Bởi vì phẫu thuật mắt không được có nửa điểm sai sót, đều tiến hành dưới kính hiển vi, cho nên người nhà không được phép vào trong.
Lãnh Tử Tình nghe thấy Lôi Tuấn Vũ lại còn phun ra một câu: "Nếu em dám bỏ trốn, anh sẽ khiến cho con trai em phải hoàn trả!"
Đàn ông thối! Lời nói ác độc như vậy mà hắn cũng nói ra được?! Con trai của cô chẳng lẽ không phải con trai của hắn sao?!
Cô ngồi chờ ở bên ngoài thật sự là lo lắng bất an! Không phải bởi vì những lời này của hắn, mà là không thể đối diện với giây phút hắn nhìn thấy diện mạo mình biết được chân tướng!
"Tử Tình? Con định đi đâu?" Tiêu Duệ thấy con dâu định đi, vội vàng đứng dậy đi theo.
"Mẹ, con chỉ đi vào phòng vệ sinh một chút. Mẹ cứ ngồi nghỉ đi. Tuấn Vũ anh ấy sẽ không sao đâu!" Lời nói dịu dàng khiến Tiêu Duệ vô cùng cảm động, khẽ gật gật đầu. Thế là, Lãnh Tử Tình như ý nguyện đi vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh của bệnh viện đều rất giản tiện, không hề hoa lệ. Cô đi đi lại lại trong lối đi nhỏ hẹp, vẫn không có cách nào thắng nổi lo lắng phải đối diện tất cả. Vì thế, cô "bỏ trốn".
Trong phòng phẫu thuật, Lôi Tuấn Vũ dần dần khôi phục ý thức. Tiếng bác sỹ gọi vang lên bên tai hắn: "Lôi tiên sinh, phẫu thuật rất thành công. Hai giờ nữa, ngài có thể nhìn được.
Quả thực là không thể bàn cãi! Kỳ tích thật sự đã xuất hiện! Chúc mừng ngài, tôi nghĩ ngài hiện giờ hẳn là cũng phấn khởi giống như tôi!"
Trên mắt Lôi Tuấn Vũ che băng gạc, hắn không hề có bất kỳ cảm giác khó chịu nào. Chỉ một cuộc phẫu thuật như vậy lại có thể khiến cho chuyên gia khoa mắt thế giới phấn khởi như vậy, có thể thấy tầm quan trọng của nó! Hắn rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?
Nghĩ đến hai giờ sau có thể nhìn thấy Lãnh Tử Tình, tâm tình của hắn liền rất kích động.
"Bác sỹ, tôi có một thỉnh cầu…"
Trở lại phòng bệnh, có Cổ Dương, có người nhà của Lôi Tuấn Vũ, ngay cả Lãnh lão gia và phu nhân cũng đến! Nhưng mọi người đều rất chán chường, Tiêu Duệ còn không kìm được mà khóc nấc lên.
"Tại sao lại có thể như vậy? Rõ ràng nói có thể làm được mà!" Tiêu Duệ vẫn không dám tin.
Sau khi Lôi Tuấn Vũ tháo bỏ băng gạc mắt, lại vẫn không nhìn thấy gì.
Ngay cả vị người Mỹ mũi to rất tự tin đối với cuộc phẫu thuật của mình cũng có chút ngẩn người, ông thậm chí còn vô cùng ảo não! Không nói một lời, liền đi ra ngoài. Mặc cho mọi người truy vấn cái gì cũng không nói!
Cổ Dương nhìn thấy mấy vị tiền bối đau lòng như vậy, vội vàng nói: "Bác trai bác gái, xin đừng đau lòng nữa! Bác sỹ đã nói có thể hồi phục mà, có lẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi!"
Lôi Tuấn Vũ lại bình thản: "Con xin lỗi, ba, mẹ, để ba mẹ phải lo lắng rồi! Con rất ổn! Cho dù không nhìn thấy, cũng không sao! Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát!"
Cổ Dương lập tức nói: "Bác trai bác gái, con đưa các bác ra ngoài, Vũ cứ để con chăm sóc là được rồi! Con nghĩ nếu không có vấn đề gì, ngày mai là có thể về nhà được! Bác sỹ nói phải ở lại bệnh viện một ngày để theo dõi. Con sẽ bàn bạc với bác sỹ về lần phẫu thuật sau, các bác đừng lo lắng!"
Cổ Dương đứng ở cương vị một người bạn, giải vây cho Lôi Tuấn Vũ, tiễn bốn vị tiền bối ra ngoài. Sau đó quay lại, nhìn Lôi Tuấn Vũ đang ngồi dựa vào đầu giường, không khỏi lắc lắc đầu. Anh cố ý chạy tới, vốn là muốn chúc mừng! Nhưng không ngờ…
"Lúc này, cậu lại vẫn còn cười được?" Cổ Dương nhìn khóe miệng Lôi Tuấn Vũ mỉm cười, có chút kinh ngạc. Nhưng lại cảm thấy lời nói của mình hơi quá đáng, "Xin lỗi, Vũ, tôi không có ý gì khác, tôi là nói, đừng nản chí! Người ta dù sao cũng là thân sĩ đầy uy quyền! Lần này thất bại chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm, tìm được nguyên nhân vấn đề chẳng phải là xong rồi sao?"
"Cổ, xem ra cậu phải vất vả nữa rồi!" Giọng Lôi Tuấn Vũ lại rất thoải mái.
"Nói cái gì vậy! Từ khi nào thì trở nên khách sáo như vậy? Có muốn ăn chút gì hay là muốn ngủ một giấc?" Cổ Dương hai tay đút túi, che giấu ánh mắt thương hại.
Lôi Tuấn Vũ khoát tay chặn lại: "Cái gì cũng không cần, kiếm cho tôi một cặp kính râm về đây!"
"Kính râm? Cậu cần kính râm để làm gì?" Cổ Dương không khỏi vô cùng kinh ngạc, vốn đã không nhìn thấy gì, đeo kính râm có tác dụng gì?! Thừa hơi nha!
Lôi Tuấn Vũ khóe miệng khẽ nhếch, con ngươi vốn đang nhìn thẳng chăm chăm, lúc này lại trở nên linh hoạt, không giấu nổi ý cười trong khóe mắt. Hắn nhìn về phía Cổ Dương, thu hết vẻ mặt đầy hiếu kỳ của anh vào trong đáy mắt!
Cổ Dương nhìn vào mắt Lôi Tuấn Vũ, bỗng nhiên phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng! Rốt cuộc là như thế nào? Anh cũng không nói rõ được!
Tầm mắt dần dần có tiêu cự, giật mình! Khóe miệng từ từ cong lên, mở rộng, lại cong lên, lại mở rộng…
"Tiểu tử cậu! Quả thực… điên rồi!" Cổ Dương đấm vào vai Lôi Tuấn Vũ, nỗi tức giận trong nụ cười khó có thể kiềm chế phấn chấn! "Cậu đây là diễn trò gì vậy?!"
"Tôi đang cảnh cáo cậu! Đừng có đùa giỡn trước mặt tôi, người phụ nữ của tôi có thế giấu diếm tôi, tôi hiểu được nỗi khổ của cô ấy. Người nhà của tôi có thể giấu diếm tôi, tôi biết bọn họ là được người ta nhờ cậy. Cậu cái người này…" Lôi Tuấn Vũ nói thản nhiên, lại nghe thấy Cổ Dương có chút xấu hổ! E là người ta đang tìm anh tính sổ đây!
"Vũ… cậu sẽ không phải ngay từ đầu mắt đã…" Cổ Dương lập tức ghé sát lại quan sát mắt hắn, "Cậu hoàn toàn là không hề có bệnh mà! Cậu hại tôi bị trói ở đó bán mạng thay cậu!
Vũ, cậu không ra gì nha!"
"Tôi cũng vừa mới khôi phục thôi! Là tôi bảo bác sỹ đừng nói rõ vội! Ông ta hình như rất tức giận, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ông ta." Lôi Tuấn Vũ mỉm cười nói, "A! Có thể nhìn thấy lại được thế giới này thật là tốt nha! Người có thể nhìn thấy hình như chưa bao giờ biết ánh sáng đáng quý như thế nào! Cổ, hay là cậu cũng mù một lần thử xem sao?"
"Cậu đúng là điên rồi! Cậu không nhìn thấy bác trai bác gái đau lòng thế nào sao? Cậu lại nhẫn tâm như vậy?" Cổ Dương thật sự không hiểu.
Lôi Tuấn Vũ cau mày: "Việc này chẳng qua chỉ là chút quà nhỏ đáp lễ bọn họ mà thôi! Hơn nữa, như thế này chẳng qua chỉ là tạm thời, tôi sẽ mau chóng cho bọn họ biết!"
"Cậu… không phải là cậu vì Tử Tình nên mới làm như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu sợ bà xã của cậu lại bỏ đi?"
Cổ Dương giật mình.
"Cổ, cuối cùng cậu cũng nói đúng trọng điểm rồi! Hôm qua cậu một câu "Hàn tiểu thư" hai câu "Hàn tiểu thư" gọi thật là thân thiết nha!"
"Hắc hắc, Vũ, cậu có thể nói cho tôi biết làm thế nào cậu biết "Hàn tiểu thư" là người phụ nữ của cậu không? Tử Tình cải trang cũng giỏi lắm! Cậu…" Cổ Dương nhìn vẻ mặt Lôi Tuấn Vũ, đột nhiên mờ ám nói, "Chẳng lẽ người phụ nữ của cậu trên người…"
"Đừng có nhiều lời! Bà xã của tôi rốt cuộc là thế nào?! Cô ấy đã nói gì với cậu? Để cậu khăng khăng một mực hòa theo cô ấy giấu diếm tôi?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên biến sắc, nghiêm mặt nói. Hắn sao có thể nói chuyện tư mật như vậy cho Cổ Dương biết chứ?!
"Haiz… cậu… bà xã Tử Tình của cậu… tôi thấy cậu vẫn nên hỏi chính cô ấy thì tốt hơn! Con người tôi tuy rằng không coi là nhân nghĩa, nhưng tuyệt đối không bán đứng bạn bè!" Cổ
Dương thề sống thề chết.
Lôi Tuấn Vũ thật muốn đấm nát cái bản mặt kia của Cổ Dương! Rốt cuộc cô là bạn anh, hay hắn là bạn anh?! Hắn lại còn dám dõng dạc như vậy?!
"Cổ! Cậu đã thích xem kịch, vậy thì mời cậu tiếp tục xem! Đừng có làm hỏng chuyện tốt của tôi! Mau mau đi kiếm kính râm về đây cho tôi! Nếu Tử Tình bỏ đi, cái cô "Vỏ sò" của cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện được bình an vô sự!" Lôi Tuấn Vũ từ hàm răng phun ra một câu.
(chữ Bối trong tên Tát Bối Nhi nghĩa gốc là sò)
"Này! Lôi Tuấn Vũ, cậu uy hiếp tôi hả?! Liên quan gì đến Bối Nhi nhà tôi chứ?" Cổ Dương hai tay chống nạnh như hình ấm trà.
"Nhà cậu? Đến lúc đó là nhà ai còn chưa xác định!" Lôi Tuấn Vũ cười nhạt.
"Tôi nói Lôi Tuấn Vũ…" Cổ Dương chỉ vào mũi Lôi Tuấn Vũ định bộc phát, bỗng nhiên bị Lôi Tuấn Vũ túm áo ngực, bóp thật chặt cánh tay anh, mà ánh mắt hắn cứ ở cự ly gần như vậy mà nháy nháy với anh!
Cổ Dương cảm nhận rõ ràng toàn thân hắn đang cứng ngắc, trong mắt đầy kinh ngạc, đồng thời còn có kích động! Sắc mặt vừa trắng bệch, lại có chút căng thẳng.
Cổ Dương lập tức hiểu ý, có thể khiến Lôi Tuấn Vũ có biểu hiện như vậy chỉ có một người, anh khẳng định một trăm phần trăm nhất định là Lãnh Tử Tình bà xã yêu quý của lão huynh này xuất hiện! Chắc là Lãnh Tử Tình biết phẫu thuật của Lôi Tuấn Vũ thất bại vội vàng chạy đến! Cái tên này, ba năm không nhìn thấy bóng dáng Lãnh Tử Tình, mới có thể mất bình tĩnh như vậy! Haiz, mấy ngày nay e là ngày nào cũng bắt người ta làm chuyện đó, còn kích động cái nỗi gì!
Cổ Dương áy náy vì lúc trước đã giấu diếm hắn, liền sửa lời nói: "Vũ, đừng lo lắng, phẫu thuật tuy không thành công, nhưng cũng không chứng tỏ cậu không có hy vọng. Cậu cứ nghỉ ngơi đi đã!" Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ chậm rãi nhếch lên, nhíu mày, tỏ ý "cảm tạ", cái người này lúc này dù sao cũng coi như có chút nhân tính!
Lãnh Tử Tình vừa bước vào liền có chút kích động, cô vừa nhận được điện thoại của mẹ liền chạy tới! Vốn đã chuẩn bị xong xuôi để rời đi, nhưng không ngờ phẫu thuật lại thất bại!
Trong lòng cô lập tức rối loạn! Cô không phải là không lo lắng, nếu Lôi Tuấn Vũ cả đời sẽ như vậy, thì hắn phải làm thế nào? Một người cao ngạo như hắn, sao có thể chấp nhận?!
Trái tim vốn đã rối loạn hết mức lập tức càng rối loạn hơn! Nhưng ý nghĩ trong đầu cô lúc này lại kiên định, cô phải tiếp tục ở bên cạnh hắn chăm sóc hắn, biết được lần phẫu thuật sau hắn khôi phục được thị lực mới thôi.
"Ồ, Hàn tiểu thư đến rồi! Huynh đệ của tôi liền giao cho cô nhé, tôi đến công ty đây! Đúng rồi, chuẩn bị cho cậu ấy một cặp kính râm! Cậu ấy không muốn người ta nhìn thấy… bộ dạng của cậu ấy!" Cổ Dương nghiến răng nghiến lợi nói, anh thật muốn nói hết chân tướng cho Lãnh Tử Tình! Tiểu tử này sẽ không phải là đang đùa với lửa chứ! Dùng thủ đoạn như vậy, có phải là quá tàn nhẫn không? Tiểu tử thối!
Haiz! Kết bạn không cẩn thận nha! Cổ Dương lắc lắc đầu, rời khỏi phòng bệnh.
Lãnh Tử Tình từ từ đi về phía Lôi Tuấn Vũ, nhìn hắn vẻ mặt âm trầm nằm trên giường, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn biết cô đến rồi, nhưng ngay cả chào hỏi cũng không lên tiếng. Cô ở trong lòng cười khổ, cô đương nhiên hiểu tâm tình của hắn lúc này, nhất định là vạn kiếp bất phục!
Lúc vào phòng phẫu thuật, hắn còn nắm chặt tay cô, hắn khao khát ánh sáng đến mức nào!
Cô có thể cảm nhận được nỗi lo lắng của hắn, nỗi sợ hãi của hắn, nỗi khao khát của hắn. Cô có thể cảm nhận được… còn có, sự dựa dẫm của hắn đối với cô!
Tay run run cùng với trái tim run rẩy phủ lên mắt hắn, cảm nhận được cả người hắn khẽ chấn động, sau đó nhanh chóng nắm chặt tay cô, chưa bao giờ chặt đến vậy.
Lãnh Tử Tình cố nén đau, để mặc cho hắn nắm. Giây tiếp theo liền bị hắn ôm vào trong lòng…