Khẩu vị của Lôi Tuấn Vũ, trong nhóm này vài người có, vài người không! Ông sắp xếp như thế cũng là có ý tác hợp bọn họ. Tổ thứ hai mươi chỉ có mười thành viên. Năm nam năm nữ, để lựa chọn được ông đã phải hao tổn khá nhiều tâm sức! Ha ha, ông thực chờ mong diễn biến tiếp theo đây!
Đang lúc vô cùng hứng trí, ông bỗng nhiên nhìn thấy tình cảnh phía trước. Tiểu Tuyết các cô ấy hình như đang có chuyện phiền phức. Vì thế, ông vội vàng đi nhanh về phía cạnh hồ bơi.
Cổ Dương buồn cười nhìn Trần Hàng chạy qua chỗ mấy cô nàng, cười cười nói: "Vũ, trong lúc cậu cứu người, có nhìn xung quanh một chút hay không vậy?"
"Huh?" Lôi Tuấn Vũ dùng ánh mắt hỏi.
"Cái cô gái bị ngã trên mặt đất kia thật phù hợp với khẩu vị của cậu!"
"A?" Tấm mắt Lôi Tuấn Vũ hướng về phía cô nàng đang bọc khăn tắm ngồi bệt dưới đất bên cạnh hồ bơi.
Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn đi đến ngồi xuống bên cạnh Cổ Dương, dọa Cổ Dương giật bắn mình! Anh quay sang nhìn về phía người vừa tới, lập tức miệng biến thành chữ O:
"Hiên? Ô trời!"
"Cảm ơn cậu đã coi trọng tôi như vậy! Tôi cũng không dám nhận chức cao như thế!" Lãnh Tử Hiên trêu chọc nói. Ai! Cho dù anh có thể so được với đế vương, anh cũng không muốn làm ông trời của tên tiểu tử này!
"Tiểu tử nhà cậu! Như thế nào lại có tâm tình đến đây vui chơi?! Không phải cậu là cái đồ cuồng công tác sao?" Cổ Dương kích động vỗ vỗ vai Lãnh Tử Hiên. Anh vừa mới về nước, vẫn còn chưa kịp cùng mấy đứa bạn tụ tập, không ngờ lại có thể gặp Lãnh Tử Hiên ở đây!
Chỉ thấy Lãnh Tử Hiên bỏ kính mát xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lôi Tuấn Vũ: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Tôi đến đây thì vẫn còn có thể có lý do, có người vừa mới kết hôn xong đã xuất hiện ở đây có phải là có chút không ổn hay không?"
Lôi Tuấn Vũ giơ một tay lên ra vẻ đầu hàng, anh cũng không ngờ đến đây lại gặp phải Lãnh Tử Hiên, anh vợ của mình! Tên kia lại yêu quý em gái giống hệt như gà mái bảo vệ gà con vậy.
"Hiên! Tôi chẳng qua là đến tham dự xã giao thôi mà. Tử Tình có biết!" Dù thế nào thì Lôi Tuấn Vũ cũng phải cho Lãnh Tử Hiên một chút mặt mũi. Mà quả thật, anh muốn tìm phụ nữ cũng không cần tham gia cái thể loại tiệc gặp gỡ buồn nôn này, người xếp hàng chờ anh còn đến cả tá kia kìa.
"A? Tử Tình có biết? Vậy tôi đây cũng không ngại buôn chuyện một chút. Vũ, tốt nhất là cậu biết chính mình đang làm cái gì!" Giọng Lãnh Tử Hiên có ý cảnh cáo, tuy không dữ tợn, nhưng cũng rất đanh thép.
Thân hình cao lớn rời khỏi chỗ ngồi, Cổ Dương đoán cậu ta đi ra ngoài gọi điện thoại.
"Cậu ta thực sự ra ngoài kia gọi điện thoại? Mình dựa vào! Vũ, cậu tiêu rồi! Tên kia đảm bảo sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất!" Cổ Dương vui sướng khi thấy người gặp họa, nói.
"Cậu nghĩ là tôi với cậu sợ cậu ta à?" Lôi Tuấn Vũ cười nhạt, thật sự muốn động tay động chân, chưa biết ai mới răng rơi đầy đất! "Yên tâm đi! Không có việc gì đâu!" Lôi Tuấn Vũ
thản nhiên cười cười. Không phải anh không bận tâm cuộc điện thoại kia được kết nối, mà anh biết Lãnh Tử Tình sẽ không "bỏ đá xuống giếng". Không biết cô gái nhỏ kia nghe được chuyện anh tham gia tiệc gặp gỡ này sẽ có tâm trạng thế nào, bỗng dưng nhớ đến bữa điểm tâm ban sáng, lông mày anh không khỏi hơi nhíu một chút.
"Này, cậu thật sự không lo lắng à? Tử Tình sẽ không tố cáo cậu?" Cổ Dương bày ra bộ dáng chỉ lo thiên hạ không loạn.
"Người phụ nữ của tôi tôi hiểu rất rõ. Nếu không có quân bài trong tay, cậu cảm thấy tôi có thể nắm chắc chống đỡ được lưỡi đao trên đầu này sao?" Lôi Tuấn Vũ nói rất tự tin, chỉ còn thiếu mỗi đưa tay vỗ ngực cam đoan!
"Người phụ nữ của cậu?! Xì! Vũ, cậu cẩn thận bị cắn đứt lưỡi đấy! Cậu có muốn, người ta Tử Tình cũng chưa chắc đã đồng ý đâu! Nếu muốn nhận cô ấy, trước tiên đem ba vòng đi sửa đi đã, chỉ sợ phải phù hợp với tiêu chuẩn của cậu mới thuyết phục được mọi người thôi!" Cổ
Dương nói xong liền cười ha ha…