Cuộc giằng co này đã kéo dài mười mấy năm rồi, không có kết quả.
Dưới lầu là tiếng khiển trách uy nghiêm lại hà khắc của Ngôn Thận, thái độ của ông ta đối với Hạ Manh không giống tình nhân chút nào, ngược lại giống như đối với cấp dưới.
Mà Hạ Manh thì sao? Ngoại trừ lời nói kịch liệt lúc đến thì giờ phút này toàn bộ đã chuyển hóa thành giọng nghẹn ngào phẫn uất. Nhưng hai người anh một câu tôi một câu liên tục không ngừng chấn động lại rất khó coi.
Mười mấy năm qua Hạ Manh giống như hào môn kinh mộng.
Những năm tháng này Ngôn Thận là một kiểu mẫu chân thực của phú hào điển hình, bạc tình bạc nghĩa lạnh nhạt, vô cùng lạnh lùng, hung tàn xảo trá.
Thẩm Tinh Lê bởi vì vừa tỉnh ngủ nên không nghe thấy bên dưới đang ồn ào cái gì, ngây thơ ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt to giấu đầy sự hoang mang.
Ngôn Gia Hứa đưa tay che kín lỗ tai đang nóng lên của cô, cơ thể hai người gần như dán vào nhau. Cơ thể anh đang run rẩy, mang theo sự kiềm chế và đè nén, thấp giọng nói bên tai cô: "Đừng xuống dưới, chờ anh được không? Anh sẽ quay lại giải thích cho em."
Thẩm Tinh Lê bị sự ẩn nhẫn của anh dọa sợ, bởi vì vẻ mặt của anh so với cuộc cãi vã dưới lầu còn kinh khủng hơn. Cô run giọng nói: "Được, em không đi xuống."
Ngôn Gia Hứa đẩy Thẩm Tinh Lê vào trong cửa, lúc này mới quay người nhìn gối bị ném bay tứ tung dưới lầu, ghế sô pha không ngay ngắn, hai người lôi kéo nhau.... Sau lưng anh dựa vào cửa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đây chính là gia đình anh, trốn không thoát.
Anh cũng không muốn bày tình hình thực tế dơ bẩn lại đen tối này ra cho Thẩm Tinh Lê, cô gái mà anh muốn bảo vệ nhất nhìn thấy.
Một trò hề hào môn, nói trắng ra là dục vọng của người đàn ông vô hạn, cũng là sự tham lam của người phụ nữ.
Hạ Manh và Ngôn Thận đã dây dưa hơn mười năm rồi, dù không có hôn nhân nhưng thời gian qua cũng giống như vợ chồng bình thường. Ngôn Thận ngoại trừ Hạ Manh thì cũng không qua lại với bạn gái nào khác bên ngoài, ông chỉ cần một người bầu bạn cố định là được; Hạ Manh nghiễm nhiên cũng có đãi ngộ của chính cung, tiền và địa vị đều có.
Nhưng có một thứ, con cái, Ngôn Thận vẫn luôn không chịu thỏa hiệp.
Hạ Manh trẻ tuổi cảm thấy cũng không quan trọng, dù sao cũng chịu đừng, chỉ cần ở bên cạnh Ngôn Thận thì dù sao vẫn có thể nhịn được.
Nhưng mười mấy năm trôi qua, Hạ Manh mắt thấy đã bốn mươi tuổi rồi, thái độ Ngôn Thận dứt khoát ---- không ly hôn, không muốn có con với cô ta.
Hiện tại Hạ Manh đã không phải là cô gái ngây ngô hơn mười năm trước mới ra trường nữa, cô ta cần Ngôn Thận cho cô ta một cái đảm bảo hôn nhân, còn có một đứa con khỏe mạnh.
Là bắt đầu từ năm ngoái, cô ta đã bức hôn rồi.
Dù cho mình không sinh thì nhận nuôi một đứa cũng được.
Nhưng lão hồ ly Ngôn Thận này, cái nào cũng không thỏa hiệp. Cô ta bỗng nhiên ý thức được, mình bị người đàn ông giàu có này đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cô ta uy hiếp Ngôn Thận, mình sẽ rời khỏi ông ta.
Ngôn Thận chỉ trầm tĩnh mấy giây, tháp cà vạt ra: "Tiểu Manh em muốn dùng chuyện này để uy hiếp tôi sao? Muốn tôi giữ em lại hay là cầu xin em? Không tạo ra ràng buộc là điều kiện tiên quyết để chúng ta ở bên nhau. Nếu như em hối hận rồi thì có thể tự rời đi, không cần nói cho tôi biết."
Cơ thể Hạ Manh giận đến phát run, trái tim lạnh lẽo như rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Đây chính là người đàn ông mà cô ta bỏ ra mười mấy năm thanh xuân?
Nhưng Ngôn Thận hiểu rõ Hạ Manh, cô ta sẽ không đi.
Nhiều năm như vậy ngay cả nuôi chó cũng có thể có tình cảm. Thứ nhất Hạ Manh ham muốn cuộc sống hiện tại, thứ hai cô ra thật sự yêu Ngôn Thận.
Hôm nay chỉ là cuối cùng đến tai bà cụ Ngôn, Hạ Manh không để ý đến Ngôn Thận phản đối, gõ cửa phòng bà cụ Ngôn.
"Hôm nay nói trước mặt con anh, trước mặt mẹ anh đi."
Bà cụ Ngôn nhìn con trai, vẻ mặt lạnh lùng, đối với Hạ Manh cũng thấy phiền ghê gớm.
Ngôn Gia Hứa vẫn luôn trầm mặc đứng ngoài quan sát, cũng không xuống dưới, giống như tất cả ngày hôm nay không liên quan gì đến anh.
Mặc dù bà cụ Ngôn lớn tuổi, không còn nhúng tay vào loại chuyện này nữa, nhưng cũng không có nghĩa là bà dễ bắt chẹt. Dù sao thì năm đó cũng đi theo bố của Ngôn Thận dốc sức làm ăn, sóng gió gì mà chưa từng thấy, còn sợ trận chiến ngày hôm nay sao?
Bà ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, uy nghiêm nói: "Hôm nay náo loạn cái gì? Lúc hai người cương quyết ở bên nhau tôi có từng khuyên hai người phải suy nghĩ cẩn thận không? Cô, Ngôn Thận, Quan Thiếu Lâm ba người tự mình biến mối quan hệ thành thế này. Tôi cực lực phản đối các người không nghe, bây giờ hối hận rồi lại muốn bảo tôi nói cái gì?"
"Chẳng lẽ là muốn để bà già tôi chịu lỗi cho cô? Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy, nhân quả luân hồi thôi." Bà là muốn Ngôn Thận và Hạ Manh cắt đứt với nhau, tiếp tục với Quan Thiếu Lâm. Hoặc là Ngôn Thận và Quan Thiếu Lâm ly hôn, hai người kia tạo thành một gia đình.
Hạ Manh rốt cuộc không dám làm càn trước mặt bà cụ Ngôn, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Nhưng tôi cũng là người, cũng có tình cảm, năm nay tôi bốn mươi tuổi rồi. Tôi nên làm thế nào?"
Ngôn Thận vẫn duy trì thể diện của ông ta như cũ, gằn từng chữ: "Tiểu Manh, những năm này tôi đã cho em đủ nhiều rồi, đừng ép tôi."
"Thế nhưng em cần một gia đình trọn vẹn. Anh cho em đi."
Ngôn Thận: "Tôi không thể ly hôn với Quan Thiếu Lâm." Ông ta dừng lại một giây, nhìn trang phục toàn thân trên dưới hơn trăm vạn của Hạ Manh, đồng hồ mấy chục vạn, váy cao cấp: "Tôi ly hôn với Quan Thiếu Lâm, giá trị thị trường của công ty sẽ bốc hơi vài tỷ trong nháy mắt, em muốn chứng kiến sao?"
Hạ Manh bị Ngôn Thận hù dọa, cũng nói: "Vậy con thì sao?"
"Cũng sẽ không có."
Hạ Manh cười lạnh, chỉ vào Ngôn Gia Hứa ở lầu hai: "Anh luôn miệng nói yêu tôi, thế nhưng anh già rồi có con cái hầu hạ dưới gối, nhưng tôi thì sao? Anh có nghĩ cho tôi không?"
Ngôn Thận: "Bản thân tôi cũng không cần con cái."
Trong ánh đèn đong đưa mà ảm đạm, trái tim Ngôn Thận giống như hòn đá cứng rắn, ông ta suy nghĩ một lúc, nói: "Gia Hứa, chỉ là bởi vì tôi và Thiếu Lâm cần một đứa trẻ, không phải là chúng tôi thích con cái."
Qua nhiều năm như thế Quan Thiếu Lâm cũng không còn sinh con nữa.
Ông ta chưa từng nghĩ tới, con của ông ta đứng lặng trên cầu thang thật lâu nghe thấy sẽ có cảm nhận thế nào. Cũng đúng, loại lời này của ông ta lúc ông ta mười mấy tuổi đã nói thẳng ra rồi.
Ngôn Gia Hứa mím chặt môi, cằm cứng đờ, khóe mắt lại hiện ra sự trào phúng khinh thường.
Anh chậm rãi đi xuống, hơi cúi thấp đầu, nhìn mọi người trong phòng khách: "Nói xong chưa?"
Hạ Manh đang khóc, Ngôn Thận kinh ngạc trong nháy mắt, ông ta không nghĩ tới Ngôn Gia Hứa đi ra khi nào, chỉ có bà nội Ngôn căng thẳng, bà dùng ánh mắt nói cho anh biết: "Cháu à, cháu đừng nghe những lời lung ta lung tung này."
"Nếu như đã xong rồi thì tôi hy vọng các người rời khỏi nhà tôi." Anh nghiêng đầu, đốt một điếu thuốc, nói.
Ngôn Thận không hề gì đứng lên, chợt phát hiện ra vẻ mặt đạm mạc của Ngôn Gia Hứa hiện ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
Ông ta chuẩn bị rời đi.
Đêm nay mục đích gì Hạ Manh cũng không đạt được, đi tới quấn lấy bà cụ Ngôn.
Bà cụ Ngôn lớn tuổi rồi, làm sao có thể chịu được giày vò thế này, cơ thể ngửa ra sau, có chút choáng váng.
Bảo mẫu lập tức tiến lên ôm lấy bà cụ Ngôn: "Lão thái thái người thế nào rồi? Đừng lo, tôi đi lấy máy đo huyết áp."
Ánh mắt Ngôn Gia Hứa quét đến trên mặt Hạ Manh, tay cô ta vẫn đang quấn lấy bà cụ Ngôn, anh đưa tay nắm cổ tay cô ta, hất ra: "Cút!" Anh kiềm chế bản thân không nổi giận, cắn răng nghiến lợi nặn ra một chữ này.
Hạ Manh bị hất ra.
Ngôn Thận giữ chặt Hạ Manh, hai người vặn vẹo đánh nhau.
Ngôn Gia Hứa không quan tâm, ôm bà nội vào phòng ngủ, chờ bác sĩ gia đình tới.
Trong hỗn loạn, không có ai nghe thấy tiếng chân giẫm trên cầu thang bằng gỗ.
Hạ Manh mất lý trí, cầm lấy điện thoại bàn trên cái bàn bên cạnh ném về phía sau lưng Ngôn Gia Hứa.
Nhưng cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, Thẩm Tinh Lê ngăn phía sau Ngôn Gia Hứa, bày ra tư thế ôm vòng lấy anh, cô đang bảo vệ anh. Giống như gà mẹ bảo vệ gà con của mình.
Điện thoại nện vào bên tai cô, lỗ tai mềm mại yếu đuối lập tức đỏ lên, còn sượt qua làm rơi mất một miếng da. Chỗ đó thật ra rất nhạy cảm, rất mỏng, Thẩm Tinh Lê đau đến mức nước mắt trực tiếp rơi xuống, trong miệng lại lớn tiếng lên án: "Dì, dì không thể đánh người."
Lời nói của cô bé ngây thơ lại nhút nhát, trong hiện trường lời lẽ bẩn thỉu của người lớn có vẻ rất buồn cười.
Nhưng Thẩm Tinh Lê không biết nên nói gì.
Ngôn Gia Hứa ý thức được luồng sức mạnh dịu dàng sau lưng, toàn bộ ý thức và kiên trì sụp đổ.
Thẩm Tinh Lệ bị nện vào lỗ tau, xuất hiện một trận ù tai, ong ong, còn rất đau, cô ngồi xổm trên mặt đất che tai lại nhe răng nhếch miệng.
Ngôn Gia Hứa nghiêm nghị chất vấn Ngôn Thận:"Còn không kết thúc chuyện tốt mà ông làm ra sao?"
Thế là Ngôn Thận đến cả túm lưng quần đưa Hạ Mạnh ra ngoài.
Ngôn Gia Hứa ở trong phòng bà nội Ngôn đo huyết áp cho bà, trong phòng khách khôi phục lại sự yên tĩnh tạm thời, khắp nơi bừa bộn.
Một cây nấm nhỏ là Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế sô pha, tủi thân khóc đến không dừng được, cô luôn luôn bị đánh mà chẳng biết tại sao, thật là xui xẻo.
Ngón tay cô đụng vào chỗ bị tróc da, không có chảy máu, nhưng mà rất đau, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Rất nhanh bác sĩ gia đình đã tới, kiểm tra cơ thể cho bà cụ một lần, sau đó nói: "Không có gì đáng ngại, nhưng đừng nổi giận nữa, cố gắng nghỉ ngơi."
Ngôn Gia Hứa thu xếp cho bà nội xong, lúc này mới đi ra nhìn Thẩm Tinh Lê.
Trên quần của cô đã bị nước mắt nhỏ ướt một mảng lớn, cái đầu nhỏ rũ xuống, giống như một con chó con đáng thương.
Một cái tay lớn che trên tóc cô vuốt vuốt, Ngôn Gia Hứa ngồi xổm xuống, nhìn cô: "Không phải bảo em đừng ra ngoài sao?"
"Xin lỗi." Giọng nói Thẩm Tinh Lê nhỏ nhẹ, mang theo đầy vẻ có lỗi.
"Không phải đang trách em." Anh thê lương cười một tiếng, nhìn ngôi nhà lộn xộn của mình, đây chính là hiện trạng của anh.
Thẩm Tinh Lê có chút uất ức, cô đau quá, anh còn chưa an ủi cô đâu, thế là nhỏ giọng giải thích: "Em chỉ muốn bảo vệ anh thôi."
Trái tim người nào đó rơi xuống đáy vực, rốt cuộc không gợn sóng nữa.
Cô nói, cô muốn bảo vệ anh.
Thẩm Tinh Lê nói: "Em có thể bảo vệ chị họ, đương nhiên cũng có thể bảo vệ anh." Cô cũng quen rồi, so với Trương Lỵ Lỵ thì Hạ Manh này có tính là gì.
Nói xong cô che tai lại, trầm thấp nói: "Em đau quá."
Ngôn Gia Hứa cúi đầu cười một tiếng, đưa tay đặt sau cổ cô, hơi ép đầu cô một chút, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng bóp vành tai cô một cái, thật là mỏng, hồng hồng, mềm mại mang theo một chút nhiệt độ, phía trên đỏ lên một mảng.
"Đau lắm sao?" Cô gái nhỏ yếu ớt khóc thành nhưu vậy, anh xích lại gần nói, hơi thở ẩm ướt ấm áp tất cả đều nhào vào trên lỗ tai mẫn cảm của cô, Thẩm Tinh Lê trốn ra sau nhưng bị anh ấn lại.
"Vâng."
Bác sĩ gia đình dọn dẹp hộp dụng cụ, vẫn chưa đi, không đúng lúc tới ngắt lời: "Chú xem cho cháu một chút."
Ngôn Gia Hứa buông Thẩm Tinh Lê ra.
Bác sĩ gia đình kiểm tra một chút, cười nói: "Không có việc gì lớn, bộ phần mềm bị trầy da, cháu thoa một chút thuốc là được rồi. Chú ý đừng để dính nước."
"Vâng." Thẩm Tinh Lê vì nước mắt hăng hái của mình mà xấu hổ.
Hóa ra không có vấn đề gì.
*
Tất cả đều kết thúc rồi.
Bác sĩ gia đình thu dọn hộp dụng cụ rồi rời đi, bà nội Ngôn ngủ thiếp đi, bảo mẫu cũng thu dọn phòng khách xong rồi về.
Chỉ còn lại hai người.
Ngôn Gia Hứa tỉnh táo lại.
Cô gái nhỏ vuốt vuốt cổ mình, đứng dậy nói: "Vậy em về đây."
"Ừm." anh không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp.
Thẩm Tinh Lê đi lên lầu lấy bài tập của mình, uất ức còn chưa tiêu tan, đi thẳng tới cổng.
Ngôn Gia Hứa nghe thấy tiếng mở cửa mới tỉnh táo lại.
Anh đứng dậy đi về phía cô, lúc này mới nhìn thấy sự cô đơn nơi đáy mắt của cô gái nhỏ.
Thật ra Ngôn Gia Hứa vẫn luôn mâu thuẫn, lúc đầu anh vừa định đến gần cô một bước. Hiện thực lại cho anh một kích nặng nề, gen như vậy, hình thái gia đình như vậy, Ngôn Gia Hứa anh thật sự có năng lực yêu người ta sao?
Hay là nói, từ khi anh sinh ra đến bây giờ cũng sẽ là một động vật máu lạnh.
Giống như Ngôn Thận đêm nay bị người ta căm hận.
Không có ai là không hận ông ta.
Quan Thiếu Lâm hận ông ta không có trách nhiệm, Hạ Manh hận ông ta vì đã uổng phí thanh xuấn, bà nội hận ông ta làm bại hoại thanh danh, mà anh cũng hận ông ta máu lạnh vô tình.
Mà cô gái nhỏ trước mắt này, nhỏ như vậy, còn tốt như vậy.... cô đánh giá với cuộc đời tốt hơn, hà tất phải dây dưa trong vòng xoáy của anh?
Thẩm Tinh Lê bĩu môi: "Tự em đi, anh không cần tiễn em."
Ngôn Gia Hứa cười, hỏi anh: "Bên ngoài có thể có kẻ trộm thường lui tới, mấy ngày trước nhà bên cạnh còn mất đồ, em xác định có thể tự mình đi?"
"Chắc là có thể." Thẩm Tinh Lê bị anh dọa sợ, trả lời có chút miễn cưỡng.
"À." Anh nhẹ nhàng thở dài: "Em lợi hại như vậy, còn có thể chịu đòn thay anh, chịu đòn thay chị họ em, vật lộn với kẻ trộm một phen chắc là cũng không có vấn đề gì."
Thẩm Tinh Lê oán trách nhìn anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em sẽ chạy nhanh một chút!"
Ngôn Gia Hứa: "...."
Anh không nhịn được, bật cười. Tiếp nhận một xấp bài tập dày trong tay anh: "Được rồi, không đùa em nữa, đưa em về."
Lúc này Thẩm Tinh Lê mới trời quang mây tạnh, trên mặt hiện ra sự vui vẻ, mắt cười đến híp lại, giống như đã hoàn toàn quên đi sự đau đớn vừa rồi.
Bên ngoài bóng tối sâu thẳm, Thẩm Tinh Lê đi sát bên anh, phát hiện ra tâm tình Ngôn Gia Hứa sa sút.
Thật ra cô cũng không hiểu rõ mối quan hệ của bố Ngôn và dì kia, cũng không biết an ủi anh thế nào.
"Hay là chúng ta ra ngoài chơi đi."
"Bây giờ?" Ngôn Gia Hứa nhìn cô.
"Vâng, em muốn ăn đồ nướng, còn muốn ngồi sau xe đạp."
"Hơi trễ." Anh do dự trong phút chốc.
"Không sao, em chỉ bớt ngủ một hai tiếng mà thôi. Hơn nữa học sinh cao trung cần thả lỏng thỏa đáng." Cô ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng đung đưa nũng nịu.
"Được." Chưa qua một phút anh đã dao động rồi, sau đó đồng ý.
Ngôn Gia Hứa đi lấy xe đạp, Thẩm Tinh Lê đứng chờ ở cửa, cũng không dám cách quá xa, sợ thật sự gặp phải kẻ trộm.
"Nghĩ gì thế?" Anh đưa tay gõ đầu cô, phát hiện ra cô đang ngây người.
Thẩm Tinh Lê mềm mại đến sát gần anh, cười, giống như ánh sáng sạch sẽ mà rực rỡ.
Ngôn Gia Hứa bỗng nhiên bị nụ cười của cô lây nhiễm, thất thần không nhúc nhích.
Một giây sau, Thẩm Tinh Lê mở rộng vòng tay, ôm lấy anh.
Cô nói: "Anh đừng sợ, em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh, bảo vệ anh."
Anh nhắm mắt lại, có ngọn gió đang thổi bên tai.
Bên hông có xúc cảm mềm mại của cô gái nhỏ, cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ quấn ngang hông anh, trong tóc có hương thơm mơ hồ, trong lòng của cô là ấm áp như vậy.
Rất lâu sau đó, tay của anh cũng đặt trên lưng cô, chậm rãi đáp lại: "Được."
"Em vẫn luôn ở bên cạnh anh."
"Đây là lời hứa, không được quên."
Dưới lầu là tiếng khiển trách uy nghiêm lại hà khắc của Ngôn Thận, thái độ của ông ta đối với Hạ Manh không giống tình nhân chút nào, ngược lại giống như đối với cấp dưới.
Mà Hạ Manh thì sao? Ngoại trừ lời nói kịch liệt lúc đến thì giờ phút này toàn bộ đã chuyển hóa thành giọng nghẹn ngào phẫn uất. Nhưng hai người anh một câu tôi một câu liên tục không ngừng chấn động lại rất khó coi.
Mười mấy năm qua Hạ Manh giống như hào môn kinh mộng.
Những năm tháng này Ngôn Thận là một kiểu mẫu chân thực của phú hào điển hình, bạc tình bạc nghĩa lạnh nhạt, vô cùng lạnh lùng, hung tàn xảo trá.
Thẩm Tinh Lê bởi vì vừa tỉnh ngủ nên không nghe thấy bên dưới đang ồn ào cái gì, ngây thơ ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt to giấu đầy sự hoang mang.
Ngôn Gia Hứa đưa tay che kín lỗ tai đang nóng lên của cô, cơ thể hai người gần như dán vào nhau. Cơ thể anh đang run rẩy, mang theo sự kiềm chế và đè nén, thấp giọng nói bên tai cô: "Đừng xuống dưới, chờ anh được không? Anh sẽ quay lại giải thích cho em."
Thẩm Tinh Lê bị sự ẩn nhẫn của anh dọa sợ, bởi vì vẻ mặt của anh so với cuộc cãi vã dưới lầu còn kinh khủng hơn. Cô run giọng nói: "Được, em không đi xuống."
Ngôn Gia Hứa đẩy Thẩm Tinh Lê vào trong cửa, lúc này mới quay người nhìn gối bị ném bay tứ tung dưới lầu, ghế sô pha không ngay ngắn, hai người lôi kéo nhau.... Sau lưng anh dựa vào cửa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, đây chính là gia đình anh, trốn không thoát.
Anh cũng không muốn bày tình hình thực tế dơ bẩn lại đen tối này ra cho Thẩm Tinh Lê, cô gái mà anh muốn bảo vệ nhất nhìn thấy.
Một trò hề hào môn, nói trắng ra là dục vọng của người đàn ông vô hạn, cũng là sự tham lam của người phụ nữ.
Hạ Manh và Ngôn Thận đã dây dưa hơn mười năm rồi, dù không có hôn nhân nhưng thời gian qua cũng giống như vợ chồng bình thường. Ngôn Thận ngoại trừ Hạ Manh thì cũng không qua lại với bạn gái nào khác bên ngoài, ông chỉ cần một người bầu bạn cố định là được; Hạ Manh nghiễm nhiên cũng có đãi ngộ của chính cung, tiền và địa vị đều có.
Nhưng có một thứ, con cái, Ngôn Thận vẫn luôn không chịu thỏa hiệp.
Hạ Manh trẻ tuổi cảm thấy cũng không quan trọng, dù sao cũng chịu đừng, chỉ cần ở bên cạnh Ngôn Thận thì dù sao vẫn có thể nhịn được.
Nhưng mười mấy năm trôi qua, Hạ Manh mắt thấy đã bốn mươi tuổi rồi, thái độ Ngôn Thận dứt khoát ---- không ly hôn, không muốn có con với cô ta.
Hiện tại Hạ Manh đã không phải là cô gái ngây ngô hơn mười năm trước mới ra trường nữa, cô ta cần Ngôn Thận cho cô ta một cái đảm bảo hôn nhân, còn có một đứa con khỏe mạnh.
Là bắt đầu từ năm ngoái, cô ta đã bức hôn rồi.
Dù cho mình không sinh thì nhận nuôi một đứa cũng được.
Nhưng lão hồ ly Ngôn Thận này, cái nào cũng không thỏa hiệp. Cô ta bỗng nhiên ý thức được, mình bị người đàn ông giàu có này đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cô ta uy hiếp Ngôn Thận, mình sẽ rời khỏi ông ta.
Ngôn Thận chỉ trầm tĩnh mấy giây, tháp cà vạt ra: "Tiểu Manh em muốn dùng chuyện này để uy hiếp tôi sao? Muốn tôi giữ em lại hay là cầu xin em? Không tạo ra ràng buộc là điều kiện tiên quyết để chúng ta ở bên nhau. Nếu như em hối hận rồi thì có thể tự rời đi, không cần nói cho tôi biết."
Cơ thể Hạ Manh giận đến phát run, trái tim lạnh lẽo như rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Đây chính là người đàn ông mà cô ta bỏ ra mười mấy năm thanh xuân?
Nhưng Ngôn Thận hiểu rõ Hạ Manh, cô ta sẽ không đi.
Nhiều năm như vậy ngay cả nuôi chó cũng có thể có tình cảm. Thứ nhất Hạ Manh ham muốn cuộc sống hiện tại, thứ hai cô ra thật sự yêu Ngôn Thận.
Hôm nay chỉ là cuối cùng đến tai bà cụ Ngôn, Hạ Manh không để ý đến Ngôn Thận phản đối, gõ cửa phòng bà cụ Ngôn.
"Hôm nay nói trước mặt con anh, trước mặt mẹ anh đi."
Bà cụ Ngôn nhìn con trai, vẻ mặt lạnh lùng, đối với Hạ Manh cũng thấy phiền ghê gớm.
Ngôn Gia Hứa vẫn luôn trầm mặc đứng ngoài quan sát, cũng không xuống dưới, giống như tất cả ngày hôm nay không liên quan gì đến anh.
Mặc dù bà cụ Ngôn lớn tuổi, không còn nhúng tay vào loại chuyện này nữa, nhưng cũng không có nghĩa là bà dễ bắt chẹt. Dù sao thì năm đó cũng đi theo bố của Ngôn Thận dốc sức làm ăn, sóng gió gì mà chưa từng thấy, còn sợ trận chiến ngày hôm nay sao?
Bà ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, uy nghiêm nói: "Hôm nay náo loạn cái gì? Lúc hai người cương quyết ở bên nhau tôi có từng khuyên hai người phải suy nghĩ cẩn thận không? Cô, Ngôn Thận, Quan Thiếu Lâm ba người tự mình biến mối quan hệ thành thế này. Tôi cực lực phản đối các người không nghe, bây giờ hối hận rồi lại muốn bảo tôi nói cái gì?"
"Chẳng lẽ là muốn để bà già tôi chịu lỗi cho cô? Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy, nhân quả luân hồi thôi." Bà là muốn Ngôn Thận và Hạ Manh cắt đứt với nhau, tiếp tục với Quan Thiếu Lâm. Hoặc là Ngôn Thận và Quan Thiếu Lâm ly hôn, hai người kia tạo thành một gia đình.
Hạ Manh rốt cuộc không dám làm càn trước mặt bà cụ Ngôn, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Nhưng tôi cũng là người, cũng có tình cảm, năm nay tôi bốn mươi tuổi rồi. Tôi nên làm thế nào?"
Ngôn Thận vẫn duy trì thể diện của ông ta như cũ, gằn từng chữ: "Tiểu Manh, những năm này tôi đã cho em đủ nhiều rồi, đừng ép tôi."
"Thế nhưng em cần một gia đình trọn vẹn. Anh cho em đi."
Ngôn Thận: "Tôi không thể ly hôn với Quan Thiếu Lâm." Ông ta dừng lại một giây, nhìn trang phục toàn thân trên dưới hơn trăm vạn của Hạ Manh, đồng hồ mấy chục vạn, váy cao cấp: "Tôi ly hôn với Quan Thiếu Lâm, giá trị thị trường của công ty sẽ bốc hơi vài tỷ trong nháy mắt, em muốn chứng kiến sao?"
Hạ Manh bị Ngôn Thận hù dọa, cũng nói: "Vậy con thì sao?"
"Cũng sẽ không có."
Hạ Manh cười lạnh, chỉ vào Ngôn Gia Hứa ở lầu hai: "Anh luôn miệng nói yêu tôi, thế nhưng anh già rồi có con cái hầu hạ dưới gối, nhưng tôi thì sao? Anh có nghĩ cho tôi không?"
Ngôn Thận: "Bản thân tôi cũng không cần con cái."
Trong ánh đèn đong đưa mà ảm đạm, trái tim Ngôn Thận giống như hòn đá cứng rắn, ông ta suy nghĩ một lúc, nói: "Gia Hứa, chỉ là bởi vì tôi và Thiếu Lâm cần một đứa trẻ, không phải là chúng tôi thích con cái."
Qua nhiều năm như thế Quan Thiếu Lâm cũng không còn sinh con nữa.
Ông ta chưa từng nghĩ tới, con của ông ta đứng lặng trên cầu thang thật lâu nghe thấy sẽ có cảm nhận thế nào. Cũng đúng, loại lời này của ông ta lúc ông ta mười mấy tuổi đã nói thẳng ra rồi.
Ngôn Gia Hứa mím chặt môi, cằm cứng đờ, khóe mắt lại hiện ra sự trào phúng khinh thường.
Anh chậm rãi đi xuống, hơi cúi thấp đầu, nhìn mọi người trong phòng khách: "Nói xong chưa?"
Hạ Manh đang khóc, Ngôn Thận kinh ngạc trong nháy mắt, ông ta không nghĩ tới Ngôn Gia Hứa đi ra khi nào, chỉ có bà nội Ngôn căng thẳng, bà dùng ánh mắt nói cho anh biết: "Cháu à, cháu đừng nghe những lời lung ta lung tung này."
"Nếu như đã xong rồi thì tôi hy vọng các người rời khỏi nhà tôi." Anh nghiêng đầu, đốt một điếu thuốc, nói.
Ngôn Thận không hề gì đứng lên, chợt phát hiện ra vẻ mặt đạm mạc của Ngôn Gia Hứa hiện ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
Ông ta chuẩn bị rời đi.
Đêm nay mục đích gì Hạ Manh cũng không đạt được, đi tới quấn lấy bà cụ Ngôn.
Bà cụ Ngôn lớn tuổi rồi, làm sao có thể chịu được giày vò thế này, cơ thể ngửa ra sau, có chút choáng váng.
Bảo mẫu lập tức tiến lên ôm lấy bà cụ Ngôn: "Lão thái thái người thế nào rồi? Đừng lo, tôi đi lấy máy đo huyết áp."
Ánh mắt Ngôn Gia Hứa quét đến trên mặt Hạ Manh, tay cô ta vẫn đang quấn lấy bà cụ Ngôn, anh đưa tay nắm cổ tay cô ta, hất ra: "Cút!" Anh kiềm chế bản thân không nổi giận, cắn răng nghiến lợi nặn ra một chữ này.
Hạ Manh bị hất ra.
Ngôn Thận giữ chặt Hạ Manh, hai người vặn vẹo đánh nhau.
Ngôn Gia Hứa không quan tâm, ôm bà nội vào phòng ngủ, chờ bác sĩ gia đình tới.
Trong hỗn loạn, không có ai nghe thấy tiếng chân giẫm trên cầu thang bằng gỗ.
Hạ Manh mất lý trí, cầm lấy điện thoại bàn trên cái bàn bên cạnh ném về phía sau lưng Ngôn Gia Hứa.
Nhưng cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, Thẩm Tinh Lê ngăn phía sau Ngôn Gia Hứa, bày ra tư thế ôm vòng lấy anh, cô đang bảo vệ anh. Giống như gà mẹ bảo vệ gà con của mình.
Điện thoại nện vào bên tai cô, lỗ tai mềm mại yếu đuối lập tức đỏ lên, còn sượt qua làm rơi mất một miếng da. Chỗ đó thật ra rất nhạy cảm, rất mỏng, Thẩm Tinh Lê đau đến mức nước mắt trực tiếp rơi xuống, trong miệng lại lớn tiếng lên án: "Dì, dì không thể đánh người."
Lời nói của cô bé ngây thơ lại nhút nhát, trong hiện trường lời lẽ bẩn thỉu của người lớn có vẻ rất buồn cười.
Nhưng Thẩm Tinh Lê không biết nên nói gì.
Ngôn Gia Hứa ý thức được luồng sức mạnh dịu dàng sau lưng, toàn bộ ý thức và kiên trì sụp đổ.
Thẩm Tinh Lệ bị nện vào lỗ tau, xuất hiện một trận ù tai, ong ong, còn rất đau, cô ngồi xổm trên mặt đất che tai lại nhe răng nhếch miệng.
Ngôn Gia Hứa nghiêm nghị chất vấn Ngôn Thận:"Còn không kết thúc chuyện tốt mà ông làm ra sao?"
Thế là Ngôn Thận đến cả túm lưng quần đưa Hạ Mạnh ra ngoài.
Ngôn Gia Hứa ở trong phòng bà nội Ngôn đo huyết áp cho bà, trong phòng khách khôi phục lại sự yên tĩnh tạm thời, khắp nơi bừa bộn.
Một cây nấm nhỏ là Thẩm Tinh Lê ngồi trên ghế sô pha, tủi thân khóc đến không dừng được, cô luôn luôn bị đánh mà chẳng biết tại sao, thật là xui xẻo.
Ngón tay cô đụng vào chỗ bị tróc da, không có chảy máu, nhưng mà rất đau, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Rất nhanh bác sĩ gia đình đã tới, kiểm tra cơ thể cho bà cụ một lần, sau đó nói: "Không có gì đáng ngại, nhưng đừng nổi giận nữa, cố gắng nghỉ ngơi."
Ngôn Gia Hứa thu xếp cho bà nội xong, lúc này mới đi ra nhìn Thẩm Tinh Lê.
Trên quần của cô đã bị nước mắt nhỏ ướt một mảng lớn, cái đầu nhỏ rũ xuống, giống như một con chó con đáng thương.
Một cái tay lớn che trên tóc cô vuốt vuốt, Ngôn Gia Hứa ngồi xổm xuống, nhìn cô: "Không phải bảo em đừng ra ngoài sao?"
"Xin lỗi." Giọng nói Thẩm Tinh Lê nhỏ nhẹ, mang theo đầy vẻ có lỗi.
"Không phải đang trách em." Anh thê lương cười một tiếng, nhìn ngôi nhà lộn xộn của mình, đây chính là hiện trạng của anh.
Thẩm Tinh Lê có chút uất ức, cô đau quá, anh còn chưa an ủi cô đâu, thế là nhỏ giọng giải thích: "Em chỉ muốn bảo vệ anh thôi."
Trái tim người nào đó rơi xuống đáy vực, rốt cuộc không gợn sóng nữa.
Cô nói, cô muốn bảo vệ anh.
Thẩm Tinh Lê nói: "Em có thể bảo vệ chị họ, đương nhiên cũng có thể bảo vệ anh." Cô cũng quen rồi, so với Trương Lỵ Lỵ thì Hạ Manh này có tính là gì.
Nói xong cô che tai lại, trầm thấp nói: "Em đau quá."
Ngôn Gia Hứa cúi đầu cười một tiếng, đưa tay đặt sau cổ cô, hơi ép đầu cô một chút, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng bóp vành tai cô một cái, thật là mỏng, hồng hồng, mềm mại mang theo một chút nhiệt độ, phía trên đỏ lên một mảng.
"Đau lắm sao?" Cô gái nhỏ yếu ớt khóc thành nhưu vậy, anh xích lại gần nói, hơi thở ẩm ướt ấm áp tất cả đều nhào vào trên lỗ tai mẫn cảm của cô, Thẩm Tinh Lê trốn ra sau nhưng bị anh ấn lại.
"Vâng."
Bác sĩ gia đình dọn dẹp hộp dụng cụ, vẫn chưa đi, không đúng lúc tới ngắt lời: "Chú xem cho cháu một chút."
Ngôn Gia Hứa buông Thẩm Tinh Lê ra.
Bác sĩ gia đình kiểm tra một chút, cười nói: "Không có việc gì lớn, bộ phần mềm bị trầy da, cháu thoa một chút thuốc là được rồi. Chú ý đừng để dính nước."
"Vâng." Thẩm Tinh Lê vì nước mắt hăng hái của mình mà xấu hổ.
Hóa ra không có vấn đề gì.
*
Tất cả đều kết thúc rồi.
Bác sĩ gia đình thu dọn hộp dụng cụ rồi rời đi, bà nội Ngôn ngủ thiếp đi, bảo mẫu cũng thu dọn phòng khách xong rồi về.
Chỉ còn lại hai người.
Ngôn Gia Hứa tỉnh táo lại.
Cô gái nhỏ vuốt vuốt cổ mình, đứng dậy nói: "Vậy em về đây."
"Ừm." anh không nhúc nhích, giọng nói trầm thấp.
Thẩm Tinh Lê đi lên lầu lấy bài tập của mình, uất ức còn chưa tiêu tan, đi thẳng tới cổng.
Ngôn Gia Hứa nghe thấy tiếng mở cửa mới tỉnh táo lại.
Anh đứng dậy đi về phía cô, lúc này mới nhìn thấy sự cô đơn nơi đáy mắt của cô gái nhỏ.
Thật ra Ngôn Gia Hứa vẫn luôn mâu thuẫn, lúc đầu anh vừa định đến gần cô một bước. Hiện thực lại cho anh một kích nặng nề, gen như vậy, hình thái gia đình như vậy, Ngôn Gia Hứa anh thật sự có năng lực yêu người ta sao?
Hay là nói, từ khi anh sinh ra đến bây giờ cũng sẽ là một động vật máu lạnh.
Giống như Ngôn Thận đêm nay bị người ta căm hận.
Không có ai là không hận ông ta.
Quan Thiếu Lâm hận ông ta không có trách nhiệm, Hạ Manh hận ông ta vì đã uổng phí thanh xuấn, bà nội hận ông ta làm bại hoại thanh danh, mà anh cũng hận ông ta máu lạnh vô tình.
Mà cô gái nhỏ trước mắt này, nhỏ như vậy, còn tốt như vậy.... cô đánh giá với cuộc đời tốt hơn, hà tất phải dây dưa trong vòng xoáy của anh?
Thẩm Tinh Lê bĩu môi: "Tự em đi, anh không cần tiễn em."
Ngôn Gia Hứa cười, hỏi anh: "Bên ngoài có thể có kẻ trộm thường lui tới, mấy ngày trước nhà bên cạnh còn mất đồ, em xác định có thể tự mình đi?"
"Chắc là có thể." Thẩm Tinh Lê bị anh dọa sợ, trả lời có chút miễn cưỡng.
"À." Anh nhẹ nhàng thở dài: "Em lợi hại như vậy, còn có thể chịu đòn thay anh, chịu đòn thay chị họ em, vật lộn với kẻ trộm một phen chắc là cũng không có vấn đề gì."
Thẩm Tinh Lê oán trách nhìn anh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em sẽ chạy nhanh một chút!"
Ngôn Gia Hứa: "...."
Anh không nhịn được, bật cười. Tiếp nhận một xấp bài tập dày trong tay anh: "Được rồi, không đùa em nữa, đưa em về."
Lúc này Thẩm Tinh Lê mới trời quang mây tạnh, trên mặt hiện ra sự vui vẻ, mắt cười đến híp lại, giống như đã hoàn toàn quên đi sự đau đớn vừa rồi.
Bên ngoài bóng tối sâu thẳm, Thẩm Tinh Lê đi sát bên anh, phát hiện ra tâm tình Ngôn Gia Hứa sa sút.
Thật ra cô cũng không hiểu rõ mối quan hệ của bố Ngôn và dì kia, cũng không biết an ủi anh thế nào.
"Hay là chúng ta ra ngoài chơi đi."
"Bây giờ?" Ngôn Gia Hứa nhìn cô.
"Vâng, em muốn ăn đồ nướng, còn muốn ngồi sau xe đạp."
"Hơi trễ." Anh do dự trong phút chốc.
"Không sao, em chỉ bớt ngủ một hai tiếng mà thôi. Hơn nữa học sinh cao trung cần thả lỏng thỏa đáng." Cô ôm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng đung đưa nũng nịu.
"Được." Chưa qua một phút anh đã dao động rồi, sau đó đồng ý.
Ngôn Gia Hứa đi lấy xe đạp, Thẩm Tinh Lê đứng chờ ở cửa, cũng không dám cách quá xa, sợ thật sự gặp phải kẻ trộm.
"Nghĩ gì thế?" Anh đưa tay gõ đầu cô, phát hiện ra cô đang ngây người.
Thẩm Tinh Lê mềm mại đến sát gần anh, cười, giống như ánh sáng sạch sẽ mà rực rỡ.
Ngôn Gia Hứa bỗng nhiên bị nụ cười của cô lây nhiễm, thất thần không nhúc nhích.
Một giây sau, Thẩm Tinh Lê mở rộng vòng tay, ôm lấy anh.
Cô nói: "Anh đừng sợ, em sẽ vẫn luôn ở bên cạnh anh, bảo vệ anh."
Anh nhắm mắt lại, có ngọn gió đang thổi bên tai.
Bên hông có xúc cảm mềm mại của cô gái nhỏ, cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ quấn ngang hông anh, trong tóc có hương thơm mơ hồ, trong lòng của cô là ấm áp như vậy.
Rất lâu sau đó, tay của anh cũng đặt trên lưng cô, chậm rãi đáp lại: "Được."
"Em vẫn luôn ở bên cạnh anh."
"Đây là lời hứa, không được quên."