Số 506 Amersfoort không thể dùng cái chân trước bên trái trong mấy tuần lễ vừa rồi. Móng nó mọc dài như của một nàng bò cái trong phim hoạt hình, tôi sợ nó đã bị sung huyết chân. Tôi thấy buồn nôn khi nghĩ đến lũ bò đứng trên bãi phân của chúng, với chiếc móng bị thối ruỗng. Bố tôi luôn cẩn thận cắt móng kịp thời cho chúng. Khi người cắt móng cho bò đến nông trại, tôi thay thế bố tôi làm các việc ngoài đồng – nhưng bây giờ ai làm hộ tôi đây ? Ngày nào trong lúc nhọc nhằn làm nốt khâu cày ải mùa thu, tôi cũng tự nhắc mình phải gọi thợ cắt móng. Nhưng tôi còn phải tìm ra thời gian để hỗ trợ ông ta nữa chứ. Chỉ chắc chắn một điều là để đầu óc lang thang đến một nơi cách xa thực tế hàng vạn dặm thì chẳng giúp ích gì được. Ai đó cần phải nói cho Désirée biết là nụ cười nắng hè của cô ấy làm cho con bò tốt nhất của tôi sắp què đến nơi.
Cuối cùng tôi cũng gọi được người thợ cắt móng, và một sáng nọ chúng tôi bắt tay vào việc. Sau hai tiếng đồng hồ, bọn tôi vào nhà uống cà phê để nghỉ một lát, thì đùng một cái Désirée gọi điện. Tôi đã khép cửa bếp để phòng trường hợp phải nói một vài điều mà ông thợ cắt móng không cần nghe. Nhưng cô ấy không gọi đến để buôn chuyện. Cô ấy khóc nấc trong điện thoại.
- Em phải đến gặp anh ngay lập tức. Em có chuyện này phải nói với anh. – Cô nói. – Mấy giờ thì có xe hả anh ?
Tôi cảm thấy tóc tai mình dựng hết cả lên. Ngày N đã điểm. Giờ thì cô ấy chuẩn bị nói là cô ấy đã quá mệt mỏi với tôi, và tôi sẽ chỉ còn biết ngồi ôm cái móng chân của con 506 Amersfoort cho qua ngày đoạn tháng. Cuộc đời tôi sẽ quay về vạch xuất phát cho những vòng ảm đạm mới, kéo dài mãi mãi. Amen.
Tôi nhìn mình trong gương. Cái mũ len màu nâu phối cam đã cũ sờn ụp trên mớ tóc bù xù, thưa hẳn so với trong trí nhớ của tôi. Là tôi đây ư ? Lần cuối tôi nhìn mình trong gương là khi nào nhỉ ? Mà cô ấy lại còn cất công đón xe đến tận đây để nói lời chia tay vào mặt tôi nữa chứ! Thật là thanh lịch làm sao!
Tôi ỉu xìu đọc cho cô nghe giờ xe chạy, trước khi lê bước đến chuồng bò để kết thúc công việc với ông thợ cắt móng. Sau đó tôi chuyển sang vắt sữa, và Désirée đến đúng lúc tôi đang cho bò ăn, hai tay đút túi, chiếc mũ có đính mấy cây nấm kéo sụp xuống tận tai. Cô cẩn thận trèo lên bục cấp thức ăn và bước đến chỗ tôi, vừa đi vừa nhảy tránh những cái đầu bò. Tôi dừng chiếc xe cút kít lại và đứng yên, người căng như dây cung.
Đến bên tôi, cô vòng tay ôm tôi và áp má vào bộ quần áo bảo hộ gớm ghiếc của tôi.
- Anh đúng là chuẩn! – Cô thốt lên. – Mà cái mũ của anh xấu thật đấy!
Giọng điệu của cô như thể đang nói với tôi: “Anh nghe kìa, họ đang chơi bản nhạc của chúng mình!”.
Ngay lúc đó, ánh sáng trong chuồng bò rực rỡ hẳn lên. Thỉnh thoảng chuyện đó cũng xảy ra, vào dịp cuối hè, khi chúng tôi ngừng quạt thổi rơm và điện áp đột ngột đầy đủ để thắp sáng tối đa các bóng đèn. Mọi thứ trở nên sáng rỡ, và chúng tôi nhận ra: phải rồi, thế này mới gọi là chiếu sáng chuẩn chứ!
Cô ấy không đến để nói lời chia tay.
Chúng tôi vào nhà uống trà, và tôi đã lôi ra phần còn lại của số bánh ngọt hương quế đông lạnh mà tôi đã đãi ông thợ cắt móng. Sau đó, Désirée bắt đầu kể về người đồng nghiệp mất phương hướng của cô ấy.
Số Amersfoort không thể dùng cái chân trước bên trái trong mấy tuần lễ vừa rồi. Móng nó mọc dài như của một nàng bò cái trong phim hoạt hình, tôi sợ nó đã bị sung huyết chân. Tôi thấy buồn nôn khi nghĩ đến lũ bò đứng trên bãi phân của chúng, với chiếc móng bị thối ruỗng. Bố tôi luôn cẩn thận cắt móng kịp thời cho chúng. Khi người cắt móng cho bò đến nông trại, tôi thay thế bố tôi làm các việc ngoài đồng – nhưng bây giờ ai làm hộ tôi đây ? Ngày nào trong lúc nhọc nhằn làm nốt khâu cày ải mùa thu, tôi cũng tự nhắc mình phải gọi thợ cắt móng. Nhưng tôi còn phải tìm ra thời gian để hỗ trợ ông ta nữa chứ. Chỉ chắc chắn một điều là để đầu óc lang thang đến một nơi cách xa thực tế hàng vạn dặm thì chẳng giúp ích gì được. Ai đó cần phải nói cho Désirée biết là nụ cười nắng hè của cô ấy làm cho con bò tốt nhất của tôi sắp què đến nơi.
Cuối cùng tôi cũng gọi được người thợ cắt móng, và một sáng nọ chúng tôi bắt tay vào việc. Sau hai tiếng đồng hồ, bọn tôi vào nhà uống cà phê để nghỉ một lát, thì đùng một cái Désirée gọi điện. Tôi đã khép cửa bếp để phòng trường hợp phải nói một vài điều mà ông thợ cắt móng không cần nghe. Nhưng cô ấy không gọi đến để buôn chuyện. Cô ấy khóc nấc trong điện thoại.
- Em phải đến gặp anh ngay lập tức. Em có chuyện này phải nói với anh. – Cô nói. – Mấy giờ thì có xe hả anh ?
Tôi cảm thấy tóc tai mình dựng hết cả lên. Ngày N đã điểm. Giờ thì cô ấy chuẩn bị nói là cô ấy đã quá mệt mỏi với tôi, và tôi sẽ chỉ còn biết ngồi ôm cái móng chân của con Amersfoort cho qua ngày đoạn tháng. Cuộc đời tôi sẽ quay về vạch xuất phát cho những vòng ảm đạm mới, kéo dài mãi mãi. Amen.
Tôi nhìn mình trong gương. Cái mũ len màu nâu phối cam đã cũ sờn ụp trên mớ tóc bù xù, thưa hẳn so với trong trí nhớ của tôi. Là tôi đây ư ? Lần cuối tôi nhìn mình trong gương là khi nào nhỉ ? Mà cô ấy lại còn cất công đón xe đến tận đây để nói lời chia tay vào mặt tôi nữa chứ! Thật là thanh lịch làm sao!
Tôi ỉu xìu đọc cho cô nghe giờ xe chạy, trước khi lê bước đến chuồng bò để kết thúc công việc với ông thợ cắt móng. Sau đó tôi chuyển sang vắt sữa, và Désirée đến đúng lúc tôi đang cho bò ăn, hai tay đút túi, chiếc mũ có đính mấy cây nấm kéo sụp xuống tận tai. Cô cẩn thận trèo lên bục cấp thức ăn và bước đến chỗ tôi, vừa đi vừa nhảy tránh những cái đầu bò. Tôi dừng chiếc xe cút kít lại và đứng yên, người căng như dây cung.
Đến bên tôi, cô vòng tay ôm tôi và áp má vào bộ quần áo bảo hộ gớm ghiếc của tôi.bg-ssp-{height:px}
- Anh đúng là chuẩn! – Cô thốt lên. – Mà cái mũ của anh xấu thật đấy!
Giọng điệu của cô như thể đang nói với tôi: “Anh nghe kìa, họ đang chơi bản nhạc của chúng mình!”.
Ngay lúc đó, ánh sáng trong chuồng bò rực rỡ hẳn lên. Thỉnh thoảng chuyện đó cũng xảy ra, vào dịp cuối hè, khi chúng tôi ngừng quạt thổi rơm và điện áp đột ngột đầy đủ để thắp sáng tối đa các bóng đèn. Mọi thứ trở nên sáng rỡ, và chúng tôi nhận ra: phải rồi, thế này mới gọi là chiếu sáng chuẩn chứ!
Cô ấy không đến để nói lời chia tay.
Chúng tôi vào nhà uống trà, và tôi đã lôi ra phần còn lại của số bánh ngọt hương quế đông lạnh mà tôi đã đãi ông thợ cắt móng. Sau đó, Désirée bắt đầu kể về người đồng nghiệp mất phương hướng của cô ấy.