Cô chắc chắn một trăm phần trăm Tuyết Nhi không có chút tình cảm chân thành nào!
Chu Nhân lắc đầu: "Ôi trời, Tuyết Nhi! Dù cậu có làm tình nhân của người khác, cũng không cần phải chọn người thế này chứ! Ông ta già như thế mà cậu cũng để ý đến à?! Trời đất! Cái phương diện kia có được không vậy?"
Quách Oánh Tuyết cười nói: "Rất được! Mình đúng là vô cùng thích cách anh ấy đối xử với mình, vì vậy nên mình mới tiếc không muốn rời bỏ anh ấy! Hôm nào cậu cũng thử tìm một người lớn tuổi đi, mình đảm bảo cậu nhất định sẽ luyến tiếc không muốn xuống giường!"
Quách Oánh Tuyết nhẹ nhàng mỉm cười. Ngay cả Lãnh Tử Tình cũng không thể đoán được những lời cô nói là thật hay giả!
Tát Bối Nhi hừ lạnh một tiếng: "Mình nói nhé Tuyết Nhi, cũng đừng để vợ của tên kia phát hiện ra. Mẹ của cậu là một người rất sĩ diện đấy!"
Sắc mặt Quách Oánh Tuyết đột nhiên trầm xuống: "Hừ! Mình chính là muốn cho bà ấy biết đấy! Bà ấy có thể kiếm trai tơ, chẳng lẽ lại không cho phép mình gần đàn ông lớn tuổi sao?!"
Lãnh Tử Tình không khỏi thở dài, ai! Những đứa trẻ sống trong gia đình không có cha làm sao có được một cuộc sống đầy đủ về tinh thần?! Cứ nhìn Tuyết Nhi là biết! Bởi vì suy nghĩ và cách nhìn lệch lạc như vậy, nên những việc cô làm mới đều thực sự thái quá!
Trong số ba người đó, ngoại trừ Tuyết Nhi, còn lại đều coi đàn ông như đồ chơi của phụ nữ. Tát Bối Nhi thậm chí còn bao dưỡng vài người! Đều là những anh chàng ít tuổi hơn cô ấy. Cô ấy năm nay cũng phải gần ba mươi, nhưng cho đến giờ lúc nào cũng nói mình mới chỉ hai mươi tư, đã ba năm liền như vậy rồi. Cả ngày đều đeo kính mát, muốn che đi những nếp nhăn trên khóe mắt.
Chu Nhân thì còn chẳng muốn nhắc đến! Thay đàn ông có khi còn nhanh hơn thay áo! Hôm nay là anh này, ngày mai lại là anh khác. Còn từng có lần hai người đàn ông cùng gặp cô ở một chỗ, đã đánh nhau đến vỡ đầu mẻ trán. Tình cảnh vô cùng lộn xộn, hỗn loạn.
Mà người có vẻ chung tình như Quách Oánh Tuyết, không nghĩ đến lại có thể yêu một người đàn ông như vậy! Haizz! Đúng là tình yêu lệch lạc của cô tiểu thư nhà giàu!
Còn bản thân, Lãnh Tử Tình cũng không khỏi tự cười nhạo chính mình, cô cũng có gì tốt đâu?! Không phải là cũng coi như trò chơi sao, cái gì mà hợp đồng hôn nhân chứ, ha ha, nếu để cho các cô ấy biết, chỉ sợ là cũng khiến họ phải nhìn với con mắt vài phần bái phục! Có lẽ họ đều nghĩ cô là một cô gái thuần khiết, nhìn thấy đàn ông ở trần là sẽ liền đỏ mặt thôi! Ha ha! Cô đã cầm đến cả giấy đăng ký kết hôn rồi ấy chứ! Có lẽ không nói cho họ biết sớm quá vẫn tốt hơn! Lãnh Tử Tình không khỏi lén lút le lưỡi.
Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương ngồi ở góc phòng, nhìn người đến kẻ đi. Lôi Tuấn Vũ có chút buồn bực uống cà phê, miệng không nhịn được mắng: "Đây là cái mà cậu gọi là bữa tiệc có thể sinh ra việc làm ăn à?! Cậu cho rằng mấy cái tên mê gái kia còn có tâm tình bàn chuyện kinh doanh sao?"
Cổ Dương không khỏi cười phá lên: "Vũ, đã đến rồi thì cứ ngồi lại đi! Là lời mời của lão Trần, chẳng lẽ lại không cho ông ta chút mặt mũi. Không phải là đúng lúc bên người cậu cũng đang thiếu phụ nữ sao! Ở đây toàn là những người gia cảnh đàng hoàng, vẫn hơn mấy thứ cỏ dại kia đi!"
Lôi Tuấn Vũ không khỏi hừ lạnh: "Cậu nghĩ là chỗ này sẽ có cỏ non sao? Nằm mơ! Phụ nữ tới nơi này đều là xuất thân phú quý, cậu cho rằng những phụ nữ như vậy sẽ chịu an phận?"
"Ha ha, vẫn hơn Kiều Nhi của cậu đi! Vũ, về sau tìm phụ nữ cần phải tuyển chọn kỹ! Ít nhất cũng phải để ý đến cấp bậc." Cổ Dương góp ý.
"Tắt đèn thì không phải tất cả phụ nữ đều là một loại sao! Cấp bậc? Cấp bậc với tôi thì có tác dụng gì?" Lôi Tuấn Vũ cười nhạt. Đối với anh mà nói, phụ nữ chỉ như quần áo, không thể không có, nhưng cũng chẳng phải là duy nhất. Khi nào thích thì mặc lâu một chút, đến lúc không thích nữa thì có thể bỏ đi. Chẳng có gì là không thể!