Trước khi bình minh, Jessica tái nhợt với những ý nghĩ không lành của chính cô. Cô chỉ muốn hàn gắn khoảng cách giữa cô và Nikolas, và cô không chắc chắn làm thế nào để làm được điều đó hay liệu anh có muốn chữa lành thứ gì giữa họ hay không. Cô đã ở trong sự thống khổ với nhu cầu được nhìn thấy anh và giải thích, để chạm vào anh; hơn bất kì điều gì cô cần cảm thấy đôi tay anh quanh cô và nghe thấy chất giọng sâu lắng cuả anh thì thầm những lời yêu thương với cô. Cô đã yêu anh! Có thể là vô lý, nhưng có gì quan trọng đâu? Cô đã biết từ lần đầu tiên rằng anh là người đàn ông duy nhất có thể chinh phục được lớp lá chắn mà cô đã dựng nên và cô đã quá mệt mỏi khi phủ nhận tình yêu của mình.
Cô nhanh chóng trang điểm, không hề quan tâm mình trông như thế nào mà cô chỉ đơn thuần chải tóc, rồi thả nó buông sau lưng. Ngay khi vội vã bước vào phòng khách cô nhìn thấy Quý bà Constantinos đang ngồi ở ban công và cô đi qua ô cửa kính để gặp bà. “Niko ở đâu ạ, thưa mẹ?” cô hỏi trong một giọng căng thẳng.
“Nó đang ở trên thuyền buồm,” người phụ nữ lớn tuổi trả lời. “Ngồi xuống đi, bé con; hãy ăn sáng với mẹ. Sophia sẽ mang chút đồ điểm tâm lên. Con thấy mệt vào sáng nay à?”
Ngạc nhiên là cô không. Đó là điều tốt đẹp duy nhất vào sáng nay mà cô có thể trông thấy. “Nhưng con muốn nhìn thấy Nikolas sớm nhất có thể,” cô từ chối.
“Để lúc khác đi. Con không thể nói chuyện với nó bây giờ, con sẽ khá hơn khi con ăn sáng. Con phải chăm sóc đứa trẻ, con yêu.”
Jessica miễn cưỡng ngồi xuống, và chỉ một lát sau Sophia đã đến với một khay thức ăn. Mỉm cười, bà đặt điểm tâm xuống cho Jessica.
Jessica nuốt vào một cách khó khăn, gắng ép thức ăn xuống họng cô. Xa xa phía trước cô có thể trông thấy cánh buồm trắng của con thuyền; Nikolas ở đó, nhưng anh có thể ở cách xa hàng dặm. không có cách nào cô có thể ra ngoài đó với anh trừ phi có người dân chài đưa cô đi, và vì thế cố sẽ phải đi bộ đến làng. Đó không chỉ là một chuyến đi bộ dài, mà trước đó, cô sẽ phải hoàn thành nó mà không có đến ý nghĩ thứ hai, nhưng tình trạng mang thai của cô đã khiến sức chịu đựng hao mòn và cô do dự khi phải đi xa trong tình trạng này. Như quý bà Constantinos đã nói, cô phải chăm sóc sinh mạng bé nhỏ bên trong cô. Nikolas sẽ căm ghét cô nếu như cô làm bất kì điều gì đe dọa đến đứa trẻ.
Sau khi đã ăn đủ để làm vừa lòng mẹ chồng và Sophia, cô đẩy khay đồ ăn ra, Phu nhân Constantinos nói lặng lẽ, “Nói cho mẹ biết, con yêu, con có yêu Niko không?”
Sao bà ấy lại hỏi vậy? Jessica tự hỏi khốn khổ. Đó hiển nhiên là những từ Jessica đã luôn nói kể từ khi Nikolas lao ra khỏi phòng ngủ của cô trước đó. Nhưng đôi mắt xanh dịu dàng của phu nhân Constantinos đang nhìn cô và cô thừa nhận trong một lời thì thầm khó nhọc, “Vâng! Nhưng con đã phá hủy nó-anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho con vì những gì con đã nói với anh ấy! Nếu anh ấy yêu con, mọi chuyện có thể đã khác-”
“Làm thế nào con biết nó không yêu con?” người phụ nữ lớn tuổi hỏi gặng.
“Bởi tất cả những gì anh ấy quan tâm từ khi chúng con gặp mặt là lên giường,” Jessica thú nhận trong sự muộn phiền. “Anh ấy nói anh ấy muốn con-nhưng anh ấy chưa bao giờ nói anh ấy yêu con.”
“Ah, mẹ thấy,” Phu nhân Constantinos nói, gật mái đầu bạc của bà một cách hiểu biết. “Bởi vì thằng bé chưa bao giờ nói với con là bầu trời màu xanh, nhưng con biết rằng đó không thể là màu khác mà! Jessica, con yêu, hãy mở mắt ra! Con thật sự nghĩ rằng Niko quá yếu đuối đến nỗi trở thành nô lệ cho ham muốn của chính thằng bé sao? Thằng bé muốn con, đúng-ham muốn thể xác là một phần của tình yêu.”
Jessica không dám hy vọng rằng Nikolas yêu cô; đã có quá nhiều dịp anh từ chối những cảm xúc của cô và cô đã nói quá nhiều với Phu nhân Constantinos.
“Tôi chưa bao giờ nói cậu ấy là một người đàn ông dễ thương,” Sophia nói. “Tôi đang nói từ những kinh nghiệm thông thường. Niko là hình ảnh của cha cậu ấy; họ có thể là một và một kiểu người. Nó không phải luôn luôn thoải mái, trở thành vợ của Damon. Tôi phải làm mọi thứ theo cách của ông ấy hoặc ông ấy sẽ giận điên lên, và Niko cũng vậy. Cậu ấy quá mạnh mẽ đến nỗi đôi lúc cậu ấy đã thất bại trong việc hiểu ra rằng hầu hết mọi người không có cái sức mạnh như thế, rằng anh ấy cần nhẹ nhàng hơn trong cách giải quyết mọi việc của mình.”
“Nhưng chồng bà yêu bà,” Jessica chỉ ra nhẹ nhàng, mắt cô dõi theo ánh sáng lấp lánh từ chiếc thuyền buồm xa xa trên mặt biển như pha lê.
“Đúng là vậy. Nhưng chúng tôi đã kết hôn sáu năm trước khi anh ấy nói với tôi điều đó, và chỉ bởi vì tôi đã quá đau khổ từ việc mất đi đứa con thứ 2 của chúng tôi, một đứa trẻ chết non. Khi tôi hỏi anh ấy đã yêu tôi bao lâu, anh ấy nhìn tôi ngạc nhiên và nói, ‘Từ lần đầu tiên. Làm sao phụ nữ lại có thể mù quáng như thế được chứ? Đừng bao giờ nghi ngờ rằng anh yêu em, ngay cả khi những lời đó không được nói ra.’ Và nó cũng như vậy với Niko.” Lặng lẽ, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn vào Jessica, Phu nhân Constantinos nói lần nữa, “Đúng vậy, Niko yêu con.”
Jessica càng trở nên tái nhợt hơn, run rẩy với cơn sóng hoang dã của hy vọng tràn qua cô. Anh có yêu cô không? Có thể anh vẫn yêu cô, sau hôm qua sao?
“Thằng bé yêu con,” Mẹ anh cam đoan. “Mẹ biết con trai mẹ, như mẹ biết chồng mẹ vậy. Niko đã mất trí vì con; mẹ đã trông thấy thằng bé nhìn con với sự khao khát trong đôi mắt khiến mẹ khó thở, bởi vì nó là một người đàn ông mạnh mẽ nên sẽ không yêu nhẹ nhàng.”
“Nhưng-nhưng những gì anh ấy nói,” Jessica đáp lại run rẩy, vẫn không dám để bản thân cô hy vọng.
“Phải, Mẹ biết. Thằng bé là một người đàn ông kiêu hãnh, và nó tức giận với chính bản thân mình bởi nó không thể kiểm soát nhu cầu với con. Đó một phần cũng là lỗi của mẹ, về sự hiểu lầm này giữa con và Niko. Thằng bé yêu mẹ, và mẹ đã lo ngại khi người bạn yêu mến của mẹ Robert Stanton cưới một kẻ đào mỏ. Niko muốn bảo vệ mẹ, nhưng thằng bé không thể khiến bản thân mình bỏ con một mình. Và con, Jessica, quá kiêu hãnh để nói với nó sự thật.”
“Con biết,” Jessica nói nhẹ nhàng, và những giọt lệ rưng rung trên mắt cô. “Và con đã đối xử quá tồi với anh ấy vào hôm qua! Con đã phá hủy nó, Mẹ; giờ anh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho con.” Những giọt nước mắt tràn qua lông mi khi cô nhớ lại cái nhìn trong mắt Nikolas khi anh rời khỏi phòng. Cô đã muốn chết. Cô cảm thấy như thể cô đã phá tan thiên đường bằng chính bàn tay mình.
“Đừng lo lắng. Nếu con có thể tha thứ cho thằng bé vì lòng kiêu hãnh của nó, con yêu, thằng bé sẽ tha thứ cho con vì lòng kiêu hãnh của con.”
Jessica thở hổn hển như bị đâm, rồi chấp nhận để bản thân mình tin điều đó. Cô đã sử dụng lòng kiêu hãnh của mình để đẩy Nikolas đi, và giờ cô phải trả giá.
Phu nhân Constantinos đặt tay bà lên vai Jessica. “Niko đang rời khỏi con thuyền rồi,” bà nói dịu dàng. “Tại sao con không đi gặp nó nhỉ?”
“Con-vâng,” Jessica nuốt vào, dời bước.
“Bảo trọng,” phu nhân Constantinos gọi phía sau cô. “Hãy nhớ đến cháu nội của mẹ!”
Mắt cô nheo lại nhìn chiếc thuyền nhỏ đang đứng vững vàng, có một chỗ trống giữa nó và bờ biển, Jessica bước xuống lối nhỏ dẫn về phía mặt nước. Cô bước đi với một trái tim đang đập thình thịch, tự hỏi liệu Phu nhân Constantinos có đúng về việc Nikolas thật sự yêu cô không. Nghĩ về chuyện quay lại, có vẻ như anh đã yêu cô - hoặc đã từng. Nếu như cô không phá nát nó đi!
Nikolas đang neo con thuyền lại để đảm bảo nó không bị thủy triều đánh dạt đi khi cô băng qua bãi cát về phía anh. Anh chỉ mặc một chiếc quần jean ngố và gần như khỏa thân, cơ thể đầy cơ bắp của anh gợn sóng uyển chuyển khi anh di chuyển. Cô bắt lấy từng hơi thở của mình trong sự thán phục tuyệt đối và dừng lại.
Nikolas đứng thẳng lại và nhìn cô. Đôi mắt đen của anh không thể đọc được khi anh đứng đó nhìn cô, và cô hít vào một hơi thở lẩy bẩy. Anh sẽ không hành động trước, cô biết; cô phải làm điều đó. Nắm lấy sự can đảm bằng cả hai tay, cô nói lặng lẽ, “Nikolas, Em yêu anh. Anh có thể tha thứ cho em không?”
Một cái gì đó nhá lên trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, rồi biến mất. “Tất nhiên rồi,” anh nói đơn giản và bước về phía cô.
Khi anh đã đến gần cô đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi hương sạch sẽ nơi cơ thể anh, anh dừng lại và hỏi, “Tại sao?”
“Mẹ anh đã mở mắt cho em,” cô nói, nuốt vào khó khăn. Tim của cô sắp nhảy lên họng và đập quá nhanh đến nỗi cô khó mà nói được. Anh sẽ không khiến mọi thứ dễ dàng hơn cho cô, cô có thể thấy. “Mẹ đã khiến em nhận ra rằng em đã chấp nhận để lòng kiêu hãnh phá hủy cuộc đời em. Em-Em yêu anh, và ngay cả nếu anh không yêu em, em muốn dành cả đời em với anh. Em hy vọng anh sẽ yêu em; Mẹ nghĩ anh yêu em, nhưng ngay cả nếu anh k-không thể yêu em, cũng không quan trọng.”
Anh cào ngón tay qua mái tóc đen của mình, mặt anh đột nhiên trở nên dữ dội và thiếu kiên nhẫn. “Em không nhận ra à?” anh hỏi gặng thô ráp. “Cả châu Âu đều biết anh nhìn vào em một cái và phát điên lên. Em nghĩ rằng anh trở thành một tên nô lệ của ham muốn như thế này đến nỗi theo đuổi em điên cuồng nếu anh chỉ muốn em vì sex à?”
Tim cô càng đập cuồng loạn hơn khi anh nói ra những từ giống hệt như những lời mà mẹ anh đã sử dụng. Vậy là Phu nhân Constantinos đã hiểu rõ con trai của bà! Và như bà ấy đã nói, Niko rất giống với cha anh. Cô vươn bàn tay run rẩy ra và nắm những ngón tay lại quanh những đốt xương sườn ấm nắng của anh. “Em yêu anh,” cô thì thầm run rẩy. “Anh có thể tha thứ cho em vì đã quá mù quáng và ngu ngốc không?”
Một cơn run rẩy tràn qua toàn bộ cơ thể anh, với một tiếng rên rỉ sâu, anh giật cô vào với anh, vùi khuôn mặt anh vào mái tóc của cô. “Không có câu hỏi nào về việc tha thứ cho em hết,” anh thì thầm khó khăn. “Nếu em có thể tha thứ cho anh, nếu em vẫn có thể yêu anh sau cái cách mà anh đã theo đuổi em quá tàn nhẫn, làm sao anh có thể oán giận em chứ? Bên cạnh đó, cuộc đời anh sẽ không còn giá trị nếu anh sống mà để em đi. Anh yêu em.” Rồi anh ngẩng đầu lên và nhắc lại “Anh yêu em.”
Toàn bộ cơ thể cô run lẩy bẩy khi cô nghe thấy chất giọng sâu lắng ở những lời nói cuối cùng của anh, và một khi anh đã thừa nhận, anh sẽ luôn giữ những lời nói đó, lần nữa và lần nữa, trong khi cô bám chặt vào anh, mặt cô giấu vào trong lớp lông xoăn ấm áp bao phủ ngực anh. Anh bắt lấy cằm cô và nâng mặt cô lên với anh và cô chìm đắm vào nụ hôn đói khát, chiếm hữu của anh. Một cảm giác kích thích bắt đầu lan dần ra các cơ và cô nhón chân lên để dựa cơ thể mình vào sát anh hơn, tay cô trượt lên để vòng quanh cổ anh. Làn da rắn chắc, ấm áp bên dưới những ngón tay khiến cô cảm thấy đói khát và giờ cô không muốn từ chối anh thêm nữa; cô đáp lại anh không chút dè dặt. Cuối cùng cô cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của chính bản thân cô được chạm vào anh; được vuốt ve làn da rám nắng và cắn vào cái miệng của anh. Một tiếng rên rỉ sâu thoát ra khỏi ngực anh khi cô làm chính xác điều đó, khoảnh khắc tiếp theo anh nhấc bổng cô lên trong vòng tay anh và băng qua bãi cát.
“Anh đang mang em đi đâu đấy?” cô thì thầm, trải những nụ hôn quanh vai anh, và anh trả lời bằng một giọng căng ra.
“Qua khỏi đây, đến nơi những tảng đá che khuất chúng ta.” Và chỉ trong một khoảng khắc họ đã được bao quanh bởi những tảng đá và anh cẩn thận đặt cô trên nền cát ấm nắng. Bất chấp sự gấp rút mà cô cảm nhận được trong anh, anh đã rất dịu dàng khi anh làm tình với cô, kìm bản thân anh lại, như thể anh sợ làm đau cô. Kỹ năng của anh, sự ân cần nhẫn nại của anh mang cô đến trạng thái ngây ngất, và khi cô lơ lửng trở lại mặt đất, cô biết rằng cuộc làm tình của họ đã trong sạch và lành lặn, xóa tan đi tất cả những đau đớn và giận dữ trong những tháng vừa qua. Nó đã tạo nên một cam kết tình yêu giữa họ, khiến họ thật sự trở thành một người chồng và một người vợ. Được ôm chặt bởi vòng tay của anh, mặt cô vùi vào trong vòm ngực mạnh mẽ của anh, cô thì thầm, “Thời gian bị lãng phí hết rồi! Nếu em chỉ cần nói với anh-”
“Shhh,” anh ngắt lời, vuốt ve tóc cô. “Đừng tự buộc tội bản thân mình, em yêu, bởi vì anh cũng không thoải mái với lỗi lầm đâu, và anh không được ổn lắm với sự thừa nhận rằng mình đã sai.” Khóe miệng mạnh mẽ của anh cong lại thành một nụ cười nhăn nhó khi bàn tay anh tìm đến lưng cô, vuốt ve lên xuống như thể cô là một con mèo vậy. “Giờ thì anh đã hiểu tại sao em lại quá đề phòng anh như vậy, nhưng vào lúc đó mọi sự từ chối đều giống như một cái tát” anh nhẹ nhàng tiếp tục. “Anh đã muốn bỏ em một mình; em sẽ không bao giờ biết anh đã muốn có thể bỏ đi và quên em đi nhiều như thế nào đâu, và nó khiến anh phát điên lên bởi vì anh không thể. Anh không quen với bất kì ai có cái loại quyền năng đó đặt lên anh như em,” Anh thú nhận, tự chế giễu mình. “Anh không thể thừa nhận rằng anh cuối cùng đã bị đánh bại; anh đã làm mọi chuyện để đặt mọi chuyện dưới bàn tay anh lần nữa, để cố gắng kiểm soát những cảm xúc của anh, nhưng không gì có tác dụng, không kể cả Diana.”
Jessica thở hổn hển với sự cả gan của anh đã dám đề cập đến cái tên đó với cô và cô ngẩng đầu dậy từ ngực anh để nhìm chằm chằm trong cơn ghen. “Vâng, còn gì về Diana nữa không?” cô hỏi sắc nhọn.
“Ouch,” anh co rúm lại, búng nhẹ chóp mũi cô với một ngón tay nâu dài. “Anh đã mở cái miệng hư đốn của mình khi mà nên ngậm nó lại, đúng không nào?” Nhưng đôi mắt đen của anh lấp lánh và cô biết rằng anh thích sự ghen tuông của cô.
Dựa lại vào anh, cô từ chối lảng đề tài. “Vâng, đúng vậy đấy,” cô đồng tình. “Nói cho em biết về Diana. Cái đêm anh nói anh chỉ hôn cô ta có một cái, có đúng không?”
“Trong khuôn phép,” anh quanh co.
Bực mình, cô nắm tay lại và nhéo vào bụng anh bằng tất cả sức lực của mình, nó không đủ để thực sự làm anh đau nhưng nó khiến anh ré lên. “Này!” anh phản đối, nắm lấy tay cô và giữ chặt lấy nó. Nhưng anh đang cười, một nụ cười vô tự lự mà cô chưa từng nghe thấy từ anh trước đó. Anh trông đắc chí, anh trông hạnh phúc, và nó càng khiến cô ghen hơn. “Niko,” cô hét lên, “nói cho em đi!”
“Được rồi,” anh nói, nụ cười của anh dịu lại thành một cái cong môi nhẹ. Đôi mắt đen của anh quan sát cô chăm chú khi anh thừa nhận.
“Anh đã định có cô ta. Cô ta sẵn lòng, và cô ta có thể là niềm an ủi cho cái tôi đã bị bào mòn. Diana và anh đã có một cuộc tình ngắn gọn vài tháng trước khi anh gặp em, và cô ta khiến nó dễ hiểu rằng cô ta muốn nối lại quan hệ với anh. Em đã làm anh quá bối rối, quá nản chí, đến nỗi anh không thể nghĩ về bất cứ điều gì ngoài việc phá vỡ quyền lực của em với anh. Em sẽ không để anh có em, nhưng anh vẫn quay lại với một bờ vai mảnh khảnh lạnh lùng và anh giận dữ với chính bản thân mình. Em hành động như thể em không thể đứng trong tầm với của anh, trong khi Diana thể hiện rõ ràng rằng cô ta muốn anh. Và anh đã muốn một người phụ nữ sẵn lòng trong tay anh, nhưng khi anh bắt đầu hôn cô ta, nó chỉ là không đúng. Cô ta không phải em, và anh không muốn cô ta. Anh chỉ muốn em, ngay cả khi anh không thể thừa nhận với bản thân mình chỉ sau đó rằng anh yêu em.”
Lời giải thích của anh hầu như không xoa dịu được cô, nhưng khi anh vẫn giữ nắm tay và một cánh tay khác của cô bị ghim quá hiệu quả bởi vòng ôm của anh, cô không thể trút giận vào anh một cách tự nhiên. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh khi cô ra lệnh, “Anh không được hôn một người phụ nữ khác lần nữa, anh có nghe thấy không? Em sẽ không để yên đâu!”
“Anh hứa,” anh thì thầm. “anh hoàn toàn là của em, em yêu; Anh đã là của em từ cái khoảnh khắc em băng qua trụ sở của anh về phía anh, nếu em chỉ cần muốn anh thôi. Nhưng anh thừa nhận rằng anh thích ngọn lửa xanh lá trong mắt em; em trông rất xinh đẹp khi em ghen.”
Những lời của anh được phụ họa bởi một nụ cười quyến rũ tinh quái và đã hoàn thành mục đích, bởi vì cô như tan chảy ra với cái nhìn sở hữu yêu thương anh trao cho cô. “Em cho rằng sự ghen tuông của em kích thích cái tôi của anh?” cô hỏi, để bản thân mình thư giãn dựa vào anh.
“Tất nhiên rồi. Anh đã vượt qua nỗi thống khổ, anh đã phát ghen vì em; nó hoàn toàn hợp lý khi em cũng trở thành một kẻ ghen tuông bé nhỏ.”
Anh dấn theo sự thú nhận của mình với một nụ hôn tìm kiếm khiến cô thở dốc dựa vào anh; nó như thể sự khao khát của cô là dành cho anh, nó đã bị từ chối quá lâu, nó bứt ra khỏi tầm kiểm soát và cô không thể giữ lại ham muốn của mình được nữa. Giống như một con thú cảm nhận được lợi thế của mình, anh hôn cô sâu hơn, vuốt ve cơ thể cô với bàn tay chắc chắn, hiểu biết. “Em thật đẹp,” anh thì thầm rời rạc. “Anh đã mơ rất nhiều lần về việc có em như thế này; anh không muốn để em đi dù chỉ một phút.”
“Nhưng chúng ta phải đi,” Jessica trả lời mơ màng, đôi mắt xanh lá của cô mơ màng với tình yêu và ham muốn. “Mẹ chắc hẳn đang đợi chúng ta.”
“Vậy thì anh cho rằng chúng ta sẽ có một sự trở lại tốt hơn,” Nikolas lẩm bẩm, ngồi dậy và đỡ cô lên với một cánh tay sau lưng cô. “Anh sẽ không thích để mẹ phải cử ai đó đi tìm chúng ta đâu. Em buồn ngủ à, đúng không nào?”
“Buồn ngủ?” cô hỏi, giật mình.
“Em sẽ không thể dậy nổi, đúng không nào?” anh tiếp tục, đôi mắt đen của anh lấp lánh. “Em sẽ phải chợp mắt một lát.”
“Ồ!” cô kêu lên, mắt cô mở to khi cô bắt đầu hiểu ra anh ám chỉ điều gì. “Em tin là anh đúng; Em quá buồn ngủ và em sẽ không thể thức dậy nổi cho đến bữa trưa.”
Anh bật cười và giúp cô mặc đồ, và họ tay trong tay bước đi trên con đường nhỏ. Nắm chặt bàn tay mạnh mẽ của cô, Jessica cảm thấy ánh hoàng kim của tình yêu lan tỏa bên trong cô cho đến khi nó bao phủ cả thế giới. Lần đầu tiên cuộc sống của cô trở thành những gì mà nó nên thế; cô yêu Nikolas và anh yêu cô, và cô đang mang thai đứa con của anh. Cô sẽ nói với anh toàn bộ câu chuyện hôn nhân của cô, giải thích tại sao cô đã bị che dấu đằng sau những lời nói dối khác, ngay cả từ anh, nhưng nó không hề thay đổi được tình yêu của cô, cô biết. Trong sự mãn nguyện sâu sắc cô hỏi, “Khi nào thì anh thừa nhận với bản thân là anh yêu em?”
“Khi em ở Cornwall,” anh thừa nhận cộc lốc, những ngón tay của anh nắm chặt lại. Anh dừng lại, quay đầu lại đối diện với cô và khuôn mặt ngăm đen khắc nghiệt khi anh nhớ lại. “Đó là hai ngày trước khi Charles rủ lòng nói cho anh biết nơi em đã đi, và anh đã ở bên rìa của sự điên loạn trước khi anh quyết định mình đã bị trừng phạt đủ rồi. Anh đã mất hai ngày để cố gắng gọi điện cho em, đợi hàng giờ đồng hồ bên ngoài căn nhà của em, chờ em về nhà. Anh vẫn giữ những ý nghĩ về những gì anh đã nói với em, nhớ lại cái nhìn trong mắt em khi em rời đi, và anh đã đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ rằng anh đã mất em. Đó là khi anh biết anh đã yêu em, bởi vì ý nghĩ không được nhìn thấy em lần nữa thật kinh khủng.”
Cô nhìn anh ngạc nhiên. Nếu anh yêu cô sớm như vậy, tại sao anh lại đòi hỏi những điều kiện vô lễ đó trong hợp đồng trước lễ cưới chứ? Cô hỏi anh nhiều hơn, giọng cô căng thẳng, và phản ứng với cái nhìn đau đớn anh trông thấy trong mắt cô, anh kéo cô vào vòng tay mình và tựa má lên đầu cô.
“Anh đã đau khổ, và anh quá bất ngờ,” anh thì thầm. “Anh xin lỗi, em yêu. Anh sẽ nhổ gốc mấy thứ chết tiệt đó lên. Nhưng anh đã giữ ý nghĩ rằng em giãy ra vì em muốn một chiếc nhẫn để có thể đặt tay lên tiền của anh, và nó khiến anh phát điên lên vì anh yêu em quá nhiều và anh phải có em, ngay cả với ý nghĩ tất cả những gì em muốn chỉ là tiền.”
“Em chưa bao giờ muốn tiền của anh. Em còn mừng vì anh đã quản lí tiền của em, bởi vì em đã quá bực bội với anh vì đã bắt nạt em về chuyện cổ phần của ConTech khi em không hề muốn nó.”
“Giờ thì anh đã biết, nhưng vào lúc đó anh đã nghĩ đó chính xác là những gì em muốn. Anh đã được khai sáng vào đêm tân hôn của chúng ta, và khi anh tỉnh dậy thì em đã đi rồi-” Anh bỏ lửng câu nói và nhắm mắt lại, sự dằn vặt hiển hiện trên khuôn mặt anh.
“Đừng nghĩ về điều đó nữa,” Cô nói dịu dàng. “Em yêu anh” Đôi mắt anh bừng mở và anh nhìn vào cô, đáy mắt trong veo của cô lấp lánh với tình yêu mà cô cảm nhận được. “Ngay cả khi anh phát điên với ghen tuông và thất vọng, anh vẫn có linh cảm về điều ngược lại,” Anh nói, miệng anh cong lại trong một nụ cười. “Anh vẫn có cảm giác khiến em trở thành vợ anh.” Anh cúi xuống và ôm cô lên trong vòng tay anh. “Mẹ đang đợi chúng ta. Hãy mang đến cho bà những tin tức tốt đẹp nào, rồi chợp mắt một lát đi. Anh sẽ đưa em về nhà, tình yêu của anh”-và anh bắt đầu hướng về phía ngôi nhà của họ, anh sải những bước dài và dễ dàng khi anh bế cô. Jessica vòng tay quanh cổ và dựa vào anh, biết rằng cô đã an toàn với sức mạnh từ tình yêu của anh.