Bà Tiêu Duệ vừa gặp Lãnh Tử Tình thì yêu thích vô cùng, nghe nói cô còn đi làm, bà càng khen ngợi không tiếc lời.
"Cái gì? Làm chủ biên cơ à? Ôi chao Tử Tình con thật lợi hại quá nha!" Bà Tiêu Duệ cười không khép miệng được.
Lôi Tuấn Vũ đảo tròn mắt, nhìn thấy bộ dạng ngượng ngập lúng túng của Tử Tình, tự nhủ:
Cô ta thì có gì mà lợi hại cơ chứ? Anh cảm thấy chức vị này là do Hoa Bá sắp xếp cho cô mà thôi. Cô từ nhỏ đến giờ đều vô tích như vậy, anh không phải là không quen biết cô!
"Mẹ, cũng không lợi hại gì đâu mà! Cho đến bây giờ vẫn chưa có công việc nào mang tính thực chất cả!" Lãnh Tử Tình khiêm tốn nói.
Ông Lôi Đình lại phản đối việc con dâu đi làm: "Tử Tình à, đi làm làm gì hả con? Sao? Tuấn Vũ không nuôi được con à?"
"Ba, không phải đâu! Tuấn Vũ đối xử tốt với con lắm, con chỉ là muốn tiếp xúc với nhiều người hơn thôi…"
Lôi Tuấn Vũ vội hoà giải: "Ba, chuyện Tử Tình đi làm con cũng đồng ý mà. Chẳng qua là đi làm cho vui thôi, cô ấy vui là tốt rồi."
"Ồ? Thật sao? Vậy tại sao hôm nay không đến công ty làm việc? Giám đốc nhà xuất bản con có quen không?" Ông Lôi Đình nhìn chằm chằm vào mặt Lôi Tuấn Vũ, ý đồ phát hiện ra chuyện gì đó.
"À, người ta cũng rất ổn, rất chiếu cố đến Tử Tình. Hôm nào con sẽ mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn." Lôi Tuấn Vũ cười cười, nụ cười có hơi gượng gạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Tử Tình à, con dâu nhà họ Lôi chúng ta trước giờ không có tiền lệ đi làm, nếu con mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, Lôi gia không cần phụ nữ phải làm việc." Lôi Đình giọng nói tuy ôn hoà nhưng Tử Tình lại nghe ra một chút uy nghiêm trong đó.
"Ồ, ba yên tâm đi ạ. Nếu lúc nào Tuấn Vũ không cho con đi làm nữa, con sẽ không đi.
Chẳng qua là giải khuây chút thôi ạ." Lãnh Tử Tình không ngờ việc mình đi làm lại khiến hai cụ phiền lòng như thế, chẳng trách Lôi Tuấn Vũ sau khi biết được cô đi làm thì vẻ mặt lại kỳ
quái vậy.
"Được rồi, ba ơi, việc của Tử Tình ba không cần nhọc lòng đâu!" Lôi Tuấn Vũ kéo Lãnh Tử Tình đi về phía nhà ăn.
"Ha ha, xem con kìa, còn sợ ba mẹ bắt nạt Tử Tình cơ đấy!" Bà Tiêu Duệ cười khanh khách, cười đến nổi khiến Tử Tình đỏ mặt.
Bốn người họ ngồi quanh bàn ăn. Trước mặt trưởng bối, Lôi Tuấn Vũ tuyệt đối xứng đáng với hình tượng người chồng mẫu mực.
Bà Tiêu Duệ nhiệt tình múc canh cho hai con ăn.
"Nào nào, Tử Tình, con nếm thử món canh này xem. Mẹ ninh mất tận hơn bốn tiếng đồng hồ đấy!" Bà Tiêu Duệ nói với vẻ tự hào.
"A, cảm ơn mẹ." Tử Tình vội vàng bưng bát canh lên uống một ngụm, thấy hương vị là lạ.
Lôi Tuấn Vũ cũng cầm thìa canh lên, nếm thử, nhăn mặt hỏi: "Mẹ ơi, đây là canh gì vậy?"
"Ha ha, mùi vị thế nào? Đây là canh thuốc, ích tinh tráng dương đấy!" Bà Tiêu Duệ cười gian xảo.
"Oẹ!" Lãnh Tử Tình dạ dày cuộn lên, vội vàng chạy vào bếp nôn ra.
Bà Tiêu Duệ ngẩn người, nụ cười đóng băng trên mặt, lúng túng nhìn Lôi Tuấn Vũ: "Kỳ thực mẹ không định cho Tử Tình uống, vốn định cho con uống thôi! Con bé nếu uống được thì càng tốt… Thuận tiện bồi bổ cơ thể cho nó."
Lôi Tuấn Vũ quả thật dở khóc dở cười, nhìn bát canh màu sắc kỳ quặc, dạ dày anh cũng muốn nhào lộn lên. Anh bất đắc dĩ nói: "Con nói mẹ ơi, con trai mẹ giờ còn chưa đủ tráng kiện hay sao?"
Lôi Tuấn Vũ khoa trương nắm quyền gồng bắp tay lên, làm nổi rõ cơ bắp rắn chắc, sau đó lắc đầu nói: "Mẹ không sợ bồi bổ con nữa thì con sẽ phát nổ à?"
"Phỉ phui cái mồm! Nói năng kiểu gì thế! Tiểu tử thối!" Bà Tiêu Duệ giận dữ mắng.
"Con đi xem Tử Tình thế nào, mẹ ơi, hay mẹ cho ba uống canh trước đi, nói không chừng, tối hôm nay… cái kia…" Lôi Tuấn Vũ ghé vào tai bà cười tà ác.
"Xéo đi! Càng ngày càng không ra thể thống gì!" Bà Tiêu Duệ đưa tay ra định véo tai con trai nhưng lại bị hắn né được.
Ông Lôi Đình không nghe thấy Lôi Tuấn Vũ thầm thì gì với mẹ, nhưng nhìn ánh mắt gian giảo của con trai liền biết không phải là chuyện tốt đẹp gì, không vui hỏi: "Nó nói nhăng nói cuội cái gì thế?"
"À, không có gì! Tên tiểu tử thối này!" Bà Tiêu Duệ đỏ mặt, đảo mắt nói: "Ông xã à, nếu không ai uống thì hay là ông uống canh đi! Tôi đã vất vả ninh nấu, đừng bỏ phí!"
Ông Lôi Đình nhìn bát canh ghê tởm trên bàn vội vã xua xua tay: "Bà uống đi! Cái mạng già này của tôi không đọ nổi mãnh dược của bà đâu!"
"Xem ông kìa, không uống thì đổ đi!" Bà Tiêu Duệ tức giận cầm lấy thìa tự mình uống canh.
LãnhTử Tình khom lưng không ngừng nôn khan vào bồn rửa, nhưng không nôn ra được gì.
Dạ dày của cô rất khó chịu. Vừa nghĩ đến nồi canh kia, dạ dày cô lại co rút lên từng đợt.
Lôi Tuấn Vũ nhìn bờ vai gầy yếu của cô, thở dài nói: "Sau này phải chú ý cẩn thận ứng phó với ba mẹ. Hai ông bà nhiều chiêu lắm!"
Hắn thuận tay đưa cho cô một cái khăn mặt.
"Ồ, không đâu. Mẹ là vì muốn tốt cho chúng ta thôi. Chỉ là tôi… Oẹ!" Lại nôn một trận.
Lôi Tuấn Vũ chau mày bước lên, vỗ vỗ vào lưng cô, giúp cô thuận khí. Phản ứng của cô cũng lớn quá đi! Chỉ là một bát canh thuốc thôi mà. Hơn nữa tuy mùi vị có chút kỳ quái, nhưng đã chế biến qua rồi, vẫn có thể chấp nhận được. Ít nhất mùi vị cũng không nồng như vậy, trong canh còn cho thêm hành và gừng nữa.
"Đừng miễn cưỡng, hay là lên phòng nghỉ ngơi một chút đi?" Lôi Tuấn Vũ nghĩ đến bộ dáng tối hôm trước của cô, liền cảm thấy xương cốt cơ thể cô tựa hồ rất yếu ớt.
Lãnh Tử Tình chống hai cánh tay lên bồn rửa, vốc nước lạnh lên rửa miệng, gật gật đầu.
Lôi Tuấn Vũ đỡ cô đi ra bếp.
Bà Tiêu Duệ áy náy nhìn Tử Tình vẻ mặt tiều tuỵ, xấu hổ nói: "Tử Tình à, mẹ không có ý gì khác đâu, con xem, một bữa cơm ngon như vậy…"
"Không sao đâu mẹ! Sau này Tử Tình đến đây mẹ cứ làm đồ ăn người bình thường ăn được là tốt rồi. Để con đỡ Tử Tình lên phòng nghỉ ngơi một chút." Tuấn Vũ trêu chọc bà.
Nhìn theo hai người bước lên gác, bà Tiêu Duệ tức phùng mang trợn má.
"Tuấn Vũ nói không sai, Tử Tình họa hoằn lắm mới đến nhà mình ăn cơm, sao bà lại nấu loại canh ghê tởm vậy, tôi nhìn còn phát buồn nôn nữa là bọn chúng!"
"Tôi chẳng phải vì muốn tốt cho con trai mình hay sao? Nói không chừng, tháng sau Tử Tình nó có bầu, giờ này năm sau đã được bế cháu nội rồi ý chứ!" Bà Tiêu vẻ mặt uỷ khuất nói.
"Thật sao?" Ông Lôi vừa nghe nhắc đến cháu nội lập tức trợn hai mắt lên, vẻ mặt có chút kích động.
"Đương nhiên rồi! Vợ chồng mình chỉ có một thằng con trai, ông không muốn sớm có cháu bế à?" Bà Tiêu chì chiết ông Lôi. Bà biết ông còn nóng ruột có cháu hơn cả bà.
"Muốn chứ! Sao tôi lại không muốn cho được? Đợi con dâu sinh cháu ra, bao nhiêu của nả tôi cho nó hết. Cho thằng tiểu tử kia đỡ chọc mình tức chết!" Ông Lôi cao hứng vỗ tay, giống như đã được ôm cháu đến nơi rồi không bằng!
"Ha ha, đúng đấy đúng đấy!" Hai ông bà già hoa chân múa tay lên kế hoạch.
Lôi Tuấn Vũ dìu Tử Tình vào phòng của bà Tiêu. Vừa bước vào phòng, Tử Tình vội tránh khỏi cánh tay của Tuấn Vũ, cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Tuấn Vũ nheo mắt, thu tay lại. Cô ta còn giả bộ rụt rè cơ đấy! Tối hôm trước cả người cô còn chỗ nào hắn chưa sờ qua đâu? Nếu nói cho cô biết, thì có khi cô phải tìm lỗ nẻ nào dưới đất mà chui xuống mất!
Nhớ lại cảm giác tiếp xúc da thịt trơn mềm đó, Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy gượng gạo, ánh mắt bất giác liếc nhìn lên cổ cô…