Nhanh chóng tìm được bộ đồ lót cho cô, chọn một bộ màu đen, là màu sắc anh thích nhất.
Mặc trên làn da trắng nõn của người phụ nữ, hiệu quả thị giác thật bắt mắt. Nghĩ tới cô gái nhỏ kia mặc lên, bộ dáng vừa ngượng ngùng vừa gợi cảm, hướng về phía mình đi tới, khóe miệng anh liền bất chợt cong cong. Hẳn là không tồi!
Chết tiệt! Nghĩ cái gì vậy chứ?! Với dáng người kia của cô, có mặc "hoàng kim giáp" cũng không đem lại được hiệu quả gì đặc biệt! Không khỏi nhớ tới bộ trang phục ngày hôm nay cô xuất hiện tại bữa tiệc rượu kia…
Lúc đó, khi Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương tới thì đã gần đến giữa buổi. Nếu không phải Cổ Dương nôn nóng muốn đi để tiếp cận một khách hàng, anh đã không bắt gặp được một chuyện hay ho như vậy. Hừ.
Anh thừa nhận, ở tiệc rượu, thời điểm nhìn thấy cô, ánh mắt Lôi Tuấn Vũ thực sự sáng lên một chút. Anh không nghĩ tới, mặc lễ phục vào trông cô lại thanh nhã, điềm tĩnh như vậy.
Khí chất hồn nhiên, thanh thuần kia khiến người ta không khỏi không thể di dời tầm mắt.
Chưa từng liếc mắt nhìn một người phụ nữ nào quá lần thứ hai, lúc này cô lại hoàn toàn chiếm cứ ánh mắt anh.
Mà khi anh phát hiện người đang đứng bên cạnh cô chính là Hoa Bá, một cỗ tức giận không biết từ đâu đột nhiên tràn ra. Không phải là cô không thể xuất hiện cùng với người đàn ông khác, mà là ba lần bốn lượt đều là cùng một người, điều này làm cho Lôi Tuấn Vũ thật sự không thoải mái.
Giữa bọn họ là mối quan hệ gì? Bạn trai, bạn gái sao?
Liếc nhìn một chút kích cỡ của bộ đồ lót, xác thực là không có gì nổi trội. Lôi Tuấn Vũ liền tự giễu: Từ khi nào thì Lôi Tuấn Vũ anh cũng lưu lạc đến trình độ rình mò riêng tư của tiểu nữ sinh?! Cô gái nhỏ này! Thật đúng là lắm rắc rối! Anh thật ra có điểm hoài nghi có phải hay không là cô cố ý?!
Bóng đen trở lên phòng ước chừng lâu đến cả thế kỷ! Lãnh Tử Tình lo lắng chờ đợi, thiếu chút nữa muốn lao ra ngoài. Cô thậm chí còn nghĩ anh ta cứ như vậy bỏ đi rồi.
Tiếp nhận bộ đồ lót anh đưa qua cửa, Lãnh Tử Tình thật cẩn thận đệm một tệp dày giấy vệ sinh, sau đó mặc vào. Cũng bất chấp khuôn mặt đỏ bừng, khoác chiếc áo tắm xong liền đi ra ngoài.
Nếu không đi ra, cô sẽ hạ đường huyết mất! Lúc này đã mất nước quá nhiều, cơ thể thực sự yếu ớt. Hơn nữa, trong phòng tắm kia tràn ngập hơi nước nóng, cô vẫn chưa ngất xỉu đã quả là một kỳ tích! Hix.
Xấu hổ đón nhận ánh mắt Lôi Tuấn Vũ ngồi trên ghế sô pha đang chăm chú nhìn mình, cô cố mỉm cười nói giọng nịnh nọt: "Tuấn Vũ, cảm ơn anh! Nếu không có anh, tôi hôm nay chắc không tránh khỏi mất mặt!"
Lôi Tuấn Vũ nhìn hai má phấn nộn của cô, yết hầu đột nhiên nuốt xuống trong vô thức.
Nhận thức được hành động không đúng của mình, anh vội vàng ho nhẹ để lấp liếm, nói:
"Em cho rằng hôm nay còn không có mất mặt?!"
"A?!" Lãnh Tử Tình nhìn lên, bỗng rơi vào một hồ nước sâu. Đôi mắt anh thật đẹp! Ánh mắt sâu thẳm, làm cho người ta không tự chủ được bị thu hút.
"Nếu hôm nay tôi không xuất hiện, em định sẽ để cho Hoa Bá xử lý chuyện này?" Lời nói Lôi Tuấn Vũ sắc bén như đang chỉ trích.
Lãnh Tử Tình lập tức hoàn hồn! Cái miệng của hắn thật đúng là không đáng yêu như đôi mắt! Để cho Hoa Bá xử lý?! Mệt anh ta có thể nghĩ ra! Nói cứ như cô đã sắp đặt kế hoạch từ trước vậy. Loại chuyện này thuộc thể loại chuyện tốt hay sao? Đột nhiên xảy ra như vậy! Cô làm sao biết được sẽ thế nào?! Bất quá, lúc ấy có ỷ lại Hoa Bá thực ra cũng là thật. Mà cô cũng tin tưởng Hoa Bá nhất định sẽ giúp cô!
Nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình giống như thành học sinh tiểu học phạm lỗi, cúi đầu, làm sao còn dám gật đầu nữa?! Trong lòng dĩ nhiên có điều bất mãn, nhưng người ta dù sao vẫn là ân nhân cứu mạng của cô nha!
"Không phải thế, tình huống ngoài dự liệu… tôi…" Lãnh Tử Tình không dám nhìn vào mắt anh, ánh mắt kia lạnh đến thấu xương.
"Em đến nhà xuất bản của anh ta làm? Chuyện khi nào vậy?" Thẩm vấn, tuyệt đối là thẩm vấn.
"Ách, ngày hôm qua… là ngày đầu tiên…"
Sắc mặt Lôi Tuấn Vũ càng thêm khó coi, nói như vậy, anh vừa mới cho cô tự do, cô đã liền khẩn cấp nhảy vào vòng tay của hắn ta?
"Công việc của em còn bao gồm cả tham gia tiệc rượu?" Nhướn mi.
"Ách… Thỉnh thoảng thôi…"
"Anh ta là bạn trai em?" Rõ ràng là có luồng nhiệt, làm cho Lãnh Tử Tình cảm thấy cả người rùng mình một cái.
Cô cuống quýt xua tay: "Không phải! Không phải! Chỉ là quan hệ bạn bè thôi."
Cô biết việc đi làm không dễ dàng như vậy, thông thường, những người đàn ông giống như bọn họ thường không muốn vợ mình đi làm! Nhưng là, trong lòng có một giọng nói nho nhỏ vang lên: Chúng ta cũng không phải là vợ chồng thật sự có được không, không cần diễn xuất thật đến như vậy chứ?!
"Em rất thiếu tiền sao?" Đột nhiên bật ra một dự đoán.
Ách! Toát mồ hôi! Đại ca, tiền của tôi đủ để tôi ăn no mấy đời có được hay không?! Thêm nữa, tiền anh đưa cho cô, cô một đồng còn chưa đụng đến đâu!
"Không, không phải! Chính là muốn nếm thử một chút cảm giác đi làm thôi." Lãnh Tử Tình cuối cùng đã tìm thấy phương thức tư duy và nói chuyện với anh. Nhưng mà, ngay lập tức bị
đánh bại.
"Đầu óc của em làm bằng gì vậy?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên hỏi một câu cực kỳ không liên quan.
"Hả?" Trạng thái sững sờ.
"Tôi hoài nghi bên trong có thành phần là gỗ!" Trong lời nói có tiếng cười, ý trêu chọc.
Lãnh Tử Tình đỏ mặt, anh vậy mà lại còn nói đùa với cô?! A! Thật là có tâm trạng, cô đã quýnh muốn chết!
"Một lát nữa, sẽ có người đưa băng vệ sinh đến… Tôi đi trước đây." Lôi Tuấn Vũ đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Anh không muốn ở lại nhìn cô gái này chơi đùa!
Đột nhiên, chuông cửa vang, Lãnh Tử Tình lời cảm ơn đã lên đến miệng lại nuốt trở vào, vội vàng đứng lên định đi mở cửa, bỗng chốc bị thân mình Lôi Tuấn Vũ ngăn lại.
Cô không hiểu nên ngẩng đầu nhìn Lôi Tuấn Vũ. Lãnh Tử Tình phát hiện, đứng ngay bên người anh thế này lại càng có cảm giác anh rất cao lớn, còn mình thật nhỏ bé.
Anh liếc mắt một cái đánh giá cô từ trên xuống dưới, không nóng không lạnh nói: "Em định cứ bộ dáng này mà đi mở cửa?"
Lãnh Tử Tình cúi đầu nhìn lại chính mình, ah, quên! Là áo tắm! Âm thầm thè lưỡi. Chẳng lẽ đầu cô thật sự có thành phần là gỗ sao?! Đầu cô choáng váng nặng nề, càng ngày càng nặng, rất khó chịu. Thật muốn khiến Lôi Tuấn Vũ nhanh chóng rời đi, ở trước mặt anh, chỉ số thông minh của cô quả thực về không!
Lôi Tuấn Vũ trừng mắt nhìn cô, lườm một cái, liền đi ra mở cửa, khi trở về trong tay cầm hai túi băng vệ sinh lớn. Vừa xong khi người giao hàng kia nhìn thấy anh, biểu tình của cậu ta…
Chết tiệt!
Nhìn hai bọc to đầy băng vệ sinh, Lãnh Tử Tình choáng váng, anh ta mua cho cô dùng trong một năm sao? Một cỗ cảm xúc muốn bật cười mà không được cười làm cô phải cúi đầu cố nhịn, nhưng bả vai run run vẫn để lộ tâm trạng cô.
Quả nhiên.
"Tôi nghĩ thời gian một năm này em hẳn là không còn cơ hội lại bắt tôi đi mua nữa! Bất quá, tôi vẫn muốn nhắc nhở em, mỗi lần đến thời điểm, đừng có quên mang theo!"
Không để ý đến lời châm chọc, khiêu khích của anh, nhanh như hổ đói vồ mồi đoạt lấy, Lãnh Tử Tình mang theo hai túi băng vệ sinh lớn, vội vàng chui vào buồng vệ sinh, cuối cùng cũng thoái mái được một phen! Ôi cái ngày hôm nay!
Lúc sau đi ra, Lãnh Tử Tình đã không còn có thể xấu hổ hơn được nữa. Trước mặt người đàn ông này, cô đã không còn chút xíu mặt mũi nào!
Lôi Tuấn Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng đã khá muộn, anh ở đây cũng mất đến cả tiếng, chạy theo cô gái nhỏ này, ngay cả bữa trưa cũng quên ăn!
Lãnh Tử Tình nhìn bộ dáng Lôi Tuấn Vũ có vẻ như đầy suy nghĩ, liền tính tiễn khách, đột nhiên, một trận quặn đau tràn lên từ dưới bụng. Không được rồi, chắc là hôm nay phải đứng lâu quá! Hơn nữa bị mất máu nhiều, lại không được nghỉ ngơi tốt, nên bắt đầu đau bụng!
Đau tới mức sắc mặt trắng bệch! Lãnh Tử Tình thông thường tới tháng đau cũng bình thường, nhưng nếu không tĩnh dưỡng tốt, chắc chắn sẽ bị đau đến chết đi sống lại! Cô nghĩ đến loại đau đớn thấu tim này trong lòng liền thấy hoảng, lại càng muốn đau hơn.
Lôi Tuấn Vũ đột nhiên phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, môi cũng run run, không biết cô đột nhiên bị làm sao vậy…