Mùa đông, đại quân toàn thắng trở về.
Đêm cuối năm, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần tại hoàng cung.
Bầu không khí vui vẻ hòa thuận, ca múa say sưa mừng cảnh thái bình
Ban đêm, tẩm cung hoàng đế.
Hoàng đế đem người nào đó đã uống say đến bên long sàn: “Ái khanh..”
Thừa tướng: “...”
Hoàng đế thổi một hơi khí nóng bên tai người nào đó: “Nhan Phỉ…”
Thừa tướng nhắm mắt than nhẹ: “..Đừng có ồn”
Hoàng đế cười hì hì: “Ái khanh đã tỉnh rượu chút nào chưa?”
Thừa tướng đẩy bàn tay người nào đó đang làm loạn: “Uhm, đã tỉnh rồi, thần cáo lui”.
Hoàng đế siết chặt cánh tay, áp đảo người ta: “Ái khanh tỉnh rượu liền muốn rời đi? Dễ dàng như vậy sao?”
Thừa tướng nỗ lực cố gượng đứng dậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ khiến gương mặt dần dần đỏ: “Bệ hạ, xin tự trọng!”
Hoàng đế bắt đầu kéo áo của người nào đó: “Ái khanh, đừng xấu hổ mà.” ~Chính văn hoàn~
Đêm cuối năm, Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần tại hoàng cung.
Bầu không khí vui vẻ hòa thuận, ca múa say sưa mừng cảnh thái bình
Ban đêm, tẩm cung hoàng đế.
Hoàng đế đem người nào đó đã uống say đến bên long sàn: “Ái khanh..”
Thừa tướng: “...”
Hoàng đế thổi một hơi khí nóng bên tai người nào đó: “Nhan Phỉ…”
Thừa tướng nhắm mắt than nhẹ: “..Đừng có ồn”
Hoàng đế cười hì hì: “Ái khanh đã tỉnh rượu chút nào chưa?”
Thừa tướng đẩy bàn tay người nào đó đang làm loạn: “Uhm, đã tỉnh rồi, thần cáo lui”.
Hoàng đế siết chặt cánh tay, áp đảo người ta: “Ái khanh tỉnh rượu liền muốn rời đi? Dễ dàng như vậy sao?”
Thừa tướng nỗ lực cố gượng đứng dậy, vừa xấu hổ vừa giận dữ khiến gương mặt dần dần đỏ: “Bệ hạ, xin tự trọng!”
Hoàng đế bắt đầu kéo áo của người nào đó: “Ái khanh, đừng xấu hổ mà.” ~Chính văn hoàn~