"Anh cũng không yêu, chờ em."
Ban đêm Thẩm Tinh Lê nằm trên chiếc giường nhỏ của cô, một lần nữa nhớ lại sáu chữ này, thật là mập mờ.
Cô cảm thấy dựa theo logic bình thường, Ngôn Gia Hứa chỉ là sĩ diện trước mặt cô, muốn cô không yêu sớm mà thôi.
Dù sao thì anh sĩ diện trước mặt cô cũng không phải lần một lần hai.
Nhưng nếu dựa theo một mạch suy nghĩ khác mà nói,
Có phải, anh hơi thích cô không? Cho nên mất hứng khi mình đi với Hạ Thành Hàm mà tức giận.
Suy đoán này khiến Thẩm Tinh Lê hoảng hốt.
Thiếu nữ yêu thầm, thật sự là ngọt ngào lại phiền não.
Cổ đại có câu nói: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già." Khiến bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ thế hệ trước âm thầm hao tổn tinh thần.
Nhưng Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, đáng sợ hơn chẳng lẽ không phải là: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già, tình địch vẫn nhiều như cũ, đại tẩu còn nhỏ hơn ta." Sao?
Lúc nhỏ cô từng thích rất nhiều thần tượng, Quách Phú Thành, Châu Kiệt Luân, La Chí Tường.... những người đàn ông cô nghĩ cũng không dám nghĩ đó, cuối cùng đều cưới vợ cực kỳ nhỏ tuổi...
Rốt cuộc là anh có thích cô không?
Thế nhưng Thẩm Tinh Lê rất thích Ngôn Gia Hứa. Cô hiểu rõ đó không phải là sự lưu luyến đối với anh trai.
Cô thích mùi hương trên người anh, thích nụ cười của anh, thích anh cầm cặp sách cho cô, thích anh sờ tóc cô.
Cuối tuần Ngôn Gia Hứa trở về căn nhà gần trường học kia, nói là có công việc. Dù sao thì một tuần anh cũng sẽ không về vài ngày, chỉ là định kỳ quay về thăm bà nội mà thôi.
Thẩm Tinh Lê ăn cơm ở nhà bọn học, ngồi cùng với một bang bà cụ, bới cơm một hồi, than thở.
Ôi, thật vất vả mới tới cuối tuần, còn không gặp được anh.
Bà nội Ngôn sờ sờ đầu cô: "Tinh Tinh thế nào rồi? Học tập không thuận lợi sao?"
"Không có ạ." Thẩm Tinh Lê phủ nhận.
Bà nội Ngôn nhìn thấy trên người cô mặc quần áo ở nhà, vải nhung san hô, tóc cũng buộc tán loạn, chỉ có một gương mặt trắng nõn kia là vượt trội: "Con gái phải học cách ăn mặc, Quả lê mập của chúng ta đáng yêu xinh đẹp như thế, mặc một chút quần áo đẹp chắc chắc sẽ có rất nhiều chàng trai thích."
Không nghĩ tới bà cụ lại còn có một trái tim mùa xuân như thế.
Không phải Thẩm Tinh Lê không thích ăn diện, chỉ là bận bịu làm bài tập, bận bịu vễ tranh.
Huống hồ tên khốn khiến cô có ham muốn ăn diện kia cũng không có ở nhà, còn sửa soạn làm gì chứ?
Buổi tối chủ nhật, điện thoại di động của cô vang lên.
"A lô?"
"Là anh." Ngôn Gia Hứa uể oải mở miệng.
Thẩm Tinh Lê lập tức từ trên giường bắn dậy: "Anh về rồi?"
"Chưa." Anh nói: "Em ngủ rồi à?"
"Cũng chưa. Vừa mới cùng bà nội ra quảng trường nhảy múa, bây giờ chuẩn bị ngủ."
"Ừm." Thật ra cũng không có gì đặc biệt muốn nói, chỉ là lúc Ngôn Gia Hứa rất mệt mỏi muốn nghe giọng nói của cô một chút, Thẩm Tinh Lê cũng nghiêm túc báo cáo sắp xếp cuối tuần này, cô thật sự rất bận rộn, tổng cộng làm mười hai tờ đề, lại vẽ tranh năm tiếng. Thời gian hai ngày đều sắp xếp đầy, cũng không đi ra khỏi cửa.
"Chờ đến nghỉ đông, em muốn đến bờ sông vẽ thực vật." Cô nói, Khai Thành chính là ngay bờ sông.
"Được, anh xem xem ngày nào đó rút ra chút thời gian." Anh bỏ mình vào trong kế hoạch của cô một cách tự nhiên, hai người đều không cảm thấy có gì không đúng.
Ngôn Gia Hứa nói: "Buổi sáng ngày mai anh về lấy chút đồ, cuối tuần phải đi xa. Thuận tiện đưa em đi học."
"Được!" Thẩm Tinh Lê cao hứng trở lại.
"Đi ngủ sớm một chút, đừng đi học muộn." Anh cười nhạo.
"Aw aw ~~" Cô phát ra âm thanh giống như con thú nhỏ, liến thoắng.
Tâm tình như tro tàn hai ngày nay lại đốt lên, cô nhảu xuống giường đến tủ quần áo tìm quần áo, chờ ngày mai mặc cho anh xem.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tinh Lê thức dậy thật sớm, thay một cái áo lông màu trắng, giống như một tiểu tinh linh, quần jean bó làm nổi bật lên một đôi chân vừa nhỏ vừa thẳng, rất đẹp.
Lúc xuống dưới lầu, Ngôn Gia Hứa đã tựa vào cửa xe chơi điện thoại.
"Hi!" Cô vẫy vẫy tay, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Ngôn Gia Hứa không lên tiếng, đưa tay vẫy cô.
Thẩm Tinh Lê đi tới, bàn tay của Ngôn Gia Hứa che trên trán cô: "Em phát sốt à?"
"Anh nói cái gì vậy?"
"Không phát sốt thì sáng sớm thần kinh gì vậy?"
"..." Thẩm Tinh Lê buồn bực gạt tay anh ra: "Anh mới thần kinh đấy!"
Cả nhà anh đều thần kinh.
Ngôn Gia Hứa cười: "Hi cái gì mà hi, qua hai ngày đã không quen biết rồi, em muốn lên trời à?"
Thẩm Tinh Lê không phản ứng lại sự chế nhạo của anh, xoay người, hỏi anh: "Cái áo lông này của em đẹp không? Năm nay mẹ em vừa mua cho em. Vừa mềm vừa ấm, anh sờ lông mặt trong này...." Muốn hỏi hơn chính là em có đẹp không.
Ngôn Gia Hứa liếc mắt một cái, hỏi: "Đồng phục của em đâu?" Buổi sáng thứ hai có nghi thức kéo cờ, học sinh toàn trường đều phải mặc đồng phục.
Thẩm Tinh Lê nói: "Ở trong cặp, tới trường em thay." Cô lại thích thú sờ cái áo lông trên người mình một cái, cảm thấy rất đẹp.
Ngôn Gia Hứa "A" lên một tiếng, cười mắng: "Đức hạnh*." (*: Thường mang nghĩa xấu.)
Thẩm Tinh Lê lặng lẽ nói: "Anh vốn cũng không biết thưởng thức."
Ngôn Gia Hứa lành lạnh liếc nhìn cô một cái: "Làm gì, mặc cho người bạn cùng bàn của em nhìn?"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Em là mặc cho anh nhìn!
Tên khốn!
Chày gỗ!
Ngôn Gia Hứa: "Mau mặc đồng phục lên cho anh, suốt ngày, trong đầu chứa cái gì vậy."
Sau đó anh đóng cửa xe, xe chạy như bay.
Thẩm Tinh Lê đành phải ngoan ngoãn mặc áo khoác và quần đồng phục lên, một lần nữa sợ như chó.
Cô thế là lại ôm lấy một chút huyễn tưởng rằng anh thích cô!
Thật sự là uổng công rồi.
Thẩm Tinh Lê dọc đường tức giận đi tới trường học, Ngôn Gia Hứa kín đáo đưa bài thi đã làm xong cho cô: "Cho bạn cùng bàn kia của em xem, đừng đắc chí càn rỡ."
Thẩm Tinh Lê ghét bỏ nhét vào trong cặp sách của mình: "Biết biết rồi." Sau đó cũng không nhìn người nào đó một cái, xuống xe.
Ngôn Gia Hứa nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ, không biết anh lại sai chỗ nào rồi.
Giờ truy bài trên lớp, Thẩm Tinh Lê ném bài thi cho Hạ Thành Hàm: "Này."
Sau đó quay đầu làm việc của mình.
Hạ Thành Hàm nhìn một lúc, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Thẩm Tinh Lê: "Bài thi này cậu làm? Làm sao có thể?"
Đây là bài kiểm tra độ khó cấp mười, giáo viên huấn luyện cũng chỉ bảo bọn họ cầm về nhà thử làm một lần, đồng thời còn đưa đáp án cho bọn họ tham khảo.
Hạ Thành Hàm thẩm tra đối chiếu với đáp án, toàn bộ chính xác. Có mạch suy nghĩ giải đề, chính cậu ta cũng không hiểu rõ.
Thẩm Tinh Lê hỏi: "Thế nào?"
Hạ Thành Hàm: "Giống với đáp án tiêu chuẩn."
Thẩm Tinh Lê hơi chấn kinh, không nghĩ tới lão súc sinh này vẫn là có chút tài năng. Giận thì giận nhưng trong lòng không khỏi kiêu ngạo nói: "Là anh trai tớ làm."
"Người hôm thứ sáu chế giễu tớ?"
"Ài ~" Thẩm Tinh Lê có chút xấu hổ.
Hạ Thành Hàm càng thêm trầm mặc, tựa như nhận phải đả kích, Thẩm Tinh Lê vội an ủi: "Nói không chừng anh ấy lên mạng tìm đáp án tham khảo đấy? Hiện tại trên mạng có rất nhiều video dạy học kỳ lạ."
Hạ Thành Hàm sầm mặt: "Trên mạng không có đáp án, đề này là giáo viên tổ bộ môn toán của trường chúng ta ra đề, hơn nữa giáo viên ra đề đều là cao thủ số một số hai trong tỉnh."
"A~" Thẩm Tinh Lê trong lúc nhất thời không biết làm sao để an ủi.
Nhưng trong lòng mơ hồ vui vẻ.
Sau khi hết giờ, Liễu Vân gọi Thẩm Tinh Lê lên.
"Thẩm Tinh Lê cô xin lỗi, trước đó cô không biết tình trạng của em."
Thẩm Tinh Lê không nghĩ ra, hỏi: "A, làm sao vậy."
Liễu Vân cười nói: "Cô nhóc này, lá gan sao lại nhỏ như vậy, một chút yêu cầu cũng không dám nói. Nếu không phải anh trai em chạy tới trường nói cho cô biết em không thấy bảng thì đến nay cô cũng không biết."
Thẩm Tinh Lê mở to hai mắt, không nghĩ tới anh sẽ thật sự tới.
Trong nháy mắt có chút thẹn thùng, cô sợ bị cô giáo chú ý.
Liễu Vân nói: "Cô biết tình huống của em rồi, sắp thi tháng rồi, xếp lại chỗ em chọn vị trí phía trước, cô sẽ không can thiệp nữa."
"Cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn, thi tháng cố lên. Ra sức thi được ba hạng đầu."
"Được ạ ~~"
Thẩm Tinh Lê quay lại vị trí, làm bài tập, nở nụ cười.
Hạ Thành Hàm yên lặng quay đầu lại, hỏi: "Anh trai cậu thật là lợi hại, tớ có thể hỏi anh ấy còn đi học không?"
Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, kiêu ngạo nói: "Đang học nghiên cứu."
"Chẳng trách." Hạ Thành Hàm nói: "Học ngành nào?"
"Chuyên ngành máy tính." Thẩm Tinh Lê nói. Cô còn muốn nói, anh ấy thật sự rất trâu bò.
"À." Bạn học Hạ có chút ngượng ngùng nói: "Đại học tớ cũng muốn học chuyên ngành máy tính, ngược lại rất khéo. Đúng rồi, anh trai cậu có dùng QQ không? Tớ có thể thêm anh ấy không?"
Thẩm Tinh Lê gật gật đầu: "Lát nữa tớ tìm cho cậu."
Thẩm Tinh Lê nhìn chằm chằm bài thi nghĩ, ôi chao, vậy thì lại thích người đàn ông thôi này rồi.
Ngày nào đó, người đàn ông thối nào đó ở trong phòng thí nghiệm hắt hơi một cái, anh cảm thấy có người đang mắng anh.
Ban đêm Thẩm Tinh Lê nằm trên chiếc giường nhỏ của cô, một lần nữa nhớ lại sáu chữ này, thật là mập mờ.
Cô cảm thấy dựa theo logic bình thường, Ngôn Gia Hứa chỉ là sĩ diện trước mặt cô, muốn cô không yêu sớm mà thôi.
Dù sao thì anh sĩ diện trước mặt cô cũng không phải lần một lần hai.
Nhưng nếu dựa theo một mạch suy nghĩ khác mà nói,
Có phải, anh hơi thích cô không? Cho nên mất hứng khi mình đi với Hạ Thành Hàm mà tức giận.
Suy đoán này khiến Thẩm Tinh Lê hoảng hốt.
Thiếu nữ yêu thầm, thật sự là ngọt ngào lại phiền não.
Cổ đại có câu nói: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già." Khiến bao nhiêu cô gái ngưỡng mộ thế hệ trước âm thầm hao tổn tinh thần.
Nhưng Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy, đáng sợ hơn chẳng lẽ không phải là: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già, tình địch vẫn nhiều như cũ, đại tẩu còn nhỏ hơn ta." Sao?
Lúc nhỏ cô từng thích rất nhiều thần tượng, Quách Phú Thành, Châu Kiệt Luân, La Chí Tường.... những người đàn ông cô nghĩ cũng không dám nghĩ đó, cuối cùng đều cưới vợ cực kỳ nhỏ tuổi...
Rốt cuộc là anh có thích cô không?
Thế nhưng Thẩm Tinh Lê rất thích Ngôn Gia Hứa. Cô hiểu rõ đó không phải là sự lưu luyến đối với anh trai.
Cô thích mùi hương trên người anh, thích nụ cười của anh, thích anh cầm cặp sách cho cô, thích anh sờ tóc cô.
Cuối tuần Ngôn Gia Hứa trở về căn nhà gần trường học kia, nói là có công việc. Dù sao thì một tuần anh cũng sẽ không về vài ngày, chỉ là định kỳ quay về thăm bà nội mà thôi.
Thẩm Tinh Lê ăn cơm ở nhà bọn học, ngồi cùng với một bang bà cụ, bới cơm một hồi, than thở.
Ôi, thật vất vả mới tới cuối tuần, còn không gặp được anh.
Bà nội Ngôn sờ sờ đầu cô: "Tinh Tinh thế nào rồi? Học tập không thuận lợi sao?"
"Không có ạ." Thẩm Tinh Lê phủ nhận.
Bà nội Ngôn nhìn thấy trên người cô mặc quần áo ở nhà, vải nhung san hô, tóc cũng buộc tán loạn, chỉ có một gương mặt trắng nõn kia là vượt trội: "Con gái phải học cách ăn mặc, Quả lê mập của chúng ta đáng yêu xinh đẹp như thế, mặc một chút quần áo đẹp chắc chắc sẽ có rất nhiều chàng trai thích."
Không nghĩ tới bà cụ lại còn có một trái tim mùa xuân như thế.
Không phải Thẩm Tinh Lê không thích ăn diện, chỉ là bận bịu làm bài tập, bận bịu vễ tranh.
Huống hồ tên khốn khiến cô có ham muốn ăn diện kia cũng không có ở nhà, còn sửa soạn làm gì chứ?
Buổi tối chủ nhật, điện thoại di động của cô vang lên.
"A lô?"
"Là anh." Ngôn Gia Hứa uể oải mở miệng.
Thẩm Tinh Lê lập tức từ trên giường bắn dậy: "Anh về rồi?"
"Chưa." Anh nói: "Em ngủ rồi à?"
"Cũng chưa. Vừa mới cùng bà nội ra quảng trường nhảy múa, bây giờ chuẩn bị ngủ."
"Ừm." Thật ra cũng không có gì đặc biệt muốn nói, chỉ là lúc Ngôn Gia Hứa rất mệt mỏi muốn nghe giọng nói của cô một chút, Thẩm Tinh Lê cũng nghiêm túc báo cáo sắp xếp cuối tuần này, cô thật sự rất bận rộn, tổng cộng làm mười hai tờ đề, lại vẽ tranh năm tiếng. Thời gian hai ngày đều sắp xếp đầy, cũng không đi ra khỏi cửa.
"Chờ đến nghỉ đông, em muốn đến bờ sông vẽ thực vật." Cô nói, Khai Thành chính là ngay bờ sông.
"Được, anh xem xem ngày nào đó rút ra chút thời gian." Anh bỏ mình vào trong kế hoạch của cô một cách tự nhiên, hai người đều không cảm thấy có gì không đúng.
Ngôn Gia Hứa nói: "Buổi sáng ngày mai anh về lấy chút đồ, cuối tuần phải đi xa. Thuận tiện đưa em đi học."
"Được!" Thẩm Tinh Lê cao hứng trở lại.
"Đi ngủ sớm một chút, đừng đi học muộn." Anh cười nhạo.
"Aw aw ~~" Cô phát ra âm thanh giống như con thú nhỏ, liến thoắng.
Tâm tình như tro tàn hai ngày nay lại đốt lên, cô nhảu xuống giường đến tủ quần áo tìm quần áo, chờ ngày mai mặc cho anh xem.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tinh Lê thức dậy thật sớm, thay một cái áo lông màu trắng, giống như một tiểu tinh linh, quần jean bó làm nổi bật lên một đôi chân vừa nhỏ vừa thẳng, rất đẹp.
Lúc xuống dưới lầu, Ngôn Gia Hứa đã tựa vào cửa xe chơi điện thoại.
"Hi!" Cô vẫy vẫy tay, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Ngôn Gia Hứa không lên tiếng, đưa tay vẫy cô.
Thẩm Tinh Lê đi tới, bàn tay của Ngôn Gia Hứa che trên trán cô: "Em phát sốt à?"
"Anh nói cái gì vậy?"
"Không phát sốt thì sáng sớm thần kinh gì vậy?"
"..." Thẩm Tinh Lê buồn bực gạt tay anh ra: "Anh mới thần kinh đấy!"
Cả nhà anh đều thần kinh.
Ngôn Gia Hứa cười: "Hi cái gì mà hi, qua hai ngày đã không quen biết rồi, em muốn lên trời à?"
Thẩm Tinh Lê không phản ứng lại sự chế nhạo của anh, xoay người, hỏi anh: "Cái áo lông này của em đẹp không? Năm nay mẹ em vừa mua cho em. Vừa mềm vừa ấm, anh sờ lông mặt trong này...." Muốn hỏi hơn chính là em có đẹp không.
Ngôn Gia Hứa liếc mắt một cái, hỏi: "Đồng phục của em đâu?" Buổi sáng thứ hai có nghi thức kéo cờ, học sinh toàn trường đều phải mặc đồng phục.
Thẩm Tinh Lê nói: "Ở trong cặp, tới trường em thay." Cô lại thích thú sờ cái áo lông trên người mình một cái, cảm thấy rất đẹp.
Ngôn Gia Hứa "A" lên một tiếng, cười mắng: "Đức hạnh*." (*: Thường mang nghĩa xấu.)
Thẩm Tinh Lê lặng lẽ nói: "Anh vốn cũng không biết thưởng thức."
Ngôn Gia Hứa lành lạnh liếc nhìn cô một cái: "Làm gì, mặc cho người bạn cùng bàn của em nhìn?"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Em là mặc cho anh nhìn!
Tên khốn!
Chày gỗ!
Ngôn Gia Hứa: "Mau mặc đồng phục lên cho anh, suốt ngày, trong đầu chứa cái gì vậy."
Sau đó anh đóng cửa xe, xe chạy như bay.
Thẩm Tinh Lê đành phải ngoan ngoãn mặc áo khoác và quần đồng phục lên, một lần nữa sợ như chó.
Cô thế là lại ôm lấy một chút huyễn tưởng rằng anh thích cô!
Thật sự là uổng công rồi.
Thẩm Tinh Lê dọc đường tức giận đi tới trường học, Ngôn Gia Hứa kín đáo đưa bài thi đã làm xong cho cô: "Cho bạn cùng bàn kia của em xem, đừng đắc chí càn rỡ."
Thẩm Tinh Lê ghét bỏ nhét vào trong cặp sách của mình: "Biết biết rồi." Sau đó cũng không nhìn người nào đó một cái, xuống xe.
Ngôn Gia Hứa nhìn bóng lưng của cô gái nhỏ, không biết anh lại sai chỗ nào rồi.
Giờ truy bài trên lớp, Thẩm Tinh Lê ném bài thi cho Hạ Thành Hàm: "Này."
Sau đó quay đầu làm việc của mình.
Hạ Thành Hàm nhìn một lúc, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Thẩm Tinh Lê: "Bài thi này cậu làm? Làm sao có thể?"
Đây là bài kiểm tra độ khó cấp mười, giáo viên huấn luyện cũng chỉ bảo bọn họ cầm về nhà thử làm một lần, đồng thời còn đưa đáp án cho bọn họ tham khảo.
Hạ Thành Hàm thẩm tra đối chiếu với đáp án, toàn bộ chính xác. Có mạch suy nghĩ giải đề, chính cậu ta cũng không hiểu rõ.
Thẩm Tinh Lê hỏi: "Thế nào?"
Hạ Thành Hàm: "Giống với đáp án tiêu chuẩn."
Thẩm Tinh Lê hơi chấn kinh, không nghĩ tới lão súc sinh này vẫn là có chút tài năng. Giận thì giận nhưng trong lòng không khỏi kiêu ngạo nói: "Là anh trai tớ làm."
"Người hôm thứ sáu chế giễu tớ?"
"Ài ~" Thẩm Tinh Lê có chút xấu hổ.
Hạ Thành Hàm càng thêm trầm mặc, tựa như nhận phải đả kích, Thẩm Tinh Lê vội an ủi: "Nói không chừng anh ấy lên mạng tìm đáp án tham khảo đấy? Hiện tại trên mạng có rất nhiều video dạy học kỳ lạ."
Hạ Thành Hàm sầm mặt: "Trên mạng không có đáp án, đề này là giáo viên tổ bộ môn toán của trường chúng ta ra đề, hơn nữa giáo viên ra đề đều là cao thủ số một số hai trong tỉnh."
"A~" Thẩm Tinh Lê trong lúc nhất thời không biết làm sao để an ủi.
Nhưng trong lòng mơ hồ vui vẻ.
Sau khi hết giờ, Liễu Vân gọi Thẩm Tinh Lê lên.
"Thẩm Tinh Lê cô xin lỗi, trước đó cô không biết tình trạng của em."
Thẩm Tinh Lê không nghĩ ra, hỏi: "A, làm sao vậy."
Liễu Vân cười nói: "Cô nhóc này, lá gan sao lại nhỏ như vậy, một chút yêu cầu cũng không dám nói. Nếu không phải anh trai em chạy tới trường nói cho cô biết em không thấy bảng thì đến nay cô cũng không biết."
Thẩm Tinh Lê mở to hai mắt, không nghĩ tới anh sẽ thật sự tới.
Trong nháy mắt có chút thẹn thùng, cô sợ bị cô giáo chú ý.
Liễu Vân nói: "Cô biết tình huống của em rồi, sắp thi tháng rồi, xếp lại chỗ em chọn vị trí phía trước, cô sẽ không can thiệp nữa."
"Cảm ơn cô."
"Không cần cảm ơn, thi tháng cố lên. Ra sức thi được ba hạng đầu."
"Được ạ ~~"
Thẩm Tinh Lê quay lại vị trí, làm bài tập, nở nụ cười.
Hạ Thành Hàm yên lặng quay đầu lại, hỏi: "Anh trai cậu thật là lợi hại, tớ có thể hỏi anh ấy còn đi học không?"
Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, kiêu ngạo nói: "Đang học nghiên cứu."
"Chẳng trách." Hạ Thành Hàm nói: "Học ngành nào?"
"Chuyên ngành máy tính." Thẩm Tinh Lê nói. Cô còn muốn nói, anh ấy thật sự rất trâu bò.
"À." Bạn học Hạ có chút ngượng ngùng nói: "Đại học tớ cũng muốn học chuyên ngành máy tính, ngược lại rất khéo. Đúng rồi, anh trai cậu có dùng QQ không? Tớ có thể thêm anh ấy không?"
Thẩm Tinh Lê gật gật đầu: "Lát nữa tớ tìm cho cậu."
Thẩm Tinh Lê nhìn chằm chằm bài thi nghĩ, ôi chao, vậy thì lại thích người đàn ông thôi này rồi.
Ngày nào đó, người đàn ông thối nào đó ở trong phòng thí nghiệm hắt hơi một cái, anh cảm thấy có người đang mắng anh.