Tát Bối Nhi kinh ngạc nhìn cô, giống như nhìn quái vật: "Cậu không nhìn thấy? Vậy còn các cậu?" Quay đầu nhìn về phía hai cô gái còn lại. Chu Nhân và Quách Oánh Tuyết đều lắc đầu tỏ vẻ cũng không nhìn thấy.
Lúc đó tình hình như vậy, ai còn có tâm tư nhìn anh chàng đẹp trai nào nữa? Mà không đúng nha! Người bị ngã sấp xuống đất là Tát Bối Nhi đấy được không?! Trời ạ! Thật sự bái phục cô! Trong tình huống như vậy mà cô còn có hứng thú ngắm giai đẹp?!
"Các người đẹp, có chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Hàng gõ gõ cánh cửa, lo lắng hỏi mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú một người là Quách Oánh Tuyết.
Tát Bối Nhi lập tức cướp lời: "A! Không có chuyện gì! Không có chuyện gì! Tuyết Nhi, A Hàng, chúng ta đã có thể tham gia các hoạt động được chưa?"
Trần Hàng cười cười, ông thực hài lòng với cách xưng hô này: "Được chứ, hiện tại đang tiến hành cuộc thi bơi lội. Vòng thứ nhất đã kết thúc rồi, vòng thứ hai sắp sửa bắt đầu. Các em có thể bầu ra một người tham gia cuộc thi này."
Quách Oánh Tuyết tò mò hỏi: "A Hàng, sao lại như vậy? Sao trò chơi lại biến thành cuộc thi bơi lội thế này?"
Trần Hàng thần bí cười cười: "Ha ha, đây chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi thôi. Mỗi tổ cử ra một nam và một nữ tham gia thi bơi 200m. Bên nào thắng thì những thành viên còn lại của bên đó có quyền hôn bất kỳ người khác giới nào trong tổ."
Chu Nhân kêu lên: "Hả? Đây là trò chơi gì chứ? Đúng là không công bằng! Nam lại đi thi bơi với nữ, vậy thì chắc chắn là nam sẽ thắng rồi! Chúng ta chẳng phải là cừu non chờ bị làm thịt sao?" Miệng tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt dường như có vẻ tràn đầy chờ mong!
Trần Hàng cười ha ha: "Điểm này người đẹp không cần lo lắng. Trong tổ chúng ta, ngoài bỉ nhân tôi đây thì toàn là các chàng trai trẻ anh tuấn thôi, tuyệt đối sẽ không khiến cho các em thất vọng!"
Quách Oánh Tuyết đột nhiên giật mình nhớ ra: "A Hàng! Lần này chỉ sợ anh tính toán sai lầm rồi! Trong đội của chúng em thế nhưng lại có một nhà vô địch bơi lội nhé!"
Lời Quách Oánh Tuyết vừa nói ra, ánh mắt của các cô gái đều quay sang nhìn Lãnh Tử Tình đang đứng sững sờ ở một bên.
Chu Nhân vỗ đùi: "Đúng rồi! Tử Tình thực ra rất lợi hại nhé! Tử Tình, bọn mình cử cậu ra xuất mã đấy! Đánh cho bọn họ không còn một mảnh giáp đi!" Chu Nhân vô cùng phấn khích! Nếu Tử Tình thật sự thắng, như vậy chẳng phải là cô có thể tùy ý lựa chọn đối tượng để hôn sao?! Trong lòng mừng thầm.
Tát Bối Nhi không biết đã chạy đi xem náo nhiệt từ khi nào, lúc này vội vã quay về, liền lôi kéo Lãnh Tử Tình bước nhanh đi ra ngoài, còn không kìm được giục giã: "Nhanh lên! Tử Tình, còn thiếu mỗi cậu thôi, trận đấu sắp bắt đầu rồi! Nhớ nhé, nhất định phải thắng cái anh chàng cùng tổ thi với cậu đấy! Bối Nhi tỷ đây chờ để nếm hương vị của anh ta!"
Lãnh Tử Tình cuống quít đội mũ bơi, đeo kính bơi, bị Tát Bối Nhi lôi kéo, lảo đảo tiến về phía cạnh bể bơi, đi đến vị trí xuất phát còn trống. Đi ngang qua một nhóm cả nam lẫn nữ đang rất nóng lòng muốn được xếp đôi, phần lớn đều là mấy cô nàng bày ra đủ kiểu bộ dáng, không phải đang lên sân khấu thì sẽ là tư thế sắp ra trận.
Tát Bối Nhi đưa Lãnh Tử Tình đến bên cạnh anh chàng cùng tổ, quay sang cười vô cùng quyến rũ: "Anh chàng đẹp trai, nhớ đấy, lát nữa anh là của tôi!" Gửi đi một nụ hôn gió, Tát Bối Nhi ưỡn thẳng ngực tự hào, quay trở lại chỗ của mình, quả nhiên trên đường đi, mười người đàn ông thì có đến chín người đều nhìn cô. Khuôn mặt cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Lôi Tuấn Vũ bụng đầy phẫn nộ, không có chỗ phát tiết! Nếu không phải Cổ nói cậu ta bị
ném "vỡ mặt", sao anh lại có thể phải lưu lạc đến tình cảnh "bán nghệ" thế này! Shit! Cái tiệc gặp gỡ chết tiệt! Anh đúng là lên phải thuyền đạo tặc rồi!