Lãnh Tử Tình thật không ngờ nhà xuất bản Hoa Bá lại nằm ở một nơi phố xá sầm uất. Đó là một tòa nhà văn phòng lớn. Hoa Bá chiếm toàn bộ từ tầng một lên tới tầng bảy…
"Em thấy thế nào? Có thể thích ứng chứ?" Tiếng Hoa Bá nhẹ nhàng như gió xuân tháng ba.
"Nơi này thực sự tốt nha! Hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của tôi." Lãnh Tử Tình ngạc nhiên cười nói.
"Ah? Vậy em tưởng tượng nó như thế nào?"
Lãnh Tử Tình ngẫm nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Tôi cứ tưởng là sẽ phải có rất nhiều người, một khung cảnh thật bận rộn và bề bộn nhiều việc."
Hoa Bá nở nụ cười: "Ha ha, cảnh tượng mà em nói đó là ở tầng một, tầng hai. Ha ha, em không cần phải làm những công việc như vậy. Có muốn đến xem văn phòng của em không?"
Lãnh Tử Tình đột nhiên phát hiện hôm nay thật đúng là một ngày may mắn, lúc thì đi xem nhà mới, lúc thì đi xem phòng làm việc mới. Tâm trạng cô thật vui vẻ.
"Tôi thực sự có thể đảm nhiệm việc này ư? Nói thật là tôi chưa hề có kinh nghiệm công tác gì đâu!" Lãnh Tử Tình chột dạ nói. Cô chưa bao giờ từng làm việc trong môi trường công sở
thế này, không khỏi có chút hơi thiếu tự tin.
"Ha ha, không phải là em vẫn luôn làm việc trên website sao? Ở Hóa Bá công việc cũng giống như vậy thôi, có điều là cung cấp thêm cho em một môi trường làm việc thôi mà!"
Hoa Bá mỉm cười trấn an. Anh đương nhiên biết cô không có kinh nghiệm, nhưng năng lực của cô anh hoàn toàn có thể đảm bảo! Hơn nữa, anh còn có thêm một chút tư tâm…
"Woa! Đẹp thật!" Lãnh Tử Tình mở cánh cửa văn phòng chủ biên.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là một bức tranh phong cảnh thật lớn, với những hàng cây tán rộng sừng sững trải dài theo hai bên đường, xa xa một đôi tình nhân sóng đôi bước chầm chậm, cảm nhận một mùa thu dịu êm và vắng lặng, khiến người xem như muốn chìm vào khung cảnh đó.
Cánh cửa chớp màu xanh nhạt để lộ ra ánh sáng mềm mại, từng chút từng chút chiếu rọi trên bàn làm việc, quét thành những đường thẳng song song. Một chiếc bàn giấy, một chiếc ghế tròn xoay, một vài vật dụng văn phòng và máy tính… Bên cạnh còn có một hàng giá sách. Một chậu hoa phong lan treo cao trên góc cửa sổ, và vài món trang trí thường thấy cho phòng làm việc.
"Em thích không?" Hoa Bá trầm tĩnh cười.
"Rất thích. Chỉ có một chiếc bàn thôi sao? Văn phòng lớn như vậy mà chỉ có một mình tôi sử dụng?" Lãnh Tử Tình không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh [được ưu ái mà lo sợ].
"Ha ha, em là chủ biên, dĩ nhiên chỉ có mình em ngồi đây rồi. Bằng không, em muốn chuyển qua văn phòng tôi ngồi không? Phòng của tôi ở ngay bên cạnh." Hoa Bá trêu chọc nói.
"Ha ha, như vậy làm sao được! Tôi cũng không dám! Cảm ơn anh, Hoa Bá." Lãnh Tử Tình chân thành bày tỏ lòng biết ơn. Trong lòng bỗng nổi lên một cỗ kích động, cô không biết mình có thể đảm nhiệm được công việc này hay không, nhưng thực sự rất nóng lòng muốn được thử sức và kiểm nghiệm năng lực của bản thân.
Hoa Bá mỉm cười. Đi đến trước cửa sổ, kéo cửa chớp, ý bảo Lãnh Tử Tình tiến lại gần.
Lãnh Tử Tình nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ xuống dưới: "Woa! Đẹp thật!" Nhìn từ góc độ này có thể thấy được toàn bộ cảnh quan của quảng trường. Giống như vườn hoa thành phố, bốn con đường lớn tỏa ra bốn phía xung quanh, vòng tròn ở giữa như một chiếc bàn xoay, trông rất thú vị.
"Nhìn hay thật đấy!" Lãnh Tử Tình kìm lòng không đậu bật thốt lên.
"Em thích là tốt rồi! Khi nào thì em có thể đi làm?" Khuôn mặt đẹp trai của Hoa Bá kề sát ngay bên cạnh Lãnh Tử Tình. Nếu cô thực sự để ý, sẽ phát hiện ánh mắt anh sáng lên nóng rực. Căn phòng này là anh vẫn lưu giữ cho cô, không ai biết anh đã phải dụng tâm thế nào.
Bộ phận lao công cơ hồ phải cử nhân viên quét tước thu gọn sạch sẽ nơi này mỗi ngày.
Lãnh Tử Tình nhìn bầu trời xa xa bên ngoài cửa sổ, cười đáp: "Bây giờ!"
Lãnh Tử Tình nhìn bầu trời xa xa bên ngoài cửa sổ, cười đáp: "Bây giờ!"
Nụ cười của cô thật rạng rỡ, chiếc má lúm đồng tiền tươi tắn in sâu trên khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đáng yêu đến mức khiến cho người ta không nhịn được muốn chạm vào.
Hoa Bá lập tức rời bước lùi ra xa khỏi cô, sợ chính mình nhất thời xúc động sẽ có những cử chỉ quá phận!
"Vậy được rồi! Để tôi gọi thư ký mang hợp đồng lên đây cho em xem qua." Hoa Bá nhấc điện thoại trên bàn Lãnh Tử Tình, bấm số, ngắn gọn ra chỉ thị.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông cao gầy đi đến, đem theo một tập văn kiện đưa cho Hóa Bá. Người kia vụng trộm nhìn thoáng qua Lãnh Tử Tình, lịch sự gật đầu chào, sau đó liền xoay người đi ra ngoài tiếp tục làm việc.
Lãnh Tử Tình không khỏi hiếu kỳ hỏi: "Thư ký của anh là nam sao?"
Hoa Bá hơi cong khóe miệng: "Sao vậy? Nam giới thì không thể làm thư ký sao?"
"A, không phải, chỉ là tôi cứ nghĩ mình sẽ được gặp một mỹ nhân thôi! Nên có chút ngạc nhiên!" Lãnh Tử Tình có hơi chút xấu hổ, xem ra cô đã để những lệ thường trói buộc tư duy của mình rồi.
"Thư ký của tôi tất cả đều là nam." Hoa Bá tùy ý nói.
"A? Vì sao vậy?"
"Ha ha…" Hoa Bá đột nhiên nhìn ánh mắt tò mò của cô, cười không trả lời.
Nếu cô biết mình chính là vì cô mà chỉ thích tuyển thư ký nam, không biết liệu có cảm động hay không? Nếu cô biết anh đã từng nghĩ đến việc muốn mời cô làm thư ký cho mình, không biết cô có đáp ứng hay không?!
"Ah, xin lỗi, đây không phải là chuyện tôi nên hỏi." Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm thấy dường như mình hỏi quá nhiều.
"Không có gì, chỉ là trùng hợp thôi, chứ cũng không phải là tôi cố ý. Mấy người thư ký này cũng đều không tệ. Tốt lắm, đây là hợp đồng, em có muốn xem qua một chút hay không?"
Hoa Bá đưa tập tài liệu đang cầm trong tay cho Lãnh Tử Tình.
Cảnh tượng ký hiệp nghị ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu cô. Ha ha, sao cô có cảm giác như mình đang làm đi làm lại một việc thế này nhỉ!
"Hoa Bá, đãi ngộ anh dành cho tôi thật đúng là quá hào phóng nha!" Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn mức thù lao cô được trả.
"Em đáng giá." Hoa Bá không cho là đúng, mỉm cười.
"Nhưng mà… Vì sao lại không có điều khoản phạt vi phạm dành cho tôi?" Lãnh Tử Tình tìm từ trên xuống dưới bản hợp đồng cũng đều không thấy nhắc đến.
"Không cần!" Câu trả lời đơn giản, rõ ràng.
"Hơ! Hoa Bá, sao tôi lại cứ cảm thấy mình đang kiếm hời từ anh vậy?" Lãnh Tử Tình có hơi chút không hài lòng, nghiêm túc nói.
Hoa Bá cười: "Tôi lại hy vọng em có thể kiếm được một chút món hời này. Có điều, Tử Dạ!
Dựa vào sự hiểu biết của tôi về em, nhất định em sẽ trở thành một nhân sự quý giá!"
"Tôi sẽ không ký tên đâu! Anh như thế này khiến tôi cảm thấy thật không thoải mái lắm."
Lãnh Tử Tình vẫn cảm giác không hợp lý, trước khi làm việc đã giống như đang thiếu nợ
người ta rồi vậy.
Hoa Bá nghe xong liền lo lắng, vội vàng nắm lấy cánh tay Lãnh Tử Tình: "Tử Dạ, làm sao vậy? Vậy được rồi, em nói xem như thế nào em mới đồng ý ký tên?"
Lãnh Tử Tình bị anh cầm tay, có hơi chút không được tự nhiên, có điều rút tay lại dường như cũng không ổn, hai người cứ như vậy có vẻ giằng co.
"Ách, anh… Trước tiên anh cứ buông tay đã, tôi…" Lãnh Tử Tình xấu hổ đành cười giả lả.
Hoa Bá vội vàng thu hồi tay về, đem tay để ra sau lưng, trên trán mồ hôi lấm tấm, đỏ mặt nói: "Xin lỗi, Tử Dạ! Em cứ xem như tôi là một giám đốc nhà xuất bản đang thiếu khát người tài nên muốn cầu hiền đi. Tôi không có ý gì khác… Tôi chỉ là…"
"Ha ha, tôi biết! Không có gì đâu mà. Tôi chỉ không muốn ngay từ đầu đã đi quá nhanh thôi (*). Tôi nghĩ rằng anh có thể lấy một bản hợp đồng bình thường như với những người khác, tôi không muốn mình được hưởng điều gì quá ưu đãi." Lãnh Tử Tình cười nói.
Nhìn cô một lúc thật lâu, Hoa Bá đột nhiên thoải mái nói: "Được rồi! Em đó! Thật đúng là Tử Dạ."
Người đàn ông cao gầy kia lại một lần nữa đi vào, lúc này, Lãnh Tử Tình tìm thấy điều khoản phải bồi thường nếu trường hợp cô vi phạm hợp đồng, hơn nữa, thù lao cô nhận được rõ ràng giảm xuống chỉ còn một nửa.
Ha ha, kỳ thật đối với cô mà nói, thù lao nhận được là bao nhiêu cũng không quá quan trọng. Điều cô thiếu không phải thứ này, mà là một công việc trong một hoàn cảnh bình thường.
"Tốt lắm, công việc của em chủ yếu là điều hành, sau đó phụ trách việc bàn giao bản thảo của một số nhà xuất bản. Về phần triển khai chi tiết cụ thể sẽ có các phó chủ biên làm."
Hoa Bá bên môi vẫn nở nụ cười như trước, theo như Lãnh Tử Tình thấy, xem ra người đàn ông này đúng là một cấp trên hòa nhã.
(*) Hix, đoạn này mình hiểu ý chị Tình nhưng hơi lúng túng về mặt câu chữ.
Nguyên văn của nó nếu dịch ra tiếng Anh thì rất đơn giản: "I just do not want to jump the gun at the starting line." (không phải theo nghĩa "xuất phát phạm quy đâu" vì "jump the gun" có nhiều nghĩa)
Lúc đầu mới dịch câu này mình định để là: "Tôi chỉ không muốn ở vạch xuất phát chưa có còi hiệu mà mình đã chạy rồi thôi." Nhưng thấy câu chữ lộn xộn quá, mà lại tối nghĩa nữa (thực ra là còn hơi sai nghĩa).
Về sau mình nghĩ, nếu câu này phải dịch sang tiếng Pháp thì mình sẽ nói là: "Je ne veux pas aller trop vite dès le départ."
Vì vậy, mình quyết định sửa thành: "Tôi chỉ không muốn ngay từ đầu đã đi quá nhanh thôi." Tự dưng cảm thấy rất hài lòng, ha ha…
Vậy là qua đến 3 vòng Trung – Việt, Trung – Anh – Pháp, quay lại Pháp – Việt mới cảm thấy mình dịch đúng. Đôi khi ngôn ngữ thật là kỳ lạ! :))