"Á!" Lãnh Tử Tình còn chưa phản ứng kịp, lại cảm nhận được sự căng tức nơi ngực, cảm giác quen thuộc lập tức cho cô biết, cô lại sắp muốn "cho bú" rồi! Chết tiệt, đang không biết làm thế nào, hắn đã vùi trước ngực cô, bắt đầu nhấm nháp!
Ông trời ơi! Thật biến thái!
"Lôi Tuấn Vũ, anh điên rồi hả?!"
"Thật ngọt! Anh đã yêu thân thể em mất rồi!" Lôi Tuấn Vũ điềm nhiên nói, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ!
Thế là, cô lại bị hắn nuốt vào bụng một lần nữa…
Không biết là do mình mềm lòng, hay là thấy hắn đáng thương. Sau khi nghe thấy tiếng bụng hắn kêu réo, cô không thể không lê tấm thân mệt mỏi đi nấu cơm.
"Đi đâu vậy?" Hắn giống như đứa trẻ con, nói mơ hồ không rõ ràng. Hắn thật sự quá mệt rồi!
"Đi nấu cơm! Anh mau bỏ tôi ra!"
"Đừng… bỏ anh đi! Anh rất sợ…" Giọng hắn rất yếu ớt, dáng vẻ khổ sở khiến cô đau lòng.
Lãnh Tử Tình dịu dàng nói: "Tôi sẽ không bỏ đi đâu! Tôi phải đi nấu cơm, nếu không nấu, chúng ta đều sẽ kiệt sức mất! Anh cứ ngủ một chút đi! Nấu xong, tôi gọi anh!"
Ngồi dậy, đưa mắt nhìn hắn, cô không biết mình vì sao mình lại nhân nhượng hắn như vậy!
Nhưng cô thật sự không nhẫn tâm được, khẽ lắc lắc đầu. Đã quay về rồi, còn so đo cái gì chứ?
Tim có chút đau, hắn sao có thể dễ dàng lên giường với người phụ nữ khác như vậy, còn nói chính mình đã yêu cảm giác đó rồi nữa?! Trong lòng thật mất mát thật mất mát!
Thở dài, đi ra ngoài.
Trong lúc nấu nướng, Lãnh Tử Tình không biết đã thất thần mấy lần rồi.
Lúc bày tất cả thức ăn lên bàn, mới nghĩ đến phải đi gọi hắn dậy.
Vừa định lên lầu, lại phát hiện người đàn ông kia đã an vị ở sô pha rồi.
Thân trên để trần, chỉ mặc quần ngủ ngồi ở đó, khóe miệng vẫn còn nét cười.
"Anh… sao anh đã dậy rồi?" Lãnh Tử Tình có chút lo lắng, bỗng nhiên nghĩ đến hắn không nhìn thấy gì, trái tim lại trở về chỗ cũ.
"Anh tưởng em bỏ đi rồi!" Giọng Lôi Tuấn Vũ rất lười biếng, vô cùng thoải mái.
"Vậy sao anh không gọi tôi?" Lãnh Tử Tình đi đến, đưa cho hắn áo ngủ, giúp hắn mặc vào.
Tiếp xúc da thịt gần gũi, vẫn khiến cô có chút đỏ mặt.
"Ngửi thấy hương vị của em rồi. Không muốn quấy rầy em nấu ăn." Giọng Lôi Tuấn Vũ dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.
Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu nhíu đầu mày, vì sao hắn lại dịu dàng với mình như vậy?! Có ý định gì?!
"Ăn cơm thôi!" Có chút không vui, Lãnh Tử Tình lạnh lùng nói.
Lôi Tuấn Vũ mỉm cười vươn tay ra, rất tự nhiên giống như một vương tử, chờ đợi thị nữ nâng đỡ.
Lãnh Tử Tình không khỏi đảo trắng mắt, lúc nào cũng là dáng vẻ đó! Thật đúng là tự mãn!
Tức giận đi tới, đón lấy tay hắn, đỡ hắn đi về phía bàn ăn.
Lôi Tuấn Vũ lại cố ý dựa nửa người vào người cô, suýt chút nữa khiến cô ngã nhào.
"Anh đi cẩn thận!" Lãnh Tử Tình tức giận nói.
"Hàn tiểu thư, chẳng lẽ em đã quên anh không nhìn thấy gì sao?"
Một câu Hàn tiểu thư của Lôi Tuấn Vũ, khiến Lãnh Tử Tình nhất thời hiểu rõ thân phận của mình, đột nhiên lại thấy buồn bực vô cớ! Hắn đối với vị "Hàn tiểu thư" này thật đúng là tốt không phải bình thường!
"Lôi tiên sinh, đối với mỗi hộ lý chăm sóc đặc biệt anh đều có thái độ này sao?"
Vị dấm chua thật nồng! Trong lòng Lôi Tuấn Vũ không khỏi mừng như điên, hắn khẽ nhếch khóe miệng: "Hàn tiểu thư, có lẽ em chưa hiểu anh!" Nói xong, hắn dừng bước, xoay người kéo cô vào trong lòng, cúi người hôn xuống, không nghiêng không lệch, chính xác hôn lên môi cô.
"Á!" Lãnh Tử Tình cuống quýt đẩy hắn ra, kinh hãi né tránh vòng ôm của hắn, "Anh!"
"Ha ha, Hàn tiểu thư, anh chỉ như vậy với người phụ nữ anh thích, đáp án này em vừa lòng chứ?" Lôi Tuấn Vũ vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ soạng bàn ăn trước người, sau đó dựa vào ghế ngồi xuống.
Nói như vậy là hắn đã thích cô? Thích hộ lý chăm sóc đặc biệt là cô đây? Hai má không khỏi bừng bừng, hắn quả thật không phải quái dị bình thường! Ba năm không gặp, bệnh ưa sạch sẽ của hắn sao đột nhiên lại biến mất vậy?! Lẽ nào hắn bắt đầu không kén chọn phụ nữ nữ a?!
"Tôi nghĩ tôi phải rời khỏi đây thôi! Quan hệ của chúng ta… hình như rất không phải!" Lãnh Tử Tình tức giận ăn một miếng cơm thật lớn. Đã ăn được mấy miếng cơm rồi, nhưng vẫn chưa ăn miếng thức ăn nào!
"Hàn tiểu thư! Em đã là người trưởng thành rồi! Cô nam quả nữ ở chung một nhà, em không có đàn ông, anh không có phụ nữ, chúng ta cùng nhau có gì là không phải?" Lôi Tuấn Vũ
thản nhiên ăn đồ ăn trong bát, giống như Lãnh Tử Tình đang lo buồn vô cớ vậy.
"Anh! Lôi… tiên sinh! Tôi chỉ có thể nói, đó là ngoài ý muốn! Tôi không muốn, cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy! Hành vi của chúng ta thực sự không hợp tình hợp lý!" Lãnh Tử Tình xấu hổ đến đỏ bừng mặt! Cô cực lực nghĩ mình với vai trò hộ lý chăm sóc đặc biệt. Mà chính mình lại không biết rốt cuộc một hộ lý chăm sóc đặc biệt và người mình chăm sóc, sau khi ngày đầu tiên đã xảy ra quan hệ, phải dùng thái độ gì để đối xử với hắn đây?!
Trong trường hợp thông thường, phụ nữ sẽ như thế nào? Đe dọa? Làm nũng? Hay là trốn đi?
Cô cũng không biết nên biểu hiện như thế nào nữa!
"Hàn tiểu thư! Anh không hy vọng quan hệ của chúng ta tăng thêm gánh nặng hay phiền não gì cho em! Anh chỉ hy vọng chúng ta có thể thuận theo tự nhiên! Anh thích em, em hẳn là có thể nhận ra. Anh cũng không biết đây có thể coi là tiếng sét ái tình hay không. Tuy anh không nhìn thấy mặt mũi em, nhưng anh có thể khẳng định, anh thích cảm giác cùng với em, càng thích cùng em…"
"Đủ rồi! Không cần nói nữa!" Lãnh Tử Tình lập tức đứng lên, hận không thể bịt miệng hắn lại!
Sao hắn có thể dễ dàng nói ra miệng những lời như vậy?! Ông trời ơi! Hắn có thể đừng dùng lời đường mật như vậy được không?! Cô cũng không biết hắn có thể quyến rũ phụ nữ như vậy?! Nếu hôm nay thật sự là một hộ lý chăm sóc đặc biệt, một người phụ nữ ba mươi tám tuổi! Không, dù là người con gái mới hai mươi tuổi đầu, dưới sự tấn công đường mật của hắn, cũng sẽ hạ vũ khí đầu hàng!
Nhưng cô là Lãnh Tử Tình! Một người phụ nữ không thể hiểu hắn hơn được nữa! Cô sao có thể bị hắn mê hoặc chứ?!
"Hàn tiểu thư! Xin em hãy tin anh!" Lôi Tuấn Vũ có chút chân thành nói, mặt hướng về phía Lãnh Tử Tình.
Khiến cho Lãnh Tử Tình không khỏi run rẩy. Bộ dạng hắn thật giống như đang nhìn mình vậy, Lãnh Tử Tình vội vàng ngồi xuống, vén lại tóc mai của mình. Thật sự là quá mất mặt đi! Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Cô ngay ngày đầu tiên trở về đã bị hắn chinh phục! Mà cô bây giờ lại còn ghen với hộ lý chăm sóc đặc biệt mà chính mình đóng giả nữa!
Thật sự là quá hoang đường!
"Được rồi, Lôi tiên sinh, xin anh đừng nói nữa! Tôi rất xin lỗi đã cho anh cảm giác như vậy!
Nhưng, tôi mong anh hiểu rõ, tôi… tôi không muốn có quan hệ gần gũi hơn với anh. Lúc trước coi như là chuyện ngoài ý muốn, nếu anh cảm thấy tôi không đảm nhiệm được công việc này, tôi có thể xin thôi việc!" Lãnh Tử Tình nói đến mức chính mình cũng có chút muốn cắn đứt lưỡi mình! Sao nghe ra lại có cảm giác đã muốn vẫn còn chối nhỉ.
"Ồ? Vậy sao?" Lôi Tuấn Vũ lấy tay tóm lấy cánh tay Lãnh Tử Tình, dọa Lãnh Tử Tình giật nảy mình!