Ba ngày nữa là đến lễ mừng năm mới, tôi và Trứng muối xin nghỉ đông, mua vé xe đến Thanh Hải. Năm nay hai nhà muốn đón năm mới cùng nhau, trước khi đi bố mẹ tôi dặn nhớ phải về, mẹ của Đoàn Ngôn cũng bảo hắn đêm 30 phải có mặt ở nhà. Xa nhà công tác nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy bố mẹ một mực yêu cầu phải về nhà, tuy nhiên trước khi về, chúng tôi còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Tuy rằng không phải điểm đến thu hút, nhưng dù sao cũng sát Tết, Trứng muối phải nhờ người bạn làm bên công ty đường sắt giữ vé tàu cho từ trước. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cha mẹ hai nhà phấn khởi như vậy —— bởi chúng tôi đi đón Ương Cát về nhà.
Lúc Trứng muối nhận được điện thoại của Ương Cát đã là hai tháng sau, khi ấy Trứng muối vừa tan làm thì nhận được điện thoại của Ương Cát gọi từ chỗ chủ nhà nghỉ tới, bé con cầm điện thoại, thanh âm trong veo nói với hắn: “Con học tiếng Trung, sau đó chúng ta ở cùng nhau.” Lúc về nhà, Trứng muối không kìm được mà rơi nước mắt, khi ấy tôi mới biết, tuy ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng hắn rất nhớ cô bé con.
Tôi gọi điện thoại về kể cho bố, nói là trong nhà sẽ sớm có một công chúa nhỏ, bố tôi ở đầu dây trầm mặc hồi lâu, ông bảo không cần vì ông mà gánh thêm trách nhiệm, tôi kể ngắn gọn chuyện của Ương Cát cho bố nghe, ông thở dài nói. “Haizz, theo hai đứa không biết có tốt không nữa, dù sao hai đứa cũng không phải là một gia đình bình thường, như mà bé con cứ lang thang khắp nhà nọ nhà kia cũng không tốt, dù sao cũng phải có người chăm sóc. Nếu con bé thực sự muốn ở với hai đứa, như vậy hai đứa phải ra dáng cha vào, để con bé có thể lớn lên trong hạnh phúc..”
Bố mẹ Đoàn Ngôn cũng nói tương tự như vậy, hai nhà bắt đầu sửa sang lại phòng trống để lúc chúng tôi đón bé con về liền có chỗ ở, bé con còn chưa gặp, thế mà hai nhà đã thương lượng mỗi nhà chăm một tuần, mẹ tôi và mẹ hắn còn hẹn nhau đi siêu thị mua quần áo cho bé con đến mấy lần, tưởng tượng cháu gái họ mặc gì thì hợp hơn.. Tôi gọi điện thoại liên lạc với cô nhi viện thành N, nói là hy vọng có thể cho Ương Cát một cái danh, đợi đến năm hai đứa tôi 30 tuổi thì sẽ chính thức nhận nuôi cô bé. Trứng muối cũng liên hệ với một nhà trẻ tốt, đợi Ương Cát hiểu rõ môi trường xung quanh rồi chậm rãi dạy bé con tiếng Trung sau. Chúng tôi còn thu xếp lại căn phòng đang thuê kia, tính mua một căn nhà ở thành N, bởi cả hai muốn có một ngôi nhà hoàn chỉnh để đón bé về.
Vì là nhận nuôi theo phương thức đơn cha, nên cả hai còn chưa quyết định bé sẽ vào hộ khẩu nhà nào, có lẽ đến khi ấy sẽ để cho Ương Cát tự chọn lựa. Thế nhưng dù vào hộ khẩu nhà ai, cô bé vẫn sẽ ở cùng chúng tôi, sẽ là công chúa nhỏ của hai ông nội bà nội, còn có cả hai người cha. Đương nhiên nếu Trứng muối nguyện ý làm mẹ, Ương Cát sẽ có mẹ.
Xe buýt từ Golmud lăn bánh về phía trấn nhỏ kia, còn hai giờ nữa mới tới nơi, tôi nắm tay Trứng muối đầy hưng phấn. Rất nhiều người nói tình đầu là tình để nhớ, vì hầu hết tình đầu đều không có một cái kết đẹp, hơn nữa với tình yêu đồng tính lại càng bất ổn hơn. Có lẽ tôi là một người may mắn, bất luận là mối tình đầu hay tình yêu đồng tính, tôi và Trứng muối đều nắm tay nhau đi đến tận bây giờ. Con đường phía trước còn rất dài, không biết chúng tôi có thể đi thêm bao lâu, nhưng nếu có thể, tôi mong đến cuối đời vẫn có hắn ở bên cạnh, bởi sự tồn tại của hắn tựa như nhiệt độ trên cơ thể, vì đã quen mà thường không cảm nhận rõ, nhưng thi thoảng nhiệt độ cũng xao động..
THE END
Tuy rằng không phải điểm đến thu hút, nhưng dù sao cũng sát Tết, Trứng muối phải nhờ người bạn làm bên công ty đường sắt giữ vé tàu cho từ trước. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cha mẹ hai nhà phấn khởi như vậy —— bởi chúng tôi đi đón Ương Cát về nhà.
Lúc Trứng muối nhận được điện thoại của Ương Cát đã là hai tháng sau, khi ấy Trứng muối vừa tan làm thì nhận được điện thoại của Ương Cát gọi từ chỗ chủ nhà nghỉ tới, bé con cầm điện thoại, thanh âm trong veo nói với hắn: “Con học tiếng Trung, sau đó chúng ta ở cùng nhau.” Lúc về nhà, Trứng muối không kìm được mà rơi nước mắt, khi ấy tôi mới biết, tuy ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng hắn rất nhớ cô bé con.
Tôi gọi điện thoại về kể cho bố, nói là trong nhà sẽ sớm có một công chúa nhỏ, bố tôi ở đầu dây trầm mặc hồi lâu, ông bảo không cần vì ông mà gánh thêm trách nhiệm, tôi kể ngắn gọn chuyện của Ương Cát cho bố nghe, ông thở dài nói. “Haizz, theo hai đứa không biết có tốt không nữa, dù sao hai đứa cũng không phải là một gia đình bình thường, như mà bé con cứ lang thang khắp nhà nọ nhà kia cũng không tốt, dù sao cũng phải có người chăm sóc. Nếu con bé thực sự muốn ở với hai đứa, như vậy hai đứa phải ra dáng cha vào, để con bé có thể lớn lên trong hạnh phúc..”
Bố mẹ Đoàn Ngôn cũng nói tương tự như vậy, hai nhà bắt đầu sửa sang lại phòng trống để lúc chúng tôi đón bé con về liền có chỗ ở, bé con còn chưa gặp, thế mà hai nhà đã thương lượng mỗi nhà chăm một tuần, mẹ tôi và mẹ hắn còn hẹn nhau đi siêu thị mua quần áo cho bé con đến mấy lần, tưởng tượng cháu gái họ mặc gì thì hợp hơn.. Tôi gọi điện thoại liên lạc với cô nhi viện thành N, nói là hy vọng có thể cho Ương Cát một cái danh, đợi đến năm hai đứa tôi 30 tuổi thì sẽ chính thức nhận nuôi cô bé. Trứng muối cũng liên hệ với một nhà trẻ tốt, đợi Ương Cát hiểu rõ môi trường xung quanh rồi chậm rãi dạy bé con tiếng Trung sau. Chúng tôi còn thu xếp lại căn phòng đang thuê kia, tính mua một căn nhà ở thành N, bởi cả hai muốn có một ngôi nhà hoàn chỉnh để đón bé về.
Vì là nhận nuôi theo phương thức đơn cha, nên cả hai còn chưa quyết định bé sẽ vào hộ khẩu nhà nào, có lẽ đến khi ấy sẽ để cho Ương Cát tự chọn lựa. Thế nhưng dù vào hộ khẩu nhà ai, cô bé vẫn sẽ ở cùng chúng tôi, sẽ là công chúa nhỏ của hai ông nội bà nội, còn có cả hai người cha. Đương nhiên nếu Trứng muối nguyện ý làm mẹ, Ương Cát sẽ có mẹ.
Xe buýt từ Golmud lăn bánh về phía trấn nhỏ kia, còn hai giờ nữa mới tới nơi, tôi nắm tay Trứng muối đầy hưng phấn. Rất nhiều người nói tình đầu là tình để nhớ, vì hầu hết tình đầu đều không có một cái kết đẹp, hơn nữa với tình yêu đồng tính lại càng bất ổn hơn. Có lẽ tôi là một người may mắn, bất luận là mối tình đầu hay tình yêu đồng tính, tôi và Trứng muối đều nắm tay nhau đi đến tận bây giờ. Con đường phía trước còn rất dài, không biết chúng tôi có thể đi thêm bao lâu, nhưng nếu có thể, tôi mong đến cuối đời vẫn có hắn ở bên cạnh, bởi sự tồn tại của hắn tựa như nhiệt độ trên cơ thể, vì đã quen mà thường không cảm nhận rõ, nhưng thi thoảng nhiệt độ cũng xao động..
THE END