hắn, đưa người lên cao, cọ xát vào ngực hắn, khao khát nhìn khuôn mặt ửng đỏ của hắn, nụ cười mê người của hắn…
Cô yêu hắn, rất yêu rất yêu! Dù hắn đối xử với cô như vậy, cô vẫn yêu không thể kiềm chế!
*nhưng vẫn mún làm thánh nữ cho người khác đụng vào. =,=
Hai chân bất tri bất giác quấn quanh eo hắn, cảm nhận được sự gấp gáp của hắn, bao năm không trải qua, khiến cô có chút trở nên chặt khít, muốn có được càng nhiều, nhưng lại có chút khó mà làm nổi.
"Ưm, nhẹ một chút… đau quá!" Lãnh Tử Tình trách móc, chợt phát hiện giọng mình nũng nịu quá mức. Cắn chặt môi, thở dốc đầy hưởng thụ.
*Sr mọi người, ta thấy nữ 9 này thực quá mức... =,=