Tôi nhận ra ngay có chuyện không ổn, tôi có ngu đâu. Khi tôi đưa cô ấy đi thăm trang trại, cô tỏ ra cũng quan tâm như thể tôi đang cố giải thích sự vận hành của ống tiêu hóa vậy. Lịch sự, đương nhiên rồi. Những câu hỏi ứng đối nhanh nhạy. Nhưng không một chút xíu quan tâm nào hết.
Tôi đã cố dặn lòng là tôi cũng sẽ chẳng thích thú gì hơn nếu cô ấy dẫn tôi đi một vòng thư viện và giải thích các ký hiệu ghi trên những giá sách và cách ghi biên mục. Nhưng tôi vẫn không thuyết phục được mình. Ý tôi là, sách vở thì vẫn chỉ là sách vở. Nông trại là nông trại.
Và khi tôi tung cho cô ấy gói thịt băm đông lạnh, tôi đã biết ngay lúc nó còn lơ lửng trong không khí rằng đó là một sai lầm không thể tha thứ.
Tôi đã không nghĩ thấu đáo chuyện đó. Tôi sống ở một nơi mà cánh đàn ông vác về nhà cho vợ một con nai đã chết, để rồi sau đó ngồi vào bàn thưởng thức món nai hầm ngon tuyệt mà không cần quan tâm đến các bước trung gian. Hình như tôi đã nghĩ đại loại là mình có thể tranh thủ đi xem mấy con bê trong khi cô chuẩn bị thức ăn, như thế chúng tôi sẽ có thời gian để ăn và ngủ nghê đôi chút – ha ha – trước lượt vắt sữa tối. Cô ấy nhìn chỗ thịt như thể đó là một đống phân bò đông lạnh. Rồi đòi về nhà. Tôi còn biết làm gì đây.
Trong suốt lộ trình, cô đặt tay trên gáy tôi, thỉnh thoảng dùng ngón tay nghịch tóc tôi.
“Em không định làm anh tổn thương”. Những ngón tay nói. “Và cũng không nghĩ giữa chúng ta mọi chuyện thế là hết”.
Nhưng trong xe không có người nào lên tiếng.
Tối hôm đó tôi đi qua nhà Bengt-Göran và Violet.
- Chúng tôi thấy một cô gái đi cùng anh – Violet tò mò lên tiếng.
Bengt-Göran nháy mắt, thúc cùi chỏ vào sườn tôi cùng với một nụ cười như thể bọn tôi vừa cùng nhau xem phim đen. Ờ thì, trước khi có Violet, thi thoảng chúng tôi cũng bày trò đó.
- Một cô nàng trên thành phố, hử? – Anh chàng hào hứng hỏi.
Bengt-Göran hình như vẫn còn nghĩ các cô gái thành thị luôn nóng bỏng, mặc những bộ đồ lót khiêu khích bằng ren xẻ một đường giữa, và chỉ trực giạng chân ra khi ở một mình với bạn. Buồn cười thật, nhất là khi cái thành phố mà anh chàng nhắc tới thật ra bé như thế nào. Và cả khi nghĩ tới lần tôi lăn lóc trong đống rơm cùng với chị gái của anh ta, người đã giữ rịt lấy chỗ da sau gáy của tôi trong khi làm chuyện đó. Hồi ấy tôi mười bốn, chị ta mười bảy. Đó là lần đầu tiên của tôi, và cũng là lần cuối cùng, ít ra là với chị ta. Tôi hoảng vô cùng và sau lần ấy chỉ muốn trốn cho khuất mắt chị ta. Chị gái của Bengt-Göran không mặc đồ lót khiêu khích, đúng hơn là chị ta không mặc nội y. Đương nhiên anh chàng không hay biết gì. Bây giờ thì chị anh ta đã có bốn mặt con, và to như một võ sĩ sumo.
- Ờ. Một cô gái thành thị. Tôi tìm thấy cô ấy ở nghĩa trang. Ý tôi là, chúng tôi gặp nhau ở nghĩa trang.
- Phải, trông cô ấy hơi xanh. - Bengt-Göran nói và bật cười, trong khi Violet tỏ ra không hài lòng.
- Nghĩa trang á? – Cô nàng hỏi. – Anh lúc nào cũng khác người nhỉ, Benny?
Tôi không biết mình đã làm chuyện gì để bị Violet nhận xét như thế. Có lẽ là từ lần nói chuyện với nhau ở một bữa tiệc, khi rượu đã làm chúng tôi nói hơi nhiều. Tôi đã bảo với Violet cô ấy chính là người có thể giúp Bengt-Göran thoát ra khỏi nỗi buồn của người làm nông.
Nỗi buồn của người làm nông ư? Chỉ nội nghĩ tới nó là tôi đã muốn chui đầu xuống cát.
“Nhìn anh chàng kìa, ngồi đó một mình, tự kỷ giữa nơi hỗn độn này”. Tôi nói trong tiếng nấc cục.
“Anh ấy chỉ say thôi”. Violet phản đối. Và tất nhiên cô nói đúng, vì sau đó Bengt-Göran đã nôn một bãi vào một bụi tử đinh hương.
- Cô ấy thậm chí không biết làm món thịt viên. – Tôi nói. – Cô ấy chỉ biết đọc sách và nói chuyện về học thuyết của tay Lackong nào đó.
Khỏi cần phải nói thêm, cũng biết họ không mong được mời đến uống cà phê, ăn bánh và nghe tuyên bố về chuyện cưới hỏi vội vã. Như thế này là đủ phức tạp rồi.
- Không biết làm thịt viên á? – Violet vừa nói vừa đưa mắt nhìn đầu bàn bên kia một cách hãnh diện. Ở đó có một đĩa thức ăn to như cái chậu, đựng đầy những viên thịt vàng ươm nóng giòn. – Tiện thể, anh có muốn dùng thử một chút không?
- Cậu có lý đó, Benny. - Bengt-Göran lại rinh rích cười, nụ cười như đang xem phim đen. – Xài xong rồi thôi nghe! Đừng có dại dột sa chân vào đầm lầy hôn nhân.
Trong thế giới của Bengt-Göran, không ai có ý định nghiêm túc với một phụ nữ không biết làm thịt viên, chứ đừng nói tới cưới họ.
Khi Violet đưa cho tôi một đĩa đầy tràn thức ăn với món xốt dâu rừng tự hái, tôi đã gần như đồng tình với anh bạn mình.
Tôi nhận ra ngay có chuyện không ổn, tôi có ngu đâu. Khi tôi đưa cô ấy đi thăm trang trại, cô tỏ ra cũng quan tâm như thể tôi đang cố giải thích sự vận hành của ống tiêu hóa vậy. Lịch sự, đương nhiên rồi. Những câu hỏi ứng đối nhanh nhạy. Nhưng không một chút xíu quan tâm nào hết.
Tôi đã cố dặn lòng là tôi cũng sẽ chẳng thích thú gì hơn nếu cô ấy dẫn tôi đi một vòng thư viện và giải thích các ký hiệu ghi trên những giá sách và cách ghi biên mục. Nhưng tôi vẫn không thuyết phục được mình. Ý tôi là, sách vở thì vẫn chỉ là sách vở. Nông trại là nông trại.
Và khi tôi tung cho cô ấy gói thịt băm đông lạnh, tôi đã biết ngay lúc nó còn lơ lửng trong không khí rằng đó là một sai lầm không thể tha thứ.
Tôi đã không nghĩ thấu đáo chuyện đó. Tôi sống ở một nơi mà cánh đàn ông vác về nhà cho vợ một con nai đã chết, để rồi sau đó ngồi vào bàn thưởng thức món nai hầm ngon tuyệt mà không cần quan tâm đến các bước trung gian. Hình như tôi đã nghĩ đại loại là mình có thể tranh thủ đi xem mấy con bê trong khi cô chuẩn bị thức ăn, như thế chúng tôi sẽ có thời gian để ăn và ngủ nghê đôi chút – ha ha – trước lượt vắt sữa tối. Cô ấy nhìn chỗ thịt như thể đó là một đống phân bò đông lạnh. Rồi đòi về nhà. Tôi còn biết làm gì đây.
Trong suốt lộ trình, cô đặt tay trên gáy tôi, thỉnh thoảng dùng ngón tay nghịch tóc tôi.
“Em không định làm anh tổn thương”. Những ngón tay nói. “Và cũng không nghĩ giữa chúng ta mọi chuyện thế là hết”.
Nhưng trong xe không có người nào lên tiếng.
Tối hôm đó tôi đi qua nhà Bengt-Göran và Violet.
- Chúng tôi thấy một cô gái đi cùng anh – Violet tò mò lên tiếng.
Bengt-Göran nháy mắt, thúc cùi chỏ vào sườn tôi cùng với một nụ cười như thể bọn tôi vừa cùng nhau xem phim đen. Ờ thì, trước khi có Violet, thi thoảng chúng tôi cũng bày trò đó.
- Một cô nàng trên thành phố, hử? – Anh chàng hào hứng hỏi.
Bengt-Göran hình như vẫn còn nghĩ các cô gái thành thị luôn nóng bỏng, mặc những bộ đồ lót khiêu khích bằng ren xẻ một đường giữa, và chỉ trực giạng chân ra khi ở một mình với bạn. Buồn cười thật, nhất là khi cái thành phố mà anh chàng nhắc tới thật ra bé như thế nào. Và cả khi nghĩ tới lần tôi lăn lóc trong đống rơm cùng với chị gái của anh ta, người đã giữ rịt lấy chỗ da sau gáy của tôi trong khi làm chuyện đó. Hồi ấy tôi mười bốn, chị ta mười bảy. Đó là lần đầu tiên của tôi, và cũng là lần cuối cùng, ít ra là với chị ta. Tôi hoảng vô cùng và sau lần ấy chỉ muốn trốn cho khuất mắt chị ta. Chị gái của Bengt-Göran không mặc đồ lót khiêu khích, đúng hơn là chị ta không mặc nội y. Đương nhiên anh chàng không hay biết gì. Bây giờ thì chị anh ta đã có bốn mặt con, và to như một võ sĩ sumo.
- Ờ. Một cô gái thành thị. Tôi tìm thấy cô ấy ở nghĩa trang. Ý tôi là, chúng tôi gặp nhau ở nghĩa trang.bg-ssp-{height:px}
- Phải, trông cô ấy hơi xanh. - Bengt-Göran nói và bật cười, trong khi Violet tỏ ra không hài lòng.
- Nghĩa trang á? – Cô nàng hỏi. – Anh lúc nào cũng khác người nhỉ, Benny?
Tôi không biết mình đã làm chuyện gì để bị Violet nhận xét như thế. Có lẽ là từ lần nói chuyện với nhau ở một bữa tiệc, khi rượu đã làm chúng tôi nói hơi nhiều. Tôi đã bảo với Violet cô ấy chính là người có thể giúp Bengt-Göran thoát ra khỏi nỗi buồn của người làm nông.
Nỗi buồn của người làm nông ư? Chỉ nội nghĩ tới nó là tôi đã muốn chui đầu xuống cát.
“Nhìn anh chàng kìa, ngồi đó một mình, tự kỷ giữa nơi hỗn độn này”. Tôi nói trong tiếng nấc cục.
“Anh ấy chỉ say thôi”. Violet phản đối. Và tất nhiên cô nói đúng, vì sau đó Bengt-Göran đã nôn một bãi vào một bụi tử đinh hương.
- Cô ấy thậm chí không biết làm món thịt viên. – Tôi nói. – Cô ấy chỉ biết đọc sách và nói chuyện về học thuyết của tay Lackong nào đó.
Khỏi cần phải nói thêm, cũng biết họ không mong được mời đến uống cà phê, ăn bánh và nghe tuyên bố về chuyện cưới hỏi vội vã. Như thế này là đủ phức tạp rồi.
- Không biết làm thịt viên á? – Violet vừa nói vừa đưa mắt nhìn đầu bàn bên kia một cách hãnh diện. Ở đó có một đĩa thức ăn to như cái chậu, đựng đầy những viên thịt vàng ươm nóng giòn. – Tiện thể, anh có muốn dùng thử một chút không?
- Cậu có lý đó, Benny. - Bengt-Göran lại rinh rích cười, nụ cười như đang xem phim đen. – Xài xong rồi thôi nghe! Đừng có dại dột sa chân vào đầm lầy hôn nhân.
Trong thế giới của Bengt-Göran, không ai có ý định nghiêm túc với một phụ nữ không biết làm thịt viên, chứ đừng nói tới cưới họ.
Khi Violet đưa cho tôi một đĩa đầy tràn thức ăn với món xốt dâu rừng tự hái, tôi đã gần như đồng tình với anh bạn mình.