"Ồ? Vậy sao?" Lôi Tuấn Vũ lấy tay tóm lấy cánh tay Lãnh Tử Tình, dọa Lãnh Tử Tình giật nảy mình!
Thân mình cao lớn của Lôi Tuấn Vũ lập tức giam cầm Lãnh Tử Tình đang định chạy trốn, ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn luồn vào trong áo cô, nụ cười xấu xa nở trên miệng: "Em muốn thôi việc? Vậy sao không nhân lúc anh đang ngủ mà bỏ đi? Có phải cũng thích anh rồi không? Hử? Hàn tiểu thư?"
Lãnh Tử Tình cả kinh không dám thở mạnh, hắn thật đúng là tự đại! Tự đại siêu cấp!
"Lôi tiên sinh! Xin anh bỏ tôi ra! Sở dĩ tôi không bỏ đi, là vì tôi thương hại anh! Tôi không muốn bỏ rơi một người mù! Chẳng lẽ anh không hiểu sao?!" Lãnh Tử Tình cực lực muốn phân rõ quan hệ với hắn, không ngờ lại nói ra những lời tổn thương hắn như vậy!
Thân thể Lôi Tuấn Vũ cứng đờ, lực đạo trên tay càng mạnh thêm. "Vậy có phải tôi nên quỳ
xuống cảm tạ lòng tốt của Hàn tiểu thư không?"
Lời nói châm chọc khiến Lãnh Tử Tình sửng sốt, vội vàng sửa lời: "Lôi tiên sinh, anh mời tôi đến làm hộ lý, nếu anh còn có yêu cầu khác, vậy thì, tôi chỉ có thể nói, tôi bất lực. Tôi nghĩ… hẳn là sẽ có rất nhiều người thích công việc này."
Lời lẽ ngầm công kích này của Lãnh Tử Tình khiến Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu mày. Cô vẫn không quên được chuyện trước đây của hắn?! "Xin em hãy tin, tôi không phải là người tùy tiện!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên cam kết như một đứa trẻ.
Lãnh Tử Tình giương mắt nhìn hắn, trên khuôn mặt tuấn tú có chút lo lắng, giống như đang nóng lòng giải thích điều gì. Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn có gì phải giải thích với cô chứ?!
"Muốn để tôi tin lời anh, xin anh hãy bỏ tôi ra!" Lãnh Tử Tình dõng dạc nói. Cô thật sự không muốn tiếp xúc gần gũi với hắn nữa. Hành vi này thực sự là không hợp tình hợp lý.
"OK!" Lôi Tuấn Vũ giơ hai tay lên cao, thể hiện thành ý của mình.
Cô không khỏi lắc lắc đầu, người đàn ông này lúc này lại thật nghe lời!
Thu dọn bát đũa xong, Lôi Tuấn Vũ liền yêu cầu Lãnh Tử Tình đưa hắn về thư phòng. Thực ra, hai ngày nay đã quen, hắn đã có thể sờ soạng tự đi được. Nhưng, sao cô lại cảm thấy hắn cố ý muốn gần gũi cô nhỉ? Nhéo mạnh mình một cái, nói với mình chuyện này chẳng qua là do cô quá nhạy cảm mà thôi!
Lôi Tuấn Vũ xưa nay không phải là người như vậy! Lúc trước sở dĩ có hành động như vậy, hẳn là đầu óc có vấn đề!
"Em ngồi xuống, mở máy tính ra, đăng nhập QQ của anh." Lôi Tuấn Vũ khoanh hai tay trước ngực đứng trước bàn máy tính.
Lãnh Tử Tình nhìn mặt hắn, vẫn không khỏi có chút đỏ mặt, hắn dường như nhìn thấy cô vậy, khiến cho cô cả người không được tự nhiên.
Thuần thục mở máy tính, đăng nhập tài khoản QQ của hắn, đợi mệnh lệnh tiếp theo của hắn.
"Nói chuyện với Tử Dạ!" Giọng Lôi Tuấn Vũ rất nhẹ.
Trong lòng Lãnh Tử Tình lại như mặt hồ tĩnh lặng bị một viên đá ném vào, gợn lên từng vòng sóng.
"Cô ấy có đó không?"
"Hả?" Lãnh Tử Tình đang ngây người không nghe thấy lời hắn nói.
"Cô ấy có trên mạng không?"
"Ồ, không… không có. Cũng không nhắn lại." Lãnh Tử Tình không khỏi đảo tròn mắt, nếu có mới là lạ!
"Vậy được, anh nói em gõ lại lời nhắn." Một tay Lôi Tuấn Vũ bắt đầu lướt dọc theo bàn máy tính, giống như đang đánh đàn vậy, cho thấy suy nghĩ của hắn.
Lãnh Tử Tình lại nhìn ngón tay thon dài của hắn đến ngây người. Hắn muốn nói gì với mình?!
Sau khi lên giường với hộ lý chăm sóc đặc biệt, muốn khoe khoang với mình sao? Hay là đột nhiên lương tâm thức tỉnh, nghĩ đến mình đang ở Mỹ, lẻ loi hiu quạnh, cho nên an ủi một chút.
Không khỏi nghĩ đến ba năm qua, những lời đối thoại của cô và hắn. Thời gian hắn xuất hiện, những lời hắn nói, chẳng lẽ đều là trong hoàn cảnh này sao? Không khỏi trong lòng nổi sóng.
"Hàn tiểu thư? Em có nghe anh nói không?" Giọng Lôi Tuấn Vũ rõ ràng hơn rất nhiều, khuôn mặt phóng đại ở gần trong gang tấc.
"Áck!" Lãnh Tử Tình thở dốc vì kinh ngạc, vội vàng ngả người dựa sâu vào trong ghế, ấp a ấp úng nói, "Anh… anh… nói cái gì?"
"Hàn tiểu thư, hình như em rất không tập trung!" Lôi Tuấn Vũ nghiền ngẫm nghịch ngợm ngón tay, khóe miệng còn mang ý cười.
"Ồ, xin lỗi. Lôi tiên sinh, ngài vừa nói gì?" Lãnh Tử Tình xấu hổ hỏi.
Dường như là "nhìn chằm chằm" Lãnh Tử Tình một lúc lâu, hắn thâm tình nói: "Tử Tình, anh rất nhớ em!"
Tay Lãnh Tử Tình run lên, tim cũng như ngừng lại theo. Hắn… hắn nói cái gì?! Đứng vội lên, cô dường như nảy sinh ý định muốn nhanh chóng bỏ trốn.
"Sao vậy? Hàn tiểu thư, em sao vậy? Lời anh vừa nói, em đã viết chưa?" Lôi Tuấn Vũ sửng sốt nói. Hắn nghe thấy cô đột nhiên đứng dậy, trong lòng không khỏi hoảng hốt, tuyệt đối đừng dọa cô chạy mất! Không khỏi có chút gấp gáp.
"Hả? Ừm…" Hóa ra hắn nói với QQ! Lãnh Tử Tình không khỏi buồn cười vì bộ dạng chim sợ
cành cong của mình.
Xấu hổ kích vào biểu tượng xám xịt của mình, sau đó viết: Tử Tình, anh rất nhớ em!
Hắn đây là muốn làm gì vậy? Trong lòng Lãnh Tử Tình thật bất an nha! Thật sự đoán không ra hành vi của hắn! Nếu hiện giờ cô còn đang ở Mỹ, thì sẽ thế nào? Có phải là sẽ vui mừng không? Hắn lại còn dùng phương thức này để theo dấu cô ba năm. Mặc dù cô cũng có nghi ngờ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa xác định. Hắn lúc này, là muốn bộc bạch tất cả với cô sao?
Lôi Tuấn Vũ tiếp đó chậm rãi nói: "Anh không thể xin em tha thứ, nhưng xin em hãy tin anh, sau khi kết hôn không lâu anh đã yêu em đến vô phương cứu chữa rồi." Dừng một chút, nói, "Hàn tiểu thư, em viết xong chưa?"
"Hả? Ừm, đang viết…" Lãnh Tử Tình nhanh chóng gõ mấy chữ này. Ngón tay run rẩy liên tục gõ sai. Hoàn hồn lại, dù sao hắn cũng không nhìn thấy, vì thế liền gõ lung tung như bay trên bàn phím, sau đó vờ bình tĩnh nói: "Xong rồi."
Lôi Tuấn Vũ nói tiếp: "Anh ghen khi em tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào, ghen khi em mỉm cười với bọn họ. Anh nghĩ, lúc đó, anh thật sự đã yêu em mất rồi!"
"Em có lẽ không thể nào chấp nhận chuyện ghê gớm mà anh đã làm với em! Anh cũng thừa nhận, lúc đó anh đã bị u mê đầu óc vì chuyện em cố chấp bỏ đi. Nói thật lòng, anh đã xem hết toàn bộ tiểu thuyết trên mạng của em. Anh kinh ngạc vì tài hoa của em, cũng càng thêm hiểu thế giới nội tâm của em. Khi anh vô tình biết em mang từng chút từng chút cuộc sống chung với anh viết vào tiểu thuyết, anh liền mất đi lý trí. Anh cho rằng, em vì muốn tìm kiếm kích thích, trải nghiệm cuộc sống, mới dùng phương thức này để ở bên cạnh anh.
Lòng tự tôn đàn ông của anh không cho phép anh chấp nhận sự nhục nhã như vậy! Vì thế, anh liền làm ra chuyện táng tận lương tâm! Sau ngày đó, anh liền hối hận! Anh nhìn em đau khổ, anh càng đau lòng hơn! Căm hận hành vi của chính mình. Anh tưởng rằng chuyện này, vĩnh viễn sẽ được chôn giấu! Nhưng, không ngờ… Haiz, có phải em vẫn còn hận anh không?"
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên ngừng lại. Mà ngón tay đang gõ như bay của Lãnh Tử Tình cũng dừng lại, cả người bắt đầu run rẩy. Sao cô lại cảm thấy Lôi Tuấn Vũ như đang hỏi cô vậy?
"Hàn tiểu thư, em cảm thấy Tử Tình còn hận anh không?" Lôi Tuấn Vũ cười khổ hỏi.