"Người phụ nữ của cậu?! Xì! Vũ, cậu cẩn thận bị cắn đứt lưỡi đấy! Cậu có muốn, người ta Tử Tình cũng chưa chắc đã đồng ý đâu! Nếu muốn nhận cô ấy, trước tiên đem ba vòng đi sửa đi đã, chỉ sợ phải phù hợp với tiêu chuẩn của cậu mới thuyết phục được mọi người!" Cổ
Dương nói xong liền cười ha ha…
Lôi Tuấn Vũ nét mặt sa sầm nhìn bộ dáng khoái chí kia của Cổ Dương. Thối hoắc! Cậu ta nghĩ mình thực sự là cầm thú hay sao chứ? Suốt ngày cứ lôi chuyện này ra lải nhải, thấy anh không nói gì nên cậu ta làm tới? Không khỏi trừng mắt lườm tên kia một cái, bỗng nhiên nhớ ra, lấy tay bỏ kính mát xuống, đeo kính như thế, cho dù hai mắt có nhảy ra khỏi tròng thì cái tên kia cũng không nhìn thấy! Tốt nhất không thèm để ý đến cậu ta nữa!
Lãnh Tử Hiên đi đến phòng thay quần áo, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tử Tình, tiếng nhạc chuông chờ du dương từ đầu kia vọng lại: Nhớ anh khi anh ở chân trời, nhớ anh khi anh ở trước mặt, nhớ anh khi anh ở trong tâm trí em, nhớ anh khi anh ở nơi trái tim… Không có người nhận điện. Lãnh Tử Hiên không bỏ cuộc, lại gọi thêm một lần nữa…
Đám người Tát Bối Nhi cùng nhau đi vào phòng nghỉ, Quách Oánh Tuyết vô cùng quan tâm hỏi han: "Bối Nhi? Có cần đi bác sĩ không?"
Lãnh Tử Tình xấu hổ lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt Tát Bối Nhi: "Bối Nhi? Mình xin lỗi nha! Là tại mình hết!"
Tát Bối Nhi nhìn vẻ mặt áy náy của Lãnh Tử Tình, xì một tiếng, bật cười: "Trời đất! Tử Tình chết tiệt! Không phải là cậu ghen tị với dáng người của mình đấy chứ?!"
Ba cô gái vừa nghe thấy, cũng khẽ cười theo. Chu Nhân lúc này còn không quên nói móc:
"Mình nói nhé Bối Nhi, không phải là cậu không đau đến mức như vậy, mà chỉ cố ý thu hút sự chú ý của mọi người đấy chứ?!"
Tát Bối Nhi vừa nghe xong đã phát hỏa, liền kéo một chút khiến chiếc khăn tắm rơi xuống, để lộ ra hai bầu ngực, ở giữa còn có một mảng màu hồng lớn, hiển nhiên là ngã không nhẹ.
Cô lập tức rít lên: "Chu Chu chết tiệt! Không đau? Không đau thì chính cậu thử xem!"
Lãnh Tử Tình nhìn vết màu hồng do bị ngã kia không khỏi càng thêm thấy áy náy! Quách Oánh Tuyết can ngăn: "Nếu không thì Bối Nhi, hoạt động ngày hôm nay cậu cũng đừng tham gia nữa! Mình sẽ bảo A Hàng tìm cho cậu một chỗ nằm nghỉ ngơi."
Tát Bối Nhi lập tức lo lắng, không đồng ý nói: "Cái gì?! Sao có thể như vậy được?! Không sao hết! Mình đã không còn đau nữa rồi! Bao nhiêu anh chàng đẹp trai như vậy, các cậu định độc chiếm chắc?"
Chu Nhân không khỏi liếc mắt lườm cô một cái, châm chọc nói: "Mình nói nha Bối Nhi, cậu có cốt cách một chút đi được không! Mình thấy cậu có chết cũng muốn chết trên giường của đàn ông. Thật sự là làm mất mặt phụ nữ!"
"Nói cái gì chứ! Mình cứ thế đấy, làm sao nào?! Cậu nghĩ cậu thì tốt lắm chắc?! Chu Nhân cậu chẳng phải một ngày không có đàn ông thì cũng không sống được sao!"
"Được rồi, được rồi! Miệng lưỡi cậu lợi hại như vậy, còn giả bộ cái gì. Đi ra ngoài đi! Mấy anh chàng đẹp trai của cậu còn đang chờ được mát xa cho cậu đấy! Hừ! Nếu không có Tuyết Nhi lấy khăn tắm phủ lên người cho cậu, mình thấy cậu chắc chắn đã khỏa thân chạy loanh quanh giữa phòng bơi lội rồi!" Chu Nhân cười nhạt.
"Chu Chu chết tiệt này! Mình hiện giờ đang là bệnh nhân đấy, cậu bớt tranh cãi đi một chút thì sẽ chết người sao?" Tát Bối Nhi nhanh chóng mặc lại áo tắm, thắt chặt nút dây buộc, dù thế nào cô cũng không thể bỏ qua bữa tiệc gặp gỡ này! Nhất là –– vừa rồi cô hình như còn nhìn thấy anh chàng đeo kính kia xuống nước! Vì thế, quay đầu về phía Lãnh Tử Tình hỏi:
"Tử Tình? Lúc nãy có phải là có một anh chàng nhảy xuống hồ bơi không?" Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lãnh Tử Tình ngây ngẩn gật đầu.
"Ôi trời! Anh ta thật đẹp trai nha! Mình nói trước với cậu, anh ta là người mình chọn trước, không cho phép cậu giành của mình!" Tát Bối Nhi đứng lên, cố gắng ưỡn bộ ngực, không nén nổi tiếng rên rỉ, vẫn còn hơi có chút đau.
Lãnh Tử Tình cười nói: "Yên tâm đi! Mình ngay cả bộ dáng anh ta thế nào cũng còn chưa nhìn thấy nữa là."
Tát Bối Nhi kinh ngạc nhìn cô, giống như nhìn quái vật: "Cậu không nhìn thấy? Vậy còn các cậu thì sao?" Quay đầu nhìn về phía hai cô gái còn lại.