"Ah, xin lỗi, anh để em cười xong cái đã!" Lãnh Tử Tình thầm nghĩ trong lòng, Cổ Dương à Cổ Dương, anh cũng có ngày hôm nay sao! Ha hahahaha...!
"Chuyện gì mà làm em buồn cười vậy!" Một giọng nói không vui của người thứ ba đột nhiên vang lên khiến Lãnh Tử Tình suýt nữa bị sặc...
"Tuấn Vũ?" Lãnh Tử Tình vội vàng chạy lên lầu, đỡ Lôi Tuấn Vũ đi xuống, đồng thời nháy mắt ra hiệu mấy cái với Cổ Dương. Lúc nãy không biết đã kịp nói rõ ràng với anh ta chưa, người này sẽ không thừa dịp mà bỏ đá xuống giếng chứ?!
Giọng nói trầm thấp của Cổ Dương vang lên: "Vũ, tôi phát hiện người chăm sóc đặc biệt nhà cậu đúng là không tiến bộ gì cả! Cô ấy làm tôi suýt nữa thì đi đời nhà mà! Tôi hoài nghi không biết cô này có phải là Lãnh Tử Tình giả trang không, hay là người mà Lãnh Tử Tình thuê đến nữa, thế mà lại bắt chước cô ấy lấy bình hoa đập vào đầu người khác?"
Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ khẽ giơ lên, Cổ Dương à Cổ Dương! Cậu cũng to gan lắm! Ấy vậy mà lại dám nhắm mắt làm ngơ nói dối hắn! Kỳ thực cuộc nói chuyện của hai người họ hắn đều nghe được không sót một chữ nào!
Vốn dĩ là đang ngủ ngon, nhưng dù có ngủ say như chết thế nào cũng sẽ bị tiếng cười nói của bọn họ đánh thức! Tò mò không biết Lãnh Tử Tình đang nói chuyện với ai nên liền mò dậy. Nghe ra là tiếng của Cổ Dương, tảng đá trong lòng mới nhẹ nhàng buông xuống.
"Có trời đất làm chứng! Tôi là lo lắng cho cậu nha! Cậu không biết đó thôi, tôi không biết đã nhấn chuông cửa bao nhiêu lần rồi, đến mức mà đầu ngón tay muốn gãy luôn! Không biết hai người ở trong nhà đang chơi cái trò gì, chuông cửa kêu inh ỏi như thế mà cũng không nghe thấy! Hơn nữa tôi còn nghe 'Hàn tiểu thư' nói, cậu ban ngày mà cũng ngủ sao?" Cổ
Dương nhạo báng, anh không thèm để ý đến ánh mắt uy hiếp của Lãnh Tử Tình, dương dương đắc ý.
"Chẳng lẽ...." Cổ Dương lại gần hắn cười gian tà nói: "Vị tiểu thư chăm sóc đặc biệt này còn có loại phục vụ khác nữa? Tôi có vinh hạnh được hưởng thụ ké chút không?"
Lãnh Tử Tình giận đến xanh cả mặt, cô bỗng túm lấy gối dựa trên ghế salon mà quăng về phía anh ta.
Cổ Dương thấy vậy đưa tay ra túm lại được ngay. Vẫn không quên le lưỡi với bản mặt đang đen thui của cô.
Lôi Tuấn Vũ cười khẽ một tiếng, nói: "Cổ, người phụ nữ của tôi tốt nhất cậu đừng nên mơ tưởng! Điều cậu nên làm là nghĩ cách giải quyết chuyện của mình đi!"
Một câu nói gãi đúng chỗ ngứa! Cổ Dương lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ, dời sang đề tài khác: "Tôi nói Vũ này, cậu biết biện pháp nào hay có thể làm cho người phụ nữ của tôi chịu kết hôn với tôi thì nói cho tôi biết được với được không? Tôi sắp không chịu được nữa rồi!"
"Hôm nay cậu không mời mà đến chính là vì chuyện này sao?" Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nói.
Cổ Dương vỗ đầu một cái nói: "Ah, cậu không nói thì tôi cũng quên mất! Bác trai nhờ tôi đến làm nhiệm vụ thuyết khách. Nghe nói cậu cự tuyệt làm giải phẫu? Nhưng tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có mà lười biếng, tôi giúp hết sức của tôi rồi! Cái công ty rách nát nhà cậu tôi không có hứng thú, cứ còn như thế này nữa, vợ con tôi chắc cũng không còn a!"
"Cho dù tôi đồng ý giải phẫu thì khả năng thành công cũng không lớn. Cậu là bạn bè thì phải đưa tay ra giúp chứ gì nữa! Còn không thì cứ để cho công ty đóng cửa cũng được!" Lôi Tuấn Vũ nói cự lại.
"Cậu! Cậu nói cái gì?! Đóng cửa? Ông trời ơi...! Cả tập đoàn của cậu nói đóng cửa là đóng cửa được sao? Cậu đang kể chuyện cười gì vậy? Tôi đây không làm gì nữa hết, cái tập đoàn quốc tế danh tiếng của nhà cậu cũng tự chống đỡ được mấy năm đấy! Hai người tối ngày ở
nhà vui chơi, để mình tôi lăn ra làm thay cho hai người! Lôi Tuấn Vũ, cậu cũng đừng làm chuyện vô lí vậy chứ?"
"Cổ, chẳng lẽ cậu không nhìn thấy tình cảnh bây giờ của tôi thế nào ư? Tôi là một người mù!
Cậu lại đi so đo tính toàn với một người mù sao?" Khí thế y như một vị vương giả, có chỗ nào mà giống như người mù?!
"TuấnVũ!" Lãnh Tử Tình thật sự nghe không nổi nữa, cô không cho phép Lôi Tuấn Vũ tự nói mình như vậy, "Cổ Dương, Tuấn Vũ đã đồng ý ngày mai sẽ làm phẫu thuật rồi! Anh mau đi báo cho Lôi tiên sinh để ông ấy được yên tâm!"
"Thật sao?" Cổ Dương hết nhìn Lôi Tuấn Vũ lại nhìn sang Lãnh Tử Tình, thấy Lãnh Tử Tình gật đầu chắc chắn, Lôi Tuấn Vũ lại không nói tiếng nào mới chịu tin.
"Nếu đã như vậy, tôi không quấy rầy hai người nữa! Hai người cứ tiếp tục, ngày mai tôi sẽ tới bệnh viện luôn." Cổ Dương vội vàng đứng lên. Anh đang vội muốn chết đây! Nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ và Lãnh Tử Tình ở nhà thảnh thơi như thế này anh lại thấy giận ghê gớm! Nhìn xem tên này có chỗ nào giống với một người mù, rõ ràng là đang vịn cớ nghỉ phép thì có!
Lôi Tuấn Vũ cũng không khách khí: "Không tiễn!"
Còn Lãnh Tử Tình thì đang băn khoăn, nhưng vội vàng đứng dậy tiễn Cổ Dương ra ngoài.
"Tử Tình, đừng quên chuyện em đã đồng ý với anh! Hạnh phúc của anh và Bối Nhi xin nhờ hết vào em đó! Em không thể vong ơn bội nghĩa nha!" Cổ Dương ra cửa rồi vẫn không quên dặn dò.
"Biết rồi biết rồi! Anh trở nên dông dài như vầy từ khi nào thế hả?" Lãnh Tử Tình cười nói.
"Vũ thật sự đồng ý ngày mai làm sao?"
"Em lừa anh làm gì? Chẳng lẽ em lại không hy vọng anh ấy mau mau khỏi một chút sao?"
"Vậy thì tốt! Cái ghế tổng giám đốc này sớm trả cho cậu ta được ngày nào hay ngày đó a!"
"Sao anh không đi nghỉ ngơi một lát đi?"
Lôi Tuấn Vũ nhếch miệng: "Không có em nằm trong lòng anh, anh ngủ không được."
"Nói lung tung! Vừa rồi tôi gọi anh lớn tiếng như vậy mà cũng không thấy anh tỉnh! Cũng may là Cổ Dương, nếu là trộm chỉ e rằng anh đã sớm bị chặt làm tám khúc rồi!" Lãnh Tử Tình không khỏi nhớ lại dáng vẻ ngủ say của Lôi Tuấn Vũ, trong lòng lại rung động không thôi.
"Ha ha, chẳng phải đã có một mỹ nhân cầm bình hoa khống chế thành công tên trộm rồi sao?"
"Mỹ nhân? Ah! Tôi không phải là mỹ nhân gì hết! Lôi tiên sinh, tôi là một người phụ nữ cực kì xấu xí, ngài có phải rất thất vọng không?" Lãnh Tử Tình cố ý nói, hắn cũng chưa nhìn thấy gương mặt của vị 'Hàn tiểu thư' này bao giờ, mà dám nói là mỹ nhân! Thật đúng là ăn nói nịnh nọt.
"Hửm, vậy sao?" Lôi Tuấn Vũ ôm cô vào ngực, bàn tay xấu xa lập tức chạy loạn trên người cô, thân mật nói: "Anh liền thích phụ nữ xấu xí, chỉ cần là thân thể này, dù có gắn cái đầu heo vào thì anh vẫn cứ thích như vậy!"
"Hả? Lôi Tuấn Vũ, anh dám mắng tôi là đầu heo! Đáng ghét!" Lãnh Tử Tình tức giận đánh vào ngực hắn!
"Ha ha ha!" Tiếng cười sảng khoái của Lôi Tuấn Vũ lại càng khiến Lãnh Tử Tình thêm xấu hổ.
Tiếng cười dừng lại, Lôi Tuấn Vũ hôn lên môi cô, không thèm để ý cô đang giãy dụa, ngậm chặt lấy lưỡi của cô, ra sức hút vào.
Lãnh Tử Tình dần dần mất hết sức lực, cả người mềm nhũn ra, tựa hẳn vào lòng hắn.
"Đồng ý với anh, đừng bao giờ rời xa anh nữa!" thanh âm của Lôi Tuấn Vũ thậm chí mang theo chút run rẩy.
Lãnh Tử Tình không khỏi bị chấn động. Hắn...đang nói gì vậy?
"Anh....sao lại...?"
"Đồng ý với anh!" Hắn ôm chặt đến mức như muốn bẻ đôi thắt lưng của cô.
Cô cho rằng hắn đang nói mê.
"............Được." Lãnh Tử Tình dùng kế hoãn binh. Cô phải thuyết phục được Lôi Tuấn Vũ đi làm phẫu thuật, chỉ là, phải chắc chắn được 90% thành công cô mới ra đi được!
Ngày hôm sau, bệnh viện chuyện khoa mắt hàng đầu Tân Hải.
Lôi Tuấn Vũ đang tiến hành một loạt thủ tục kiểm tra, nhận được tin có thể thực hiện cuộc phẫu thuật, các chuyên gia rất lạc quan với kết quả của cuộc phẫu thuật này.
Trước khi tiến vào phòng phẫu thuật, Lôi Tuấn Vũ lại cứ nắm chặt lay Lãnh Tử Tình không chịu buông ra, giống như sợ hãi cô sẽ chạy trốn vậy. Lãnh Tử Tình nhìn mọi người trong phòng không khỏi có chút xấu hổ.....