“Dân dĩ thực vi thiên”, “Nhất nhật chi kế tại vu thần”[1] hai câu này đã quen nghe thấy xuất hiện trong cùng một câu, cho dù không cần bản cáo cáo nghiên cứu của chuyên gia nước ngoài chúng ta cũng sớm nhận ra được đạo lý “bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ba bữa cơm” từ kinh nghiệm của tổ tông.
Cũng bởi nguyên nhân đó, các tiệm thức ăn sáng trên đường san sát mọc lên, trong cùng một khu dân cư mở nhiều tiệm điểm tâm thường sẽ xảy ra chuyện, mà bên trong khu phố nhân ái này có đến hai tiệm thức ăn sáng, đã hình thành nên cục diện phân chia “song hùng”.
Một nhà ở bên trái đường quốc lộ lớn nối liền khu dân cư, tên là “Sữa Đậu Nành A Hán”, tên ông chủ không phải là A Hán, đó là tên của ông nội hắn, tiệm thức ăn sáng gia đình này là đời thứ ba có lịch sử truyền lại gần cả trăm năm.
Tiệm nhà này chuyên doanh bữa sáng kiểu Trung Quốc, gồm sữa đậu nành, sữa gạo, sữa gạo đậu, bánh nướng, bánh quẩy, bánh quẩy cuộn tròn, loại nào có thể gọi tên đều có bán, những loại không biết tên gọi, miễn là ngài có thể miêu tả hình dáng của nó, ông chủ cũng có thể làm được cho ngài.
“Bác Tân, bác muốn sữa đậu nành và bánh trứng không hành, tình trạng ông nhà sao rồi?” Người đưa lên điểm tâm nóng hổi, còn tiện thể ôn nhu hỏi han là ông chủ tiệm ăn gia đình này.
Đặc trưng của ông chủ là bất kể nhiệt độ không khí sáng sớm lạnh đến thế nào cũng mặc trên người áo may ô màu trắng và vòng lên đầu chiếc khăn mặt màu trắng, mọi người đến mua mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của hắn đều cảm thấy mình không cần phải mặc thêm quần áo, đã nhìn lầm nhiệt độ không khí rồi.
“Ai —— vẫn như vậy, nhà tôi giống như con chó già vậy, hết suyễn rồi lại suyễn.” Bà Tân nói như đang than phiền, bất quá ông chủ biết cho dù ông Tân trúng gió nhiều năm, bọn họ vẫn rất đằm thắm keo sơn, nếu thời tiết tốt còn có thể ra ngoài mua bữa sáng.
“Bác Tân, thời tiết gần đây rất lạnh, buổi sáng bác có thể gọi điện thoại để cháu mang qua cho.” Ông chủ thân thiết nói.
“A Cường, tôi muốn một phần bánh trứng rau dưa!”
“Bác Tân, vậy không tiễn bác nhé.”
“Nhanh đi đi, nhanh đi đi.” Quý bà khoát khoát tay, ông chủ cười trở lại làm bữa sáng.
Một tiệm thức ăn sáng gia đình khác nằm ở bên phải đường quốc lộ nối liền khu dân cư, tên là “CasPer Breakfast”, tên của chủ tiệm cũng không phải là Casper, lấy tên này cho tiệm là bởi vì gã vô cùng yêu thích con ma nhỏ vui vẻ.
Đây là tiệm thức ăn sáng kiểu tây, từ khi khai trương đến nay đã hơn hai năm, vừa đúng khoảng thời gian ông chủ trẻ tuổi tiệm điểm tâm A Hán tiếp nhận cửa hàng.
Chỗ kia tương tự là một tiệm gia đình chỉ chuyên kinh doanh điểm tâm kiểu tây, sandwich tàu ngầm, hamburger, bánh nướng xốp, muffin, cà phê, trà sữa, nước cam, ngay cả điểm tâm kiểu Anh chính thống tiệm thức ăn gia đình này cũng dọn được lên bàn, như là thịt xông khói, trứng ốp-la, nấm rom rán, cà chua rán, xúc xích chiên, bánh pudding đen và khoai lang tây chiên, nhưng mà thông thường chỉ có thứ bảy, chủ nhật mới thấy người chọn những bữa món điểm tâm lớn này.
Một người mẹ kéo theo bốn đứa con nhỏ rất sớm đã mặt mày mệt mỏi tiến vào tiệm ăn sáng, trong nhà có trẻ nhỏ tuổi đi học buổi sáng tất sẽ trải qua một phen “hỗn chiến”, huống chi nhà bọn họ có đến bốn đứa.
“Frank, tôi vừa mới chọn…”
“Một phần bánh mì trứng jăm-bông, một phần bánh nướng xốp, hai cái hamburger thịt heo, một phần bánh khoai tây, thức uống là hai ly trà sữa nóng, một ly hồng trà lạnh, một ly nước chanh, ngoài ra còn có một tách cà phê không đường.” Chủ tiệm mặt không đỏ, không ngừng lại lấy hơi trong vòng mười giây chính xác tuyệt đối đọc xong thực đơn người mẹ mới chọn vừa nãy, rồi phát từng món điểm tâm cho bốn đứa trẻ nhỏ.
“Trí nhớ của cậu không ngờ lợi hại vậy, tôi còn phải xem giấy mới biết được tôi vừa nãy chọn cái gì.” Người mẹ cười khổ nói.
“Đây chính là nhờ buôn bán điểm tâm huấn luyện thành.” Chủ tiệm khiêm tốn nói.
Chủ tiệm thực ra quá khiêm nhường rồi, mọi người đều biết nổi tiếng hơn cả thức ăn của tiệm chính là năng suất làm việc của nó và cả trí nhớ siêu phàm của chủ tiệm, không chỉ nhớ rõ những món các vị khách hiện tại chọn, ngay cả những vị khách tuần trước chọn gì gã cũng có thể đọc ra được.
Sau khi người mẹ dắt theo bốn đứa con nhỏ đến trường, một nhóm khách không hẹn mà cùng đến trước cửa, sau khi mười người nhanh chóng chọn món ăn xong, chỉ thấy chủ tiệm và trợ thủ Tim, giống như dây chuyền nhà máy sản xuất, sản xuất ra từng món điểm tâm, thời gian chờ đợi không vượt quá mười phút đồng hồ.
“Frank… Thứ tư tôi có chọn cà phê phải không? Tôi không được dùng quá ba tách một tuần.” Ông Ngô có chút phiền muộn hỏi ông chủ.
“Thứ hai bác uống hồng trà, thứ ba uống trà sữa, thứ tư uống cà phê, hôm nay thứ năm, cho nên còn có thể uống hai tách.” Chủ tiệm trả lời đồng thời cũng đưa lên một tách thuần cà phê ấm nóng tươi mới.
Như là đã kí hiệp ước đình chiến rồi, hai tiệm thức ăn sáng gia đình đồng đều công minh phân phối cho khách hàng của khu dân cư này, biển số là số lẻ thì sẽ ăn bữa sáng của A Hán, số chẵn thì sẽ đi CasPer Breakfast, không nhiều không ít, vừa vặn hai bên đều phụ trách sáu mươi khách hàng.
Hai ông chủ hai tiệm ăn sáng gia đình không biết là bởi vì khinh thường hay là kiêng kị người cùng ngành, bọn họ không có mối giao hảo nào, chỉ đại khái biết dáng vẻ đối phương như thế nào, cùng đang mở tiệm thức ăn sáng, hai phe cố gắng ký kết ngầm duy trì tình trạng hiện tại, sẽ không phá vỡ mà cướp thêm khách hàng.
Nhưng mà cán cân tự nhiên được giữ gìn cân bằng tế nhị này đến sau khi có một hộ gia đình mới dọn tới căn nhà trống kia thì bắt đầu lung lay dữ dội.
Buổi sáng sớm ngày đầu tiên hộ gia đình mới kia chuyển đến, nếu như nói không thèm để ý đến đối phương sẽ đi đến tiệm nào ăn sáng thì là nói dối, ông chủ tiệm thức ăn sáng kiểu Trung Quốc thôi chào hỏi khách khứa, chủ tiệm tiệm thức ăn sáng kiểu Mỹ ngưng chiên thịt hamburger, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào giao lộ khu dân cư.
Bước ra trước tiên khỏi giao lộ không phải là hộ gia đình mới mà là một con chó labrador vàng hùng dũng, màu lông tỏa sáng, trên lưng móc một cái dây dắt chó dành cho người mù, phía sau nó lôi dây dắt chó dành cho người mù mới là hộ gia đình mới, một thanh niên mặc áo màu dây đay, trên mặt mang kính râm, mặt nghiêng thoạt nhìn đặc biệt tinh tế, tầm vóc cũng thuộc loại thanh mảnh, khóe miệng thanh niên lơ đãng cong lên một nụ cười lãnh đạm, thản nhiên, cái loại có thể gợi dậy bản năng yêu thương làm mẹ.
“Đi thôi, Caesar.” Cậu ta nhẹ giọng kêu con chó cưng bên cạnh.
Caesar đi vài bước về phía trước, ở trước giao lộ hết sức dè dặt quan sát trái phải có xe không, sau khi xác định là an toàn mới dẫn thanh niên đi tới.
Hôm nay cậu ta cũng không có đến nhà nào trong hai tiệm thức ăn sáng gia đình hết.
“Tôi đã nghe ngóng tình hình rồi, trước mắt đang vạch ra kế hoạch.”
“Như thế… Khi nào có thể bắt đầu?”
“Bất cứ lúc nào.”
“Con chó hộ gia đình mới dọn đến rất đáng yêu, không biết có thể dùng mùi hương thịt viên chiên dụ nó lại đây hay không…” Trợ thủ làm thuê ở CasPer Tim vừa xắt chanh vừa nói.
“Sandwich và trà sữa của ngài, cảm ơn.” Frank sau khi đưa điểm tâm cho khách hàng mới quay đầu lại nói, “Nó là chó dẫn đường cho người mù, không thể tùy tiện cho nó ăn bậy ba.”
“Như thế… Chủ tiệm, chúng ta đây…” Tay Tim vắt một cái, chất lỏng của quả chanh chảy ra giữa chén, trên tay chỉ còn vỏ quả khô lép, “Muốn như thế nào mới có thể khiến cho khách hàng kia qua đây mua bữa sáng? Nếu cậu ta qua bên chúng ta thì sáu mươi mốt so với sáu mươi, lần đầu giành thắng lợi.”
“Là khách hàng chọn chúng ta, không phải chúng ta chọn khách hàng a…”
“Chủ tiệm —— chỉ là muốn chút gì gọi là đột phá thôi mà, chuẩn bị bảng hiệu chữ nổi chẳng hạn?”
Frank tức giận nói: “Cậu ta nhìn không thấy, sửa bảng hiệu có ít gì? Nhanh đưa nước chanh của cậu đến bàn thứ ba còn thực tế hơn.”
“Là…” Tim pha nước chanh xong, ngẩng đầu chuẩn bị đem đi thì khóe mắt chăm chú nhìn đến nơi giao lộ đang có chuyện gì rất khác thường, “Chủ tiệm, cậu xem! Kia có phải là người mới chuyển đến không?”
Frank nhìn theo, bên cạnh có con labrador hẳn chỉ có thể là cậu ta, chẳng qua đối phương giống như gặp phải chuyện gì, dáng vẻ người ấy ngồi chồm hổm trên mặt đất rất bất lực.
“Tim, coi tiệm một chút, tôi đi qua xem.”
Frank sau khi bàn giao tiệm cho Tim xong liền nhanh bước tới bên cạnh cậu ta, con labrador cảnh giác đứng dậy, tiếng bước chân gấp gấp dần cũng khiến cho thanh niên biết bên cạnh có người.
“Đây là…?” Thanh niên mù lòa bẩm sinh ngẩng đầu, khuôn mặt cũng không hướng về phía Frank.
Gã ngồi xổm xuống hỏi: “Có việc gì tôi giúp được không?”
“A, là vầy, khuyên tai của tôi rớt rồi, nhưng mà tôi tìm không thấy… Caesar cũng tìm giúp tôi, nhưng mà vẫn tìm không ra…” Thanh niên vỗ về con chó labrador bên cạnh tên là Caesar, từ vẻ mặt mất mát của cậu ta có thể thấy được khuyên tai kia có lẽ đối với cậu rất quí.
“Tôi giúp cậu tìm vậy! Khuyên tai hình dạng…” Frank nguyên định hỏi hình dạng của khuyên tai, chợt nhớ ra đối phương là người mù lại ngậm miệng.
Thanh niên dường như cũng cảm thấy được gã đang lo lắng điều gì, cười nói: “Đó là khuyên tai có hình chữ thập, sờ bằng tay cũng biết được hình dáng, còn màu sắc… Bạn của tôi nói là màu bạc, chắc là rơi ở cạnh đây thôi…”
“Vậy tôi giúp cậu tìm…”
Frank quỳ rạp trên mặt đất, thận trọng tìm kiếm, nhưng mà kề bên này có xe máy và xe đạp dừng lại lộn xộn, người sáng mắt muốn tìm vật nhỏ cũng đã rất khó khăn.
Đang lúc gã nghĩ khuyên tai có thể rơi xuống lỗ cống rồi hay không thì một đôi chân to mang dép lê xỏ ngón hiện ra trước mắt gã, từ dưới ngó lên trên nhìn lại là cẳng chân khỏe khoắn đầy lông rậm và quần soóc, cánh tay cường tráng lộ ra khỏi chiếc áo may ô màu trắng không tay, gã nhớ kỹ tin tức buổi sáng nói nhiệt độ không khí chưa tới mười hai độ.
“Các cậu đang tìm vật này sao?” A Cường chủ tiệm sữa đậu nành A Hán cầm lên một khuyên tai phát sáng, hình dạng chữ thập, màu bạc, nhưng vẫn cần chủ nhân xác nhận mới biết được có phải là đôi cậu ta đánh rơi hay không.
“A?! Tìm được rồi sao?” Thanh niên kinh ngạc hô lên.
A Cường thả khuyên tai vào trong tay cậu, “Tôi nhìn thấy ở chiếc xe máy bên cạnh, không biết có phải là cậu làm rơi không.”
Sau khi thanh niên sờ sờ hình dạng liền vui vẻ nói: “Cám ơn! Chính là đôi này! Cảm ơn hai vị, các anh cũng ở gần đây sao? Tôi là hộ gia đình mới chuyển đến.”
Hai ông chủ tiệm thức ăn sáng nhìn thoáng qua nhau, như là để ý đối phương sẽ trả lời như thế nào.
“À, tôi…”
“Xem như là…”
“Gì cơ? Ngại quá, tôi nghe không rõ.” Thanh niên tưởng cậu ta nghe không rõ lời đáp lại hỏi lại một lần.
“À, đúng… Tôi ở gần đây.”
“… Tôi cũng vậy.”
Hôm nay bọn họ cũng không thể nào khiến cậu ta đến nhà nào trong hai tiệm thức ăn sáng gia đình dùng điểm tâm.
“Tiến hành như thế nào rồi?”
“Khởi đầu có chút khó khăn, bất quá dần dần đã khá hơn.”
“Thằng con ngốc!”
Bà chủ trước đang giúp đỡ tiệm, mẹ của A Cường ông chủ kế nghiệp hiện nay rất muốn đánh vào đầu thằng con, sau ngẫm lại thấy không đúng, cầm trên tay chính là bánh quẩy, thứ này muốn bán không thể dùng để đánh, mới sửa lại không dùng tay cầm đồ mà đánh bằng tay còn lại.
“Sinh ra đứa con ngốc nghếch thật vô dụng! Cả ngày chỉ biết luyện cơ bắp, luyện thân thể, đầu óc tại sao không luyện tập một chút! Mày nói cậu ta nhà mày mở tiệm bán thức ăn sáng, tên là Sữa Đậu Nành A Hán, như vậy cậu ta sẽ đến mua!”
“Mẹ… Ông chủ tiệm thức ăn sáng kia cũng ở bên cạnh, con nào dám nói.” A Cường vỗ đầu không biết giải thích làm sao.
“Quan tâm gì hắn, cứ nói bình thường, nhưng muốn giành phải nói trước hắn!” Bà chủ trước chống nạnh lớn tiếng nói.
Hắn nhỏ giọng nói: “… Đối phương cũng không nói mà…”
“Đối phương chưa nói mày càng phải nói a!”
“Như vậy sẽ lộ ra chúng ta rất gian trá…”
“Binh bất yếm trá!”[2]
“Mẹ, chúng ta bán điểm tâm… Không phải là quân Bắc phạt đánh giặc, bất quá chỉ là một vị khách…” Tuy rằng cùng mở tiệm thức ăn sáng nhưng mà hắn cũng không mong sứt mẻ tình cảm với đối phương, duy trì tình trạng hiện tại là tốt nhất.
“Con cái ngu xuẩn, thương trường giống như chiến trường a! Hơn nữa chỉ cần hộ mới tới kia qua chỗ chúng ta mua điểm tâm, chúng ta đã thắng đám giặc tây kia rồi!”
“Ông chủ tiệm thức ăn sáng kia là tóc đen da vàng…”
“Còn cãi!”
Bà chủ trước lần này cầm lấy cái cán bột, lại muốn đánh lên đầu đứa con thì giao lộ đối diện lại truyền đến tiếng phanh xe gấp và tiếng chó sủa.
“Mẹ, con qua xem một chút!”
A Cường nói xong giống như chạy nạn chạy như bay ra giao lộ, sau khi tới hiện trường nhìn thấy tài xế xe hàng đứng giữa đường ló đầu khỏi cửa sổ chửi ầm lên.
“Không có mắt hả! Đang là đèn xanh!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Thanh niên mù lòa bẩm sinh vừa ngã đang ngồi dưới đất ra sức giải thích, con labrador ở bên cạnh thì hướng về phía tên tài xế tràn đầy giận dữ gầm gừ.
A Cường thấy thế thì bước lên phía trước đỡ người thanh niên, “Ngại quá, ông anh vận chuyển, mắt bạn tôi không tốt lắm, thật ngại.”
“Lần sau chú ý một chút!” Tài xế hình như nhìn thoáng qua cũng phát hiện người thanh niên kia mắt nhìn không thấy, sau khi bỏ lại một câu lại nghênh ngang rời đi.
“Anh là ở gần đây… Lần trước kia…” Người thanh niên nhận ra giọng nói của hắn.
“Đúng rồi, tôi là A Cường lần trước, là Caesar nó đột nhiên chạy ra đường quốc lộ sao?” A Cường nhìn con labrador dẫn đường cho người mù trung thành và tận tâm kia, nghĩ thầm chó dẫn đường cho người mù đã qua huấn luyện hẳn là sẽ không phạm lỗi lớn như vậy mới đúng a…
Người thanh niên vén tóc rối trên gương mặt, vô tội nói: “Tôi cũng không rõ tình hình vừa nãy lắm… Bất quá hình như là Caesar bị tiếng còi xe ô-tô dọa sợ, đột nhiên xông tới phía trước…”
“A! Bên này buổi sáng xe cộ đi làm rất nhiều, tính khí tài xế cũng không tốt lắm, cho nên tất cả mọi người ra sức nhấn còi… Cậu và Caesar phải cẩn thận một chút.” A Cường nhắc nhở.
“Cảm ơn anh… Nhà anh ở gần giao lộ sao?”
“Đúng vậy, nhà của tôi ở phía trước bán…” A Cường nói được một nửa thì nuốt trở về, hắn dù sao vẫn cảm thấy như vậy giống như là đi ăn trộm?!
“Bán…?”
“À, đúng đúng, nhà của tôi ở phía trước, cậu… còn có thể bước đi không?”
“Ừm, có thể, cảm ơn.” Người thanh niên sau khi nhẹ gật đầu đứng lên, lại kéo theo dây cương dắt đường người mù, Caesar ở bên cạnh cũng lại làm ra tư thế nghiệp vụ.
“Tôi đây còn có việc phải đi trước rồi.” A Cường nghĩ thầm, nếu không quay về mẹ có thể sẽ cầm nồi chảo xuất hiện đánh người.
“Ừ, cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”
Sau khi A Cường tạm biệt cậu ta xong, vừa băng qua đường cái vừa nghĩ tới lời mẹ nói, tự mình cũng cảm thấy kì quái, tại sao ở trong tâm lại có cảm giác như là ăn trộm lén lút?
Xoay người định sẽ “quảng cáo” nhà hắn mở tiệm thức ăn sáng với người thanh niên bẩm sinh mù lòa thì có bóng người bay ra bên cạnh, xô mình về một phía.
“Nguy hiểm!”
Nguyên là Frank nhìn thấy hắn muốn qua đường hoàn toàn không chú ý chiếc xe đang tiến đến rất nhanh từ phía xa, vội vàng xông đến người dáng người lớn hơn mình rất nhiều xô ra bên đường, chỉ chậm vài giây thì xe đã đụng phải hắn.
“Đừng…” A Cường bị xô sang một bên đầu đụng phải nền đất, đây vẫn là cái rủi trong cái may, hắn cầm lấy khăn mặt vắt trên đầu, hai tay ôm đầu, dáng vẻ như đang rất choáng váng.
“Có sao không? Quan tâm người khác cũng đừng quên chăm lo cho chính mình.” Frank cười khổ nói, thời điểm vừa nãy người thanh niên thiếu chút nữa bị xe tông gã cũng có chạy đến xem, bất qua đối phương đã trước một bước rồi, gã không tiến về trước nữa, không nghĩ hiện tại tới hắn thiếu chút bị xe tông phải.
A Cường xoay đầu một cái, phát hiện cứu mình là ông chủ tiệm thức ăn sáng kia, trong lòng không biết tại sao lại có luồng cảm giác áy náy, hắn vừa nãy còn muốn quảng cáo bữa sáng nhà mình với hộ gia đình mới kia… Kết quả đối thủ còn cứu mình.
Rốt cuộc hôm nay người thanh niên mù lòa bẩm sinh cũng không đến nhà nào trong hai tiệm thức ăn sáng gia đình này ăn điểm tâm.
“Thật là không có vấn đề gì chứ?”
“Tuy là có khác với kế hoạch, nhưng mà hãy tin tưởng vào chuyên ngành của tôi.”
Tim đến cửa tiệm sớm hơn Frank một phút đồng hồ không biết nói gì nhìn Frank ở phía sau, gã cũng ngỡ ngàng nhìn cánh cửa cửa tiệm bị cháy rụi sạch sẽ, phía trước vài bàn có vật thể màu đen nhìn như xe máy cũng bị ngọn lửa tập kích dữ dội…
“Tim, chúng ta đi vào từ cửa sau xem đi…” Sự việc đã phát sinh, ngay ngốc đứng tại chỗ nhìn cũng không có tác dụng gì.
“Chủ, chủ tiệm, đây nên không phải là tiệm thức ăn sáng kia…” Nhìn thấy phía trước cửa hàng bị phóng hỏa, Tim lập tức liên tưởng đến đối thủ cạnh tranh duy nhất ở khu vực này của họ…
“Không có chứng cớ không nên nói lung tung, ” Frank quát lớn khiển trách Tim, nhìn xác xe máy ở phía trước lại nói: “Đây là tên phóng hỏa xe máy làm… Tôi nhớ rõ thời sự có đưa tin qua, hắn đã phạm nhiều vụ án ở gần đây rồi…”
“Chủ tiệm, cũng có thể là bọn hắn bắt chước tên phóng hỏa xe máy hạ thủ a!” Tim vẫn khăng khăng đối phương là thủ phạm, đưa ra một khả năng khác.
Frank lại nói giúp phía bên kia, “Không, không có khả năng là hắn.”
“A?! Vì sao?”
“Nguyên do, bởi vì…”
Frank tỏ vẻ do dự nhưng đang tìm ra cái cớ gì đó, nhưng mà lại tìm không được lời thích hợp, cảm thấy phía bên kia không có khả năng sẽ dùng loại thủ đoạn này…
Ông chủ tầm vóc cường tráng kia thoạt nhìn ngơ ngác, vụng về không thể gian xảo như vậy.
Frank gác đề tài này lại nói: “Tóm lại, cậu gọi báo cảnh sát trước, tôi vào xem tình trạng bên trong.”
“À, được, chờ tôi báo cảnh sát đến bắt bọn họ!”
Dáng vẻ tràn đầy căm phẫn của Tim khiến gã có chút lo lắng, có phần sợ chàng trai hành động quá khích sẽ chạy tới cửa tiệm nhà người ta ầm ĩ một trận, đành phải nhắc nhở: “Gọi điện thoại xong giúp tôi thu dọn đồ đạc.”
Cảnh sát khu vực lân cận rất nhanh phái người sang ghi chép và lục soát chứng cứ, cũng lắc đầu nói đây rất có thể cũng là tác phẩm của tên phóng hỏa kia, bọn họ sẽ tăng số cảnh sát viên tuần tra ở khu vực này.
Tuy là đại bộ phận bên trong tiệm cũng chưa bị ngọn lửa lớn quét qua đến cháy sạch, nhưng mà bàn làm việc quan trọng đặt ở phía trước lại bị đốt cháy, mấy ngày nay xác định là không thể mở cửa lại được.
“Cái tên phóng hỏa ấy, nhất định là ông chủ Sữa đậu nành A Hán kia…” Tim thu dọn phía trước cửa hàng, miệng vẫn một mực chắc chắn phía bên kia là tên phóng hỏa.
Frank cũng không muốn giảng giải nhiều, tùy ý để Tim nói lảm nhảm, miễn là không quấy rầy việc buôn bán phía bên kia là được.
“Kia…” Từ cửa tiệm truyền đến tiếng động có khách đến thăm.
“Hôm nay không bán điểm tâm…” Frank sớm đã dán ở ngoài cửa biển báo, ngẩng đầu muốn nhìn thử vị khách nào nhìn thấy tình trạng này mà còn muốn đến mua bữa sáng “… A?”
“Oa… Cháy sạch, thật thảm.” A Cường ông chủ Sữa Đậu Nành A Hán đảo mắt nhìn quanh bàn làm việc, “Mấy ngày nay các anh hẳn là không có cách nào mở cửa tiệm nữa…”
Tim nhìn thấy hắn liền xông lên lớn tiếng nói: “Này, mày đấy là có ý gì hả? Con chồn chúc tết con gà hả[3]? Chúng tôi vài ngày không thể mở cửa tiệm, bọn mày vừa may thừa cơ nhận thêm khách chứ gì?”
“Không, không phải, tôi không có ý đó.” Thấy đối phương khí thế rạo rực, A Cường thụt lùi vài bước, lui ra khỏi cửa tiệm.
“Không thì có ý gì hả?”
“Tim, đừng như vậy!” Frank đẩy Tim sang một bên, đi đến trước mắt A Cường nói: “Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”
Chỉ thấy A Cường cường tráng như vậy ăn vận một bộ áo may ô màu trắng, mày rậm mắt to, thẳng thừng trừng mắt Frank, Tim thấy thế còn tưởng rằng hắn muốn đánh người, khi đang tính lao tới từ bên trong lại bị một động tác của phía bên kia dọa sợ đến mức trượt chân.
Hắn níu chặt vạt áo, nói: “… Nếu như cậu không ngại, trong tiệm của tôi còn thừa một bàn làm việc trống và một bộ dụng cụ chiên rán…”
“Ha ha, cậu làm được thì tốt quá, chúng tôi cũng rất hài lòng.” Trưởng khu dân cư nắm chặt tay thanh niên lắc lư, tấm lòng cảm kích bộc lộ trong lời nói.
Thanh niên sợ cánh tay sẽ bị bác ta kéo đứt, vội vàng giật tay ra, “A…. Tuy là khác với kế hoạch của tôi, nhưng mà đạt được mục đích là tốt rồi!”
“Khác với kế hoạch?” Trưởng khu dân cư nghi ngờ nói.
“Không, không có gì.” Thanh niên mỉm cười, “Kết quả như thế nếu các bác hài lòng vậy có thể coi như là kết thúc vụ này rồi.”
“Hài lòng, rất hài lòng, tất cả mọi người không nghĩ tới hai ông chủ tiệm thức ăn sáng lại hòa hợp như thế, còn cùng nhau bán bữa sáng… Thế này xem ra có thế ăn bữa sáng kiểu tây mà có thể không kiêng kị đi mua bữa sáng kiểu Trung Quốc, ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc không cần sợ ông chủ để bụng mà không dám đi ăn bữa sáng kiểu tây rồi!”
“… Nhưng mà, không nghĩ tới chỉ là một vấn đề về ‘bữa sáng’ mà lại khiến cho các bác phiền não a.” Tuy là nhận được vụ này rất vui nhưng thanh niên vẫn thấy khó hiểu, như thế nào thì cũng chỉ là một bữa sáng thôi mà?
“Đấy là hiển nhiên, chúng tôi vì vấn đề này mà hội họp nhiều lần đều không có kết quả, ông chủ hai tiệm kia đều là những thanh niên tốt, hai tiệm ăn gia đình cũng đều rất ngon, chỉ bất quá, bữa sáng là vô cùng trọng yếu, mọi người thỉnh thoảng cũng muốn thay đổi khẩu vị, nhưng lại sợ các ông chủ để bụng hay là khiến tấm lòng bọn họ bị tổn thương… Cho nên mới mời cậu đến giải quyết vấn đề… Đúng rồi, đây là tấm lòng của mọi người ở khu dân cư chúng tôi.” Nói xong trưởng khu dân cư đưa ra một phong bì, cung kính giao cho thanh niên.
Thanh niên tiếp nhận phong bì “rất có trọng lượng”, tháo kính râm trên mặt ra, hai mắt nhìn thẳng viên trưởng khu.
“Cảm ơn đã chiếu cố.”
Chiếc xe con Mazda màu trắng chạy vào bóng đêm khu dân cư yên tĩnh, chạy thẳng vào đường hầm, thanh niên một tay cầm hành lí, một tay dắt theo con chó đứng ở cổng chờ, cậu ta vứt hàng lí lại khoang phía sau xe, để chú chó ngồi ở chỗ ngồi phía sau, còn mình thì ngồi vào vị trí trợ lái.
“Con chó này… sẽ không…”
“Yên tâm đi, anh Quân Phi, Caesar rất biết điều, nó ngồi ngoan lắm, sẽ không tùy tiện phóng uế!” Thanh niên thoải mái nói, “Hôm nay thật sự cảm ơn anh Quân Phi đã tới đón em.”
“Nhiệm vụ của tôi không đơn giản là tới đón chú, Quân Hân, bác cả bảo tôi mắng chú một trận nữa.” Quân Phi chuyển hướng xe, nhanh chóng rời khỏi tổ dân phố đi ra đường lớn.
“A? Cha lại làm sao vậy? Em đây không phải là đang đi làm rất đàng hoàng sao ——” Quân Hân bĩu môi nói, nhắc tới người cha thích quản giáo và lo lắng kia của cậu, lần này vậy mà còn gọi cả anh họ đến mắng cậu?!
Tới đèn xanh đèn đỏ, Quân Phi đạp thắng xe, nhíu mày nhìn tên em họ cà lơ phất phơ, “Vấn đề chính là công việc của chú, chú rốt cuộc đang là gì? Giả trang thành người mù chạy vào trú ở tổ dân phố của người ta? Tôi thực không hiểu được chú?”
“Anh họ Quân Phi, em cũng không thể hiểu nỗi anh a, rõ ràng đang đi làm ở công ty bảo hiểm, lại luôn yêu thích giả trang thành ăn cắp đến trộm nhà tên cảnh sát kia —— đừng, oa.” Quân Phi khi đèn xanh mạnh mẽ đạp chân ga, không giảm tốc độ lượn một vòng rất nhanh trong thành phố, khiến cho Quân Hân bên cạnh bị cụng đầu, con chó nhỏ ngồi ở phía sau cũng rụt người lại.
“Anh thôi đi —— kiểu tóc của em rối hết cả…” Quân Hân bị cụng đầu không cảm thấy đau, cậu ta tiếc kiểu tóc bị làm rối hơn.
“Tôi đã nhắc nhở chú ngồi ở ghế trợ lái phải thắt dây an toàn.” Quân Phi khẽ cười nói.
“Thật là…” Quân Hân tức tối thắt dây an toàn, sau đó lấy từ trong ngực ra một danh thiếp đưa cho anh, “Thôi đi, đây là công việc hiện tại của em.”
Quân Phi một tay lái xe, một tay nhận danh thiếp, thoáng nhìn qua dòng chữ phía trên.
“Love Hunter, giúp bạn tháo gỡ tất cả các vấn đề nan giải… Thứ này là cái gì vậy…”
“Mặt sau, còn có mặt sau nữa!” Quân Hân phấn khích nói.
Anh trở sang mặt bên của danh thiếp, là hình vẽ trái tim đỏ thẫm có mũi tên màu đen ở giữa, trong hình vẽ có viết “Tình yêu có thể cứu vớt toàn bộ thế giới.”
Quân Phi không nói gì đặt danh thiếp ở bên cạnh, híp mắt nhìn cậu ta, không biết được cậu em họ đang suy nghĩ gì.
“Chú rốt cuộc đang làm gì?”
“Ai —— không phải cho anh xem danh thiếp rồi sao? Thì giúp người ta giải quyết vấn đề a, thu phí giải quyết, nhận được sự tôn trọng của khách hàng.”
“Thật không biết vì sao tổ dân phố đó lại mời chú đến giải quyết vấn đề…”
Quân Hân nghiêng đầu suy nghĩ, “Có lẽ liên quan đến việc em đặt tấm hình chụp quá đẹp trai kia lên trang web rồi.”
“…”
“A! Bọn họ còn em thêm thù lao nữa này, đến chừng này.” Con số cậu ta đưa ra khiến Quân Phi ngạc nhiên không ngớt.
“Bọn họ nhờ chú làm cái gì?”
“Bởi vì tổ dân phố của họ cả hai tiệm thức ăn sáng đều có khách hàng trung thành, nhưng mà những khách hàng này thỉnh thoảng cũng muốn đến tiệm ăn sáng gia đình kia ăn đổi khẩu vị, lại sợ ông chủ để bụng, cho nên thử xem có thể có biện pháp dàn xếp vấn đề này không.”
Quân Phi vừa nghe cảm thấy vấn đề này rất đơn giản, nhưng lập tức lại nghĩ tới đặc tính đa lễ lại không chịu nói thật lòng của người Trung Quốc.
“Vậy chú giải quyết như thế nào?”
“Anh họ, em không phải có ghi trên danh thiếp rồi sao? Đương nhiên là dùng ‘tình yêu’ a!” Cậu ta nói xong còn làm điệu bộ một trái tim trước ngực.
“… Chú, trước kia có dùng tình yêu… giải quyết vấn đề không?”
“Có a, vụ án của người ủy thác trước là bởi vì hàng xóm sát vách nhà hắn mỗi tối đều kéo vi-ô-lông rất ồn ào, cho nên mời em tới giải quyết, em liền nghĩ cách khiến cho hắn yêu em…”
“Sau đó thì sao?”
“Hắn liền chuyển sang đánh dương cầm!”
“… Hỏi như vậy có giải quyết được vấn đề sao?!” Quân Phi bỗng nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.
“Ai da, người có sẩy tay, ngựa có sẩy chân a, ăn bánh nướng sao có thể không rơi vãi hạt vừng, hơn nữa đó là case thứ nhất của em, cái thứ hai không phải đã thành công rồi sao?!”
“Chú khiến cho ông chủ tiệm ăn sáng yêu chú?”
“Không, bọn họ yêu nhau rồi.”
“…”
“Khác với kế hoạch, nhưng mà kết quả thành công là tốt rồi!” Quân Hân vừa hài lòng đếm tiền vừa nói.
“Đợi đã, tôi không hiểu, vậy chú vì sao lại muốn giả làm người mù?” Quân Phi mấy ngày nay nhận sự ủy thác của bác cả cũng ở bên cạnh âm thầm quan sát cậu em họ, vẫn luôn không thể nào hiểu được hành động kỳ quái của cậu ta, tuy là hiện tại đã hiểu rõ hơn một chút, nhưng anh vẫn không hiểu vì sao cậu cần phải giả trang thành người khuyết tật bị mù lòa bẩm sinh.
“A —— việc đó, anh không cảm thấy… Như thế khá lãng mạn sao? Phim Hàn Quốc cũng diễn như thế a! Với lại kịch bản của em vốn là như vầy, thanh niên tuấn tú bẩm sinh mù lòa và chủ tiệm thức ăn sáng rơi vào bể tình, sau đó khuyên bảo hắn đóng cửa tiệm và đi vòng quanh thế giới, sau khi viết xong kịch bản siêu lớn này thì em mượn Caesar của bạn giả làm người mù đến tổ dân phố giăng lưới… Nhưng mà nói ra cũng thật kì lạ, cho dù em ‘phóng điện’ thế nào hai người bọn họ cũng không động lòng gì hết?!”
“…” Quân Phi lại không nói gì nhìn cậu ta, “Chú dùng chỗ nào ‘phóng điện’?”
“Đương nhiên là em đây tự hào nhất là đôi bóng đèn điện quang này… A! Thì là là thế! Bởi vì em giả làm người mù đeo kính râm cho nên bóng đèn điện quang mất đi hiệu lực a!” Quân Hân bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ tay tự tán thưởng nói, “Vẫn là anh họ Quân Phi minh mẫn nhất!”
“Không, chú đừng có gọi tôi anh họ, tôi với chú không có liên quan gì hết.”
“Anh họ —— đừng như vậy mà!” Quân Hân thấy anh họ không nể tình muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với cậu, vội vàng bổ nhào đến.
“Này! Buông tay! Tôi đang lái xe a!”
“Ai, được rồi.” Quân Hân lúc này mới hậm hực buông tay.
“Đúng rồi, án phóng hỏa kia có liên quan đến chú không?” Quân Phi thuận miệng hỏi, kỳ thực anh sớm biết tên em họ này “phóng điện” còn không kịp, không có bãn lãnh rãnh rỗi phóng hỏa đốt xe máy.
“Dĩ nhiên không liên quan a, em chỉ dùng ‘tình yêu’ cứu vớt toàn bộ thế giới ——”
“… Coi như là tôi chưa hỏi.”
“Nhưng mà em có nhìn thấy tên nghi phạm đáng ngờ kia khi dẫn Caesar đi tản bộ buổi tối, em nhìn thấy hắn bộ dạng lén lút nên em nhân thể nhớ kỹ biển số xe.”
“Cái gì?! Mau nói cho tôi biết?!” Tiểu Duy gần đây vừa khéo đang điều tra vụ án này, nếu như cậu ấy có đầu mối thì có thể dựa vào đấy…
Quân Hân híp mắt cười nói: “Anh họ thân ái, dĩ nhiên sẽ không thể không lấy tiền giăng lưới giùm anh rồi.”
Tên em trai họ này có lẽ còn thông minh hơn tưởng tượng của anh, Quân Phi ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy chú muốn anh thế nào đây?”
“Theo em thành lập Love Hunters đi! Chúng ta một nhóm hai chàng đẹp trai, nhất định vấn đề gì cũng có thể dùng tình yêu giải quyết thuận lợi, đi đến đâu cũng được hoan nghênh hết.”
“Cho tôi xuống xe.”
[1]Dân dĩ thực vi thiên (民以食為天) xuất xứ từ “Sử ký – Lệ Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện 史記•酈食其陸賈列傳” có câu nói rằng: “Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên -王者以民為天,而民以食為天” (tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu – Vua lấy dân làm trời, dân lấy ăn làm trời).
Nhất nhật chi kế tại vu thần (一日之计在于晨) có nghĩa là “tính kế trong ngày vào sáng sớm”.
[2]Binh bất yếm trá (兵不厌诈) Trong chiến trận, tha hồ dối trá. Thành ngữ chỉ việc trong đạo dùng binh có thể dùng mọi cách kể cả nói dối để giành phần thắng.
[3] Là từ câu “Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi” – “Hoàng thử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm” –黄鼠狼给鸡拜年,没安好心. Giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
Cũng bởi nguyên nhân đó, các tiệm thức ăn sáng trên đường san sát mọc lên, trong cùng một khu dân cư mở nhiều tiệm điểm tâm thường sẽ xảy ra chuyện, mà bên trong khu phố nhân ái này có đến hai tiệm thức ăn sáng, đã hình thành nên cục diện phân chia “song hùng”.
Một nhà ở bên trái đường quốc lộ lớn nối liền khu dân cư, tên là “Sữa Đậu Nành A Hán”, tên ông chủ không phải là A Hán, đó là tên của ông nội hắn, tiệm thức ăn sáng gia đình này là đời thứ ba có lịch sử truyền lại gần cả trăm năm.
Tiệm nhà này chuyên doanh bữa sáng kiểu Trung Quốc, gồm sữa đậu nành, sữa gạo, sữa gạo đậu, bánh nướng, bánh quẩy, bánh quẩy cuộn tròn, loại nào có thể gọi tên đều có bán, những loại không biết tên gọi, miễn là ngài có thể miêu tả hình dáng của nó, ông chủ cũng có thể làm được cho ngài.
“Bác Tân, bác muốn sữa đậu nành và bánh trứng không hành, tình trạng ông nhà sao rồi?” Người đưa lên điểm tâm nóng hổi, còn tiện thể ôn nhu hỏi han là ông chủ tiệm ăn gia đình này.
Đặc trưng của ông chủ là bất kể nhiệt độ không khí sáng sớm lạnh đến thế nào cũng mặc trên người áo may ô màu trắng và vòng lên đầu chiếc khăn mặt màu trắng, mọi người đến mua mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của hắn đều cảm thấy mình không cần phải mặc thêm quần áo, đã nhìn lầm nhiệt độ không khí rồi.
“Ai —— vẫn như vậy, nhà tôi giống như con chó già vậy, hết suyễn rồi lại suyễn.” Bà Tân nói như đang than phiền, bất quá ông chủ biết cho dù ông Tân trúng gió nhiều năm, bọn họ vẫn rất đằm thắm keo sơn, nếu thời tiết tốt còn có thể ra ngoài mua bữa sáng.
“Bác Tân, thời tiết gần đây rất lạnh, buổi sáng bác có thể gọi điện thoại để cháu mang qua cho.” Ông chủ thân thiết nói.
“A Cường, tôi muốn một phần bánh trứng rau dưa!”
“Bác Tân, vậy không tiễn bác nhé.”
“Nhanh đi đi, nhanh đi đi.” Quý bà khoát khoát tay, ông chủ cười trở lại làm bữa sáng.
Một tiệm thức ăn sáng gia đình khác nằm ở bên phải đường quốc lộ nối liền khu dân cư, tên là “CasPer Breakfast”, tên của chủ tiệm cũng không phải là Casper, lấy tên này cho tiệm là bởi vì gã vô cùng yêu thích con ma nhỏ vui vẻ.
Đây là tiệm thức ăn sáng kiểu tây, từ khi khai trương đến nay đã hơn hai năm, vừa đúng khoảng thời gian ông chủ trẻ tuổi tiệm điểm tâm A Hán tiếp nhận cửa hàng.
Chỗ kia tương tự là một tiệm gia đình chỉ chuyên kinh doanh điểm tâm kiểu tây, sandwich tàu ngầm, hamburger, bánh nướng xốp, muffin, cà phê, trà sữa, nước cam, ngay cả điểm tâm kiểu Anh chính thống tiệm thức ăn gia đình này cũng dọn được lên bàn, như là thịt xông khói, trứng ốp-la, nấm rom rán, cà chua rán, xúc xích chiên, bánh pudding đen và khoai lang tây chiên, nhưng mà thông thường chỉ có thứ bảy, chủ nhật mới thấy người chọn những bữa món điểm tâm lớn này.
Một người mẹ kéo theo bốn đứa con nhỏ rất sớm đã mặt mày mệt mỏi tiến vào tiệm ăn sáng, trong nhà có trẻ nhỏ tuổi đi học buổi sáng tất sẽ trải qua một phen “hỗn chiến”, huống chi nhà bọn họ có đến bốn đứa.
“Frank, tôi vừa mới chọn…”
“Một phần bánh mì trứng jăm-bông, một phần bánh nướng xốp, hai cái hamburger thịt heo, một phần bánh khoai tây, thức uống là hai ly trà sữa nóng, một ly hồng trà lạnh, một ly nước chanh, ngoài ra còn có một tách cà phê không đường.” Chủ tiệm mặt không đỏ, không ngừng lại lấy hơi trong vòng mười giây chính xác tuyệt đối đọc xong thực đơn người mẹ mới chọn vừa nãy, rồi phát từng món điểm tâm cho bốn đứa trẻ nhỏ.
“Trí nhớ của cậu không ngờ lợi hại vậy, tôi còn phải xem giấy mới biết được tôi vừa nãy chọn cái gì.” Người mẹ cười khổ nói.
“Đây chính là nhờ buôn bán điểm tâm huấn luyện thành.” Chủ tiệm khiêm tốn nói.
Chủ tiệm thực ra quá khiêm nhường rồi, mọi người đều biết nổi tiếng hơn cả thức ăn của tiệm chính là năng suất làm việc của nó và cả trí nhớ siêu phàm của chủ tiệm, không chỉ nhớ rõ những món các vị khách hiện tại chọn, ngay cả những vị khách tuần trước chọn gì gã cũng có thể đọc ra được.
Sau khi người mẹ dắt theo bốn đứa con nhỏ đến trường, một nhóm khách không hẹn mà cùng đến trước cửa, sau khi mười người nhanh chóng chọn món ăn xong, chỉ thấy chủ tiệm và trợ thủ Tim, giống như dây chuyền nhà máy sản xuất, sản xuất ra từng món điểm tâm, thời gian chờ đợi không vượt quá mười phút đồng hồ.
“Frank… Thứ tư tôi có chọn cà phê phải không? Tôi không được dùng quá ba tách một tuần.” Ông Ngô có chút phiền muộn hỏi ông chủ.
“Thứ hai bác uống hồng trà, thứ ba uống trà sữa, thứ tư uống cà phê, hôm nay thứ năm, cho nên còn có thể uống hai tách.” Chủ tiệm trả lời đồng thời cũng đưa lên một tách thuần cà phê ấm nóng tươi mới.
Như là đã kí hiệp ước đình chiến rồi, hai tiệm thức ăn sáng gia đình đồng đều công minh phân phối cho khách hàng của khu dân cư này, biển số là số lẻ thì sẽ ăn bữa sáng của A Hán, số chẵn thì sẽ đi CasPer Breakfast, không nhiều không ít, vừa vặn hai bên đều phụ trách sáu mươi khách hàng.
Hai ông chủ hai tiệm ăn sáng gia đình không biết là bởi vì khinh thường hay là kiêng kị người cùng ngành, bọn họ không có mối giao hảo nào, chỉ đại khái biết dáng vẻ đối phương như thế nào, cùng đang mở tiệm thức ăn sáng, hai phe cố gắng ký kết ngầm duy trì tình trạng hiện tại, sẽ không phá vỡ mà cướp thêm khách hàng.
Nhưng mà cán cân tự nhiên được giữ gìn cân bằng tế nhị này đến sau khi có một hộ gia đình mới dọn tới căn nhà trống kia thì bắt đầu lung lay dữ dội.
Buổi sáng sớm ngày đầu tiên hộ gia đình mới kia chuyển đến, nếu như nói không thèm để ý đến đối phương sẽ đi đến tiệm nào ăn sáng thì là nói dối, ông chủ tiệm thức ăn sáng kiểu Trung Quốc thôi chào hỏi khách khứa, chủ tiệm tiệm thức ăn sáng kiểu Mỹ ngưng chiên thịt hamburger, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào giao lộ khu dân cư.
Bước ra trước tiên khỏi giao lộ không phải là hộ gia đình mới mà là một con chó labrador vàng hùng dũng, màu lông tỏa sáng, trên lưng móc một cái dây dắt chó dành cho người mù, phía sau nó lôi dây dắt chó dành cho người mù mới là hộ gia đình mới, một thanh niên mặc áo màu dây đay, trên mặt mang kính râm, mặt nghiêng thoạt nhìn đặc biệt tinh tế, tầm vóc cũng thuộc loại thanh mảnh, khóe miệng thanh niên lơ đãng cong lên một nụ cười lãnh đạm, thản nhiên, cái loại có thể gợi dậy bản năng yêu thương làm mẹ.
“Đi thôi, Caesar.” Cậu ta nhẹ giọng kêu con chó cưng bên cạnh.
Caesar đi vài bước về phía trước, ở trước giao lộ hết sức dè dặt quan sát trái phải có xe không, sau khi xác định là an toàn mới dẫn thanh niên đi tới.
Hôm nay cậu ta cũng không có đến nhà nào trong hai tiệm thức ăn sáng gia đình hết.
“Tôi đã nghe ngóng tình hình rồi, trước mắt đang vạch ra kế hoạch.”
“Như thế… Khi nào có thể bắt đầu?”
“Bất cứ lúc nào.”
“Con chó hộ gia đình mới dọn đến rất đáng yêu, không biết có thể dùng mùi hương thịt viên chiên dụ nó lại đây hay không…” Trợ thủ làm thuê ở CasPer Tim vừa xắt chanh vừa nói.
“Sandwich và trà sữa của ngài, cảm ơn.” Frank sau khi đưa điểm tâm cho khách hàng mới quay đầu lại nói, “Nó là chó dẫn đường cho người mù, không thể tùy tiện cho nó ăn bậy ba.”
“Như thế… Chủ tiệm, chúng ta đây…” Tay Tim vắt một cái, chất lỏng của quả chanh chảy ra giữa chén, trên tay chỉ còn vỏ quả khô lép, “Muốn như thế nào mới có thể khiến cho khách hàng kia qua đây mua bữa sáng? Nếu cậu ta qua bên chúng ta thì sáu mươi mốt so với sáu mươi, lần đầu giành thắng lợi.”
“Là khách hàng chọn chúng ta, không phải chúng ta chọn khách hàng a…”
“Chủ tiệm —— chỉ là muốn chút gì gọi là đột phá thôi mà, chuẩn bị bảng hiệu chữ nổi chẳng hạn?”
Frank tức giận nói: “Cậu ta nhìn không thấy, sửa bảng hiệu có ít gì? Nhanh đưa nước chanh của cậu đến bàn thứ ba còn thực tế hơn.”
“Là…” Tim pha nước chanh xong, ngẩng đầu chuẩn bị đem đi thì khóe mắt chăm chú nhìn đến nơi giao lộ đang có chuyện gì rất khác thường, “Chủ tiệm, cậu xem! Kia có phải là người mới chuyển đến không?”
Frank nhìn theo, bên cạnh có con labrador hẳn chỉ có thể là cậu ta, chẳng qua đối phương giống như gặp phải chuyện gì, dáng vẻ người ấy ngồi chồm hổm trên mặt đất rất bất lực.
“Tim, coi tiệm một chút, tôi đi qua xem.”
Frank sau khi bàn giao tiệm cho Tim xong liền nhanh bước tới bên cạnh cậu ta, con labrador cảnh giác đứng dậy, tiếng bước chân gấp gấp dần cũng khiến cho thanh niên biết bên cạnh có người.
“Đây là…?” Thanh niên mù lòa bẩm sinh ngẩng đầu, khuôn mặt cũng không hướng về phía Frank.
Gã ngồi xổm xuống hỏi: “Có việc gì tôi giúp được không?”
“A, là vầy, khuyên tai của tôi rớt rồi, nhưng mà tôi tìm không thấy… Caesar cũng tìm giúp tôi, nhưng mà vẫn tìm không ra…” Thanh niên vỗ về con chó labrador bên cạnh tên là Caesar, từ vẻ mặt mất mát của cậu ta có thể thấy được khuyên tai kia có lẽ đối với cậu rất quí.
“Tôi giúp cậu tìm vậy! Khuyên tai hình dạng…” Frank nguyên định hỏi hình dạng của khuyên tai, chợt nhớ ra đối phương là người mù lại ngậm miệng.
Thanh niên dường như cũng cảm thấy được gã đang lo lắng điều gì, cười nói: “Đó là khuyên tai có hình chữ thập, sờ bằng tay cũng biết được hình dáng, còn màu sắc… Bạn của tôi nói là màu bạc, chắc là rơi ở cạnh đây thôi…”
“Vậy tôi giúp cậu tìm…”
Frank quỳ rạp trên mặt đất, thận trọng tìm kiếm, nhưng mà kề bên này có xe máy và xe đạp dừng lại lộn xộn, người sáng mắt muốn tìm vật nhỏ cũng đã rất khó khăn.
Đang lúc gã nghĩ khuyên tai có thể rơi xuống lỗ cống rồi hay không thì một đôi chân to mang dép lê xỏ ngón hiện ra trước mắt gã, từ dưới ngó lên trên nhìn lại là cẳng chân khỏe khoắn đầy lông rậm và quần soóc, cánh tay cường tráng lộ ra khỏi chiếc áo may ô màu trắng không tay, gã nhớ kỹ tin tức buổi sáng nói nhiệt độ không khí chưa tới mười hai độ.
“Các cậu đang tìm vật này sao?” A Cường chủ tiệm sữa đậu nành A Hán cầm lên một khuyên tai phát sáng, hình dạng chữ thập, màu bạc, nhưng vẫn cần chủ nhân xác nhận mới biết được có phải là đôi cậu ta đánh rơi hay không.
“A?! Tìm được rồi sao?” Thanh niên kinh ngạc hô lên.
A Cường thả khuyên tai vào trong tay cậu, “Tôi nhìn thấy ở chiếc xe máy bên cạnh, không biết có phải là cậu làm rơi không.”
Sau khi thanh niên sờ sờ hình dạng liền vui vẻ nói: “Cám ơn! Chính là đôi này! Cảm ơn hai vị, các anh cũng ở gần đây sao? Tôi là hộ gia đình mới chuyển đến.”
Hai ông chủ tiệm thức ăn sáng nhìn thoáng qua nhau, như là để ý đối phương sẽ trả lời như thế nào.
“À, tôi…”
“Xem như là…”
“Gì cơ? Ngại quá, tôi nghe không rõ.” Thanh niên tưởng cậu ta nghe không rõ lời đáp lại hỏi lại một lần.
“À, đúng… Tôi ở gần đây.”
“… Tôi cũng vậy.”
Hôm nay bọn họ cũng không thể nào khiến cậu ta đến nhà nào trong hai tiệm thức ăn sáng gia đình dùng điểm tâm.
“Tiến hành như thế nào rồi?”
“Khởi đầu có chút khó khăn, bất quá dần dần đã khá hơn.”
“Thằng con ngốc!”
Bà chủ trước đang giúp đỡ tiệm, mẹ của A Cường ông chủ kế nghiệp hiện nay rất muốn đánh vào đầu thằng con, sau ngẫm lại thấy không đúng, cầm trên tay chính là bánh quẩy, thứ này muốn bán không thể dùng để đánh, mới sửa lại không dùng tay cầm đồ mà đánh bằng tay còn lại.
“Sinh ra đứa con ngốc nghếch thật vô dụng! Cả ngày chỉ biết luyện cơ bắp, luyện thân thể, đầu óc tại sao không luyện tập một chút! Mày nói cậu ta nhà mày mở tiệm bán thức ăn sáng, tên là Sữa Đậu Nành A Hán, như vậy cậu ta sẽ đến mua!”
“Mẹ… Ông chủ tiệm thức ăn sáng kia cũng ở bên cạnh, con nào dám nói.” A Cường vỗ đầu không biết giải thích làm sao.
“Quan tâm gì hắn, cứ nói bình thường, nhưng muốn giành phải nói trước hắn!” Bà chủ trước chống nạnh lớn tiếng nói.
Hắn nhỏ giọng nói: “… Đối phương cũng không nói mà…”
“Đối phương chưa nói mày càng phải nói a!”
“Như vậy sẽ lộ ra chúng ta rất gian trá…”
“Binh bất yếm trá!”[2]
“Mẹ, chúng ta bán điểm tâm… Không phải là quân Bắc phạt đánh giặc, bất quá chỉ là một vị khách…” Tuy rằng cùng mở tiệm thức ăn sáng nhưng mà hắn cũng không mong sứt mẻ tình cảm với đối phương, duy trì tình trạng hiện tại là tốt nhất.
“Con cái ngu xuẩn, thương trường giống như chiến trường a! Hơn nữa chỉ cần hộ mới tới kia qua chỗ chúng ta mua điểm tâm, chúng ta đã thắng đám giặc tây kia rồi!”
“Ông chủ tiệm thức ăn sáng kia là tóc đen da vàng…”
“Còn cãi!”
Bà chủ trước lần này cầm lấy cái cán bột, lại muốn đánh lên đầu đứa con thì giao lộ đối diện lại truyền đến tiếng phanh xe gấp và tiếng chó sủa.
“Mẹ, con qua xem một chút!”
A Cường nói xong giống như chạy nạn chạy như bay ra giao lộ, sau khi tới hiện trường nhìn thấy tài xế xe hàng đứng giữa đường ló đầu khỏi cửa sổ chửi ầm lên.
“Không có mắt hả! Đang là đèn xanh!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Thanh niên mù lòa bẩm sinh vừa ngã đang ngồi dưới đất ra sức giải thích, con labrador ở bên cạnh thì hướng về phía tên tài xế tràn đầy giận dữ gầm gừ.
A Cường thấy thế thì bước lên phía trước đỡ người thanh niên, “Ngại quá, ông anh vận chuyển, mắt bạn tôi không tốt lắm, thật ngại.”
“Lần sau chú ý một chút!” Tài xế hình như nhìn thoáng qua cũng phát hiện người thanh niên kia mắt nhìn không thấy, sau khi bỏ lại một câu lại nghênh ngang rời đi.
“Anh là ở gần đây… Lần trước kia…” Người thanh niên nhận ra giọng nói của hắn.
“Đúng rồi, tôi là A Cường lần trước, là Caesar nó đột nhiên chạy ra đường quốc lộ sao?” A Cường nhìn con labrador dẫn đường cho người mù trung thành và tận tâm kia, nghĩ thầm chó dẫn đường cho người mù đã qua huấn luyện hẳn là sẽ không phạm lỗi lớn như vậy mới đúng a…
Người thanh niên vén tóc rối trên gương mặt, vô tội nói: “Tôi cũng không rõ tình hình vừa nãy lắm… Bất quá hình như là Caesar bị tiếng còi xe ô-tô dọa sợ, đột nhiên xông tới phía trước…”
“A! Bên này buổi sáng xe cộ đi làm rất nhiều, tính khí tài xế cũng không tốt lắm, cho nên tất cả mọi người ra sức nhấn còi… Cậu và Caesar phải cẩn thận một chút.” A Cường nhắc nhở.
“Cảm ơn anh… Nhà anh ở gần giao lộ sao?”
“Đúng vậy, nhà của tôi ở phía trước bán…” A Cường nói được một nửa thì nuốt trở về, hắn dù sao vẫn cảm thấy như vậy giống như là đi ăn trộm?!
“Bán…?”
“À, đúng đúng, nhà của tôi ở phía trước, cậu… còn có thể bước đi không?”
“Ừm, có thể, cảm ơn.” Người thanh niên sau khi nhẹ gật đầu đứng lên, lại kéo theo dây cương dắt đường người mù, Caesar ở bên cạnh cũng lại làm ra tư thế nghiệp vụ.
“Tôi đây còn có việc phải đi trước rồi.” A Cường nghĩ thầm, nếu không quay về mẹ có thể sẽ cầm nồi chảo xuất hiện đánh người.
“Ừ, cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”
Sau khi A Cường tạm biệt cậu ta xong, vừa băng qua đường cái vừa nghĩ tới lời mẹ nói, tự mình cũng cảm thấy kì quái, tại sao ở trong tâm lại có cảm giác như là ăn trộm lén lút?
Xoay người định sẽ “quảng cáo” nhà hắn mở tiệm thức ăn sáng với người thanh niên bẩm sinh mù lòa thì có bóng người bay ra bên cạnh, xô mình về một phía.
“Nguy hiểm!”
Nguyên là Frank nhìn thấy hắn muốn qua đường hoàn toàn không chú ý chiếc xe đang tiến đến rất nhanh từ phía xa, vội vàng xông đến người dáng người lớn hơn mình rất nhiều xô ra bên đường, chỉ chậm vài giây thì xe đã đụng phải hắn.
“Đừng…” A Cường bị xô sang một bên đầu đụng phải nền đất, đây vẫn là cái rủi trong cái may, hắn cầm lấy khăn mặt vắt trên đầu, hai tay ôm đầu, dáng vẻ như đang rất choáng váng.
“Có sao không? Quan tâm người khác cũng đừng quên chăm lo cho chính mình.” Frank cười khổ nói, thời điểm vừa nãy người thanh niên thiếu chút nữa bị xe tông gã cũng có chạy đến xem, bất qua đối phương đã trước một bước rồi, gã không tiến về trước nữa, không nghĩ hiện tại tới hắn thiếu chút bị xe tông phải.
A Cường xoay đầu một cái, phát hiện cứu mình là ông chủ tiệm thức ăn sáng kia, trong lòng không biết tại sao lại có luồng cảm giác áy náy, hắn vừa nãy còn muốn quảng cáo bữa sáng nhà mình với hộ gia đình mới kia… Kết quả đối thủ còn cứu mình.
Rốt cuộc hôm nay người thanh niên mù lòa bẩm sinh cũng không đến nhà nào trong hai tiệm thức ăn sáng gia đình này ăn điểm tâm.
“Thật là không có vấn đề gì chứ?”
“Tuy là có khác với kế hoạch, nhưng mà hãy tin tưởng vào chuyên ngành của tôi.”
Tim đến cửa tiệm sớm hơn Frank một phút đồng hồ không biết nói gì nhìn Frank ở phía sau, gã cũng ngỡ ngàng nhìn cánh cửa cửa tiệm bị cháy rụi sạch sẽ, phía trước vài bàn có vật thể màu đen nhìn như xe máy cũng bị ngọn lửa tập kích dữ dội…
“Tim, chúng ta đi vào từ cửa sau xem đi…” Sự việc đã phát sinh, ngay ngốc đứng tại chỗ nhìn cũng không có tác dụng gì.
“Chủ, chủ tiệm, đây nên không phải là tiệm thức ăn sáng kia…” Nhìn thấy phía trước cửa hàng bị phóng hỏa, Tim lập tức liên tưởng đến đối thủ cạnh tranh duy nhất ở khu vực này của họ…
“Không có chứng cớ không nên nói lung tung, ” Frank quát lớn khiển trách Tim, nhìn xác xe máy ở phía trước lại nói: “Đây là tên phóng hỏa xe máy làm… Tôi nhớ rõ thời sự có đưa tin qua, hắn đã phạm nhiều vụ án ở gần đây rồi…”
“Chủ tiệm, cũng có thể là bọn hắn bắt chước tên phóng hỏa xe máy hạ thủ a!” Tim vẫn khăng khăng đối phương là thủ phạm, đưa ra một khả năng khác.
Frank lại nói giúp phía bên kia, “Không, không có khả năng là hắn.”
“A?! Vì sao?”
“Nguyên do, bởi vì…”
Frank tỏ vẻ do dự nhưng đang tìm ra cái cớ gì đó, nhưng mà lại tìm không được lời thích hợp, cảm thấy phía bên kia không có khả năng sẽ dùng loại thủ đoạn này…
Ông chủ tầm vóc cường tráng kia thoạt nhìn ngơ ngác, vụng về không thể gian xảo như vậy.
Frank gác đề tài này lại nói: “Tóm lại, cậu gọi báo cảnh sát trước, tôi vào xem tình trạng bên trong.”
“À, được, chờ tôi báo cảnh sát đến bắt bọn họ!”
Dáng vẻ tràn đầy căm phẫn của Tim khiến gã có chút lo lắng, có phần sợ chàng trai hành động quá khích sẽ chạy tới cửa tiệm nhà người ta ầm ĩ một trận, đành phải nhắc nhở: “Gọi điện thoại xong giúp tôi thu dọn đồ đạc.”
Cảnh sát khu vực lân cận rất nhanh phái người sang ghi chép và lục soát chứng cứ, cũng lắc đầu nói đây rất có thể cũng là tác phẩm của tên phóng hỏa kia, bọn họ sẽ tăng số cảnh sát viên tuần tra ở khu vực này.
Tuy là đại bộ phận bên trong tiệm cũng chưa bị ngọn lửa lớn quét qua đến cháy sạch, nhưng mà bàn làm việc quan trọng đặt ở phía trước lại bị đốt cháy, mấy ngày nay xác định là không thể mở cửa lại được.
“Cái tên phóng hỏa ấy, nhất định là ông chủ Sữa đậu nành A Hán kia…” Tim thu dọn phía trước cửa hàng, miệng vẫn một mực chắc chắn phía bên kia là tên phóng hỏa.
Frank cũng không muốn giảng giải nhiều, tùy ý để Tim nói lảm nhảm, miễn là không quấy rầy việc buôn bán phía bên kia là được.
“Kia…” Từ cửa tiệm truyền đến tiếng động có khách đến thăm.
“Hôm nay không bán điểm tâm…” Frank sớm đã dán ở ngoài cửa biển báo, ngẩng đầu muốn nhìn thử vị khách nào nhìn thấy tình trạng này mà còn muốn đến mua bữa sáng “… A?”
“Oa… Cháy sạch, thật thảm.” A Cường ông chủ Sữa Đậu Nành A Hán đảo mắt nhìn quanh bàn làm việc, “Mấy ngày nay các anh hẳn là không có cách nào mở cửa tiệm nữa…”
Tim nhìn thấy hắn liền xông lên lớn tiếng nói: “Này, mày đấy là có ý gì hả? Con chồn chúc tết con gà hả[3]? Chúng tôi vài ngày không thể mở cửa tiệm, bọn mày vừa may thừa cơ nhận thêm khách chứ gì?”
“Không, không phải, tôi không có ý đó.” Thấy đối phương khí thế rạo rực, A Cường thụt lùi vài bước, lui ra khỏi cửa tiệm.
“Không thì có ý gì hả?”
“Tim, đừng như vậy!” Frank đẩy Tim sang một bên, đi đến trước mắt A Cường nói: “Xin hỏi cậu có chuyện gì không?”
Chỉ thấy A Cường cường tráng như vậy ăn vận một bộ áo may ô màu trắng, mày rậm mắt to, thẳng thừng trừng mắt Frank, Tim thấy thế còn tưởng rằng hắn muốn đánh người, khi đang tính lao tới từ bên trong lại bị một động tác của phía bên kia dọa sợ đến mức trượt chân.
Hắn níu chặt vạt áo, nói: “… Nếu như cậu không ngại, trong tiệm của tôi còn thừa một bàn làm việc trống và một bộ dụng cụ chiên rán…”
“Ha ha, cậu làm được thì tốt quá, chúng tôi cũng rất hài lòng.” Trưởng khu dân cư nắm chặt tay thanh niên lắc lư, tấm lòng cảm kích bộc lộ trong lời nói.
Thanh niên sợ cánh tay sẽ bị bác ta kéo đứt, vội vàng giật tay ra, “A…. Tuy là khác với kế hoạch của tôi, nhưng mà đạt được mục đích là tốt rồi!”
“Khác với kế hoạch?” Trưởng khu dân cư nghi ngờ nói.
“Không, không có gì.” Thanh niên mỉm cười, “Kết quả như thế nếu các bác hài lòng vậy có thể coi như là kết thúc vụ này rồi.”
“Hài lòng, rất hài lòng, tất cả mọi người không nghĩ tới hai ông chủ tiệm thức ăn sáng lại hòa hợp như thế, còn cùng nhau bán bữa sáng… Thế này xem ra có thế ăn bữa sáng kiểu tây mà có thể không kiêng kị đi mua bữa sáng kiểu Trung Quốc, ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc không cần sợ ông chủ để bụng mà không dám đi ăn bữa sáng kiểu tây rồi!”
“… Nhưng mà, không nghĩ tới chỉ là một vấn đề về ‘bữa sáng’ mà lại khiến cho các bác phiền não a.” Tuy là nhận được vụ này rất vui nhưng thanh niên vẫn thấy khó hiểu, như thế nào thì cũng chỉ là một bữa sáng thôi mà?
“Đấy là hiển nhiên, chúng tôi vì vấn đề này mà hội họp nhiều lần đều không có kết quả, ông chủ hai tiệm kia đều là những thanh niên tốt, hai tiệm ăn gia đình cũng đều rất ngon, chỉ bất quá, bữa sáng là vô cùng trọng yếu, mọi người thỉnh thoảng cũng muốn thay đổi khẩu vị, nhưng lại sợ các ông chủ để bụng hay là khiến tấm lòng bọn họ bị tổn thương… Cho nên mới mời cậu đến giải quyết vấn đề… Đúng rồi, đây là tấm lòng của mọi người ở khu dân cư chúng tôi.” Nói xong trưởng khu dân cư đưa ra một phong bì, cung kính giao cho thanh niên.
Thanh niên tiếp nhận phong bì “rất có trọng lượng”, tháo kính râm trên mặt ra, hai mắt nhìn thẳng viên trưởng khu.
“Cảm ơn đã chiếu cố.”
Chiếc xe con Mazda màu trắng chạy vào bóng đêm khu dân cư yên tĩnh, chạy thẳng vào đường hầm, thanh niên một tay cầm hành lí, một tay dắt theo con chó đứng ở cổng chờ, cậu ta vứt hàng lí lại khoang phía sau xe, để chú chó ngồi ở chỗ ngồi phía sau, còn mình thì ngồi vào vị trí trợ lái.
“Con chó này… sẽ không…”
“Yên tâm đi, anh Quân Phi, Caesar rất biết điều, nó ngồi ngoan lắm, sẽ không tùy tiện phóng uế!” Thanh niên thoải mái nói, “Hôm nay thật sự cảm ơn anh Quân Phi đã tới đón em.”
“Nhiệm vụ của tôi không đơn giản là tới đón chú, Quân Hân, bác cả bảo tôi mắng chú một trận nữa.” Quân Phi chuyển hướng xe, nhanh chóng rời khỏi tổ dân phố đi ra đường lớn.
“A? Cha lại làm sao vậy? Em đây không phải là đang đi làm rất đàng hoàng sao ——” Quân Hân bĩu môi nói, nhắc tới người cha thích quản giáo và lo lắng kia của cậu, lần này vậy mà còn gọi cả anh họ đến mắng cậu?!
Tới đèn xanh đèn đỏ, Quân Phi đạp thắng xe, nhíu mày nhìn tên em họ cà lơ phất phơ, “Vấn đề chính là công việc của chú, chú rốt cuộc đang là gì? Giả trang thành người mù chạy vào trú ở tổ dân phố của người ta? Tôi thực không hiểu được chú?”
“Anh họ Quân Phi, em cũng không thể hiểu nỗi anh a, rõ ràng đang đi làm ở công ty bảo hiểm, lại luôn yêu thích giả trang thành ăn cắp đến trộm nhà tên cảnh sát kia —— đừng, oa.” Quân Phi khi đèn xanh mạnh mẽ đạp chân ga, không giảm tốc độ lượn một vòng rất nhanh trong thành phố, khiến cho Quân Hân bên cạnh bị cụng đầu, con chó nhỏ ngồi ở phía sau cũng rụt người lại.
“Anh thôi đi —— kiểu tóc của em rối hết cả…” Quân Hân bị cụng đầu không cảm thấy đau, cậu ta tiếc kiểu tóc bị làm rối hơn.
“Tôi đã nhắc nhở chú ngồi ở ghế trợ lái phải thắt dây an toàn.” Quân Phi khẽ cười nói.
“Thật là…” Quân Hân tức tối thắt dây an toàn, sau đó lấy từ trong ngực ra một danh thiếp đưa cho anh, “Thôi đi, đây là công việc hiện tại của em.”
Quân Phi một tay lái xe, một tay nhận danh thiếp, thoáng nhìn qua dòng chữ phía trên.
“Love Hunter, giúp bạn tháo gỡ tất cả các vấn đề nan giải… Thứ này là cái gì vậy…”
“Mặt sau, còn có mặt sau nữa!” Quân Hân phấn khích nói.
Anh trở sang mặt bên của danh thiếp, là hình vẽ trái tim đỏ thẫm có mũi tên màu đen ở giữa, trong hình vẽ có viết “Tình yêu có thể cứu vớt toàn bộ thế giới.”
Quân Phi không nói gì đặt danh thiếp ở bên cạnh, híp mắt nhìn cậu ta, không biết được cậu em họ đang suy nghĩ gì.
“Chú rốt cuộc đang làm gì?”
“Ai —— không phải cho anh xem danh thiếp rồi sao? Thì giúp người ta giải quyết vấn đề a, thu phí giải quyết, nhận được sự tôn trọng của khách hàng.”
“Thật không biết vì sao tổ dân phố đó lại mời chú đến giải quyết vấn đề…”
Quân Hân nghiêng đầu suy nghĩ, “Có lẽ liên quan đến việc em đặt tấm hình chụp quá đẹp trai kia lên trang web rồi.”
“…”
“A! Bọn họ còn em thêm thù lao nữa này, đến chừng này.” Con số cậu ta đưa ra khiến Quân Phi ngạc nhiên không ngớt.
“Bọn họ nhờ chú làm cái gì?”
“Bởi vì tổ dân phố của họ cả hai tiệm thức ăn sáng đều có khách hàng trung thành, nhưng mà những khách hàng này thỉnh thoảng cũng muốn đến tiệm ăn sáng gia đình kia ăn đổi khẩu vị, lại sợ ông chủ để bụng, cho nên thử xem có thể có biện pháp dàn xếp vấn đề này không.”
Quân Phi vừa nghe cảm thấy vấn đề này rất đơn giản, nhưng lập tức lại nghĩ tới đặc tính đa lễ lại không chịu nói thật lòng của người Trung Quốc.
“Vậy chú giải quyết như thế nào?”
“Anh họ, em không phải có ghi trên danh thiếp rồi sao? Đương nhiên là dùng ‘tình yêu’ a!” Cậu ta nói xong còn làm điệu bộ một trái tim trước ngực.
“… Chú, trước kia có dùng tình yêu… giải quyết vấn đề không?”
“Có a, vụ án của người ủy thác trước là bởi vì hàng xóm sát vách nhà hắn mỗi tối đều kéo vi-ô-lông rất ồn ào, cho nên mời em tới giải quyết, em liền nghĩ cách khiến cho hắn yêu em…”
“Sau đó thì sao?”
“Hắn liền chuyển sang đánh dương cầm!”
“… Hỏi như vậy có giải quyết được vấn đề sao?!” Quân Phi bỗng nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.
“Ai da, người có sẩy tay, ngựa có sẩy chân a, ăn bánh nướng sao có thể không rơi vãi hạt vừng, hơn nữa đó là case thứ nhất của em, cái thứ hai không phải đã thành công rồi sao?!”
“Chú khiến cho ông chủ tiệm ăn sáng yêu chú?”
“Không, bọn họ yêu nhau rồi.”
“…”
“Khác với kế hoạch, nhưng mà kết quả thành công là tốt rồi!” Quân Hân vừa hài lòng đếm tiền vừa nói.
“Đợi đã, tôi không hiểu, vậy chú vì sao lại muốn giả làm người mù?” Quân Phi mấy ngày nay nhận sự ủy thác của bác cả cũng ở bên cạnh âm thầm quan sát cậu em họ, vẫn luôn không thể nào hiểu được hành động kỳ quái của cậu ta, tuy là hiện tại đã hiểu rõ hơn một chút, nhưng anh vẫn không hiểu vì sao cậu cần phải giả trang thành người khuyết tật bị mù lòa bẩm sinh.
“A —— việc đó, anh không cảm thấy… Như thế khá lãng mạn sao? Phim Hàn Quốc cũng diễn như thế a! Với lại kịch bản của em vốn là như vầy, thanh niên tuấn tú bẩm sinh mù lòa và chủ tiệm thức ăn sáng rơi vào bể tình, sau đó khuyên bảo hắn đóng cửa tiệm và đi vòng quanh thế giới, sau khi viết xong kịch bản siêu lớn này thì em mượn Caesar của bạn giả làm người mù đến tổ dân phố giăng lưới… Nhưng mà nói ra cũng thật kì lạ, cho dù em ‘phóng điện’ thế nào hai người bọn họ cũng không động lòng gì hết?!”
“…” Quân Phi lại không nói gì nhìn cậu ta, “Chú dùng chỗ nào ‘phóng điện’?”
“Đương nhiên là em đây tự hào nhất là đôi bóng đèn điện quang này… A! Thì là là thế! Bởi vì em giả làm người mù đeo kính râm cho nên bóng đèn điện quang mất đi hiệu lực a!” Quân Hân bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ tay tự tán thưởng nói, “Vẫn là anh họ Quân Phi minh mẫn nhất!”
“Không, chú đừng có gọi tôi anh họ, tôi với chú không có liên quan gì hết.”
“Anh họ —— đừng như vậy mà!” Quân Hân thấy anh họ không nể tình muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn với cậu, vội vàng bổ nhào đến.
“Này! Buông tay! Tôi đang lái xe a!”
“Ai, được rồi.” Quân Hân lúc này mới hậm hực buông tay.
“Đúng rồi, án phóng hỏa kia có liên quan đến chú không?” Quân Phi thuận miệng hỏi, kỳ thực anh sớm biết tên em họ này “phóng điện” còn không kịp, không có bãn lãnh rãnh rỗi phóng hỏa đốt xe máy.
“Dĩ nhiên không liên quan a, em chỉ dùng ‘tình yêu’ cứu vớt toàn bộ thế giới ——”
“… Coi như là tôi chưa hỏi.”
“Nhưng mà em có nhìn thấy tên nghi phạm đáng ngờ kia khi dẫn Caesar đi tản bộ buổi tối, em nhìn thấy hắn bộ dạng lén lút nên em nhân thể nhớ kỹ biển số xe.”
“Cái gì?! Mau nói cho tôi biết?!” Tiểu Duy gần đây vừa khéo đang điều tra vụ án này, nếu như cậu ấy có đầu mối thì có thể dựa vào đấy…
Quân Hân híp mắt cười nói: “Anh họ thân ái, dĩ nhiên sẽ không thể không lấy tiền giăng lưới giùm anh rồi.”
Tên em trai họ này có lẽ còn thông minh hơn tưởng tượng của anh, Quân Phi ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy chú muốn anh thế nào đây?”
“Theo em thành lập Love Hunters đi! Chúng ta một nhóm hai chàng đẹp trai, nhất định vấn đề gì cũng có thể dùng tình yêu giải quyết thuận lợi, đi đến đâu cũng được hoan nghênh hết.”
“Cho tôi xuống xe.”
[1]Dân dĩ thực vi thiên (民以食為天) xuất xứ từ “Sử ký – Lệ Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện 史記•酈食其陸賈列傳” có câu nói rằng: “Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên -王者以民為天,而民以食為天” (tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu – Vua lấy dân làm trời, dân lấy ăn làm trời).
Nhất nhật chi kế tại vu thần (一日之计在于晨) có nghĩa là “tính kế trong ngày vào sáng sớm”.
[2]Binh bất yếm trá (兵不厌诈) Trong chiến trận, tha hồ dối trá. Thành ngữ chỉ việc trong đạo dùng binh có thể dùng mọi cách kể cả nói dối để giành phần thắng.
[3] Là từ câu “Chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi” – “Hoàng thử lang cấp kê bái niên, một an hảo tâm” –黄鼠狼给鸡拜年,没安好心. Giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.