Lúc giờ, Lam Hồng Đào chuẩn bị đi ngủ, Lam Vãn Thanh vẫn chưa trở về, ông lên tiếng hỏi Thôi Lan vừa thu dọn đồ đạc từ trên lầu đi xuống, hỏi Lam Vãn Thanh có liên lạc với bà không, sau khi nhận được đáp án, vốn dĩ định lấy điện thoại gọi cho Lam Vãn Thanh, hỏi thử xem có phải hôm nay cô tăng ca quên gọi điện báo cho ông hay không.
Kết quả, lúc này Thôi Lan đã bước xuống lầu một vô tình liếc mắt camera ở cửa, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông đuổi theo Lam Vãn Thanh đến trước cửa, kéo cô ôm vào lòng.
Lúc Thôi Lan nhìn thấy Lam Vãn Thanh bị người đàn ông ôm, trái tim trong lồng ngực lập tức nhảy dựng lên, còn tưởng rằng cô gặp phải Đăng Đồ Tử () trước cửa nhà, vô thức kêu “Ôi” một tiếng.
() Đăng Đồ Tử: là một nhân vật hư cấu trong văn học, là đại diện cho những kẻ phóng đãng. (Baidu) (Ở đây ý nói Ôn Tư Sâm là yêu râu xanh)
Bà lập tức chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy người đàn ông cúi đầu hôn lên môi Lam Vãn Thanh, thế mà cô lại không giãy giụa phản kháng lại chút nào, bà chớp chớp mắt, cảm giác câu chuyện không giống như mình nghĩ, lập tức thu lại tay đang đặt trên nắm cửa.
Khi Lam Hồng Đào nghe tiếng bèn đi đến, nhìn thấy hai người lại còn đang ôm hôn nhau, trông như không thể tách rời, thân hình người đàn ông cao lớn, trùng hợp quay lưng lại với camera, không thể nhìn thấy được Lam Vãn Thanh trông như thế nào, nhưng là chỉ nhìn thấy hai tay cô vòng ra sau lưng người đàn ông ôm chặt lấy, cũng có thể nhìn ra được Lam Vãn Thanh và anh đều rất tình nguyện.
Lam Hồng Đào nhíu mày nhìn một lúc, duỗi tay ấn nút điều khiển bật âm thanh, vừa vặn nghe thấy một đoạn tỏ tình thâm tình của Ôn Tư Sâm.
Lần này, tất cả những biểu hiện này đều cho thấy rằng cháu gái bảo bối của ông đang yêu đương, nhưng người thân duy nhất là ông lại không biết gì. Nhất là khi nghe thấy người đàn ông đó nói muốn cô nhanh chóng sắp xếp cho anh và ông gặp mặt nhau, ông lập tức hiểu được, vấn đề nằm ở cháu gái bảo bối của mình chứ không phải là người đàn ông này.
Cháu gái bảo bối duy nhất yêu đương, bản thân mình lại bị chẳng hề hay biết gì, trong lòng Lam Hồng Đào ngột ngạt, bảo Thôi Lan đi pha trà, chắp tay ra sau lưng trở lại phòng khách ngồi xuống.
Ông khoanh tay trước ngực trừng mắt tiếp tục xem TV còn chưa kịp tắt, nhưng ánh mắt lại giống như muốn bắn xuyên TV vậy.
Thôi Lan nhìn Lam Hồng Đào toát lên vẻ: “Tôi rất tức giận, tôi rất khó chịu”, bà hơi buồn cười lắc đầu, những lời “trong nhà có một người già như có một đứa trẻ” này, thật sự rất phù hợp với Lam Hồng Đào.
Lúc đứng đắn, thảo luận chuyện công việc với Lam Vãn Thanh trong thư phòng, lúc chỉ đạo công việc rất mạnh mẽ và có kỷ luật, đâu vào đấy, lúc ở cùng với Tập Dục và Diệp Phong Hoa, cũng có thể nói nói cười cười cùng người trẻ tuổi, đĩnh đạc, tuổi càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng cũng có lúc giống như một đứa trẻ như bây giờ, gặp phải chuyện làm mình không vui, nổi giận, chờ người khác đến dỗ dành mới được.
Thôi Lan tắt nút điều khiển âm thanh ở camera, đi vào phòng bếp pha trà.
Lam Vãn Thanh nghe Lam Hồng Đào nói xong, ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, cảm thấy xấu hổ, thế mà trước đó còn tức giận thầm nghĩ có người dám lén lút báo cáo với ông.
Hai năm trước, trong một tiểu khu ở Đông Thành đã xảy ra một vụ án cướp của giết người, người bị hại nhỏ nhất là một đứa bé chỉ mới ba tuổi, mặc dù bọn họ sống trong khu Tử Ngạn có mức độ an ninh cao, trong tiểu khu cũng có camera theo dõi khắp nơi, nhưng chỗ đó là ở khu vực công cộng, vì để để phòng chuyện không hay, Lam Vãn Thanh vẫn tìm người đến lắp camera theo dõi.
Bốn phía của nhà, trong nhà, vườn sau, mỗi góc đều không để sót một góc nào.
Chỉ là, như thế nào cô cũng không ngờ được, món đồ vốn dĩ để làm cho cô có thể yên tâm này, lại có một ngày trở thành đầu sỏ gây tội “bán đứng” cô.
Lam Vãn Thanh thật sự cảm thấy xấu hổ.
Tuy cô biết cô và Ôn Tư Sâm từ góc độ vừa rồi, ở trong video hẳn là sẽ không thể nhìn thấy quá rõ ràng những ‘hành vi’ thân mật của hai người. Nhưng mà, bị người khác bắt ngay tại trận vẫn cảm thấy ngại ngùng, khiến mặt của cô ngay lập tức nóng lên.
Cô không nhìn được đưa tay lên sờ mặt, liếc mắt nhìn thấy Lam Hồng Đào đang khoanh tay trước ngực ‘trừng mắt’ nhìn cô.
Ông nhíu chặt mày, hai mắt trừng lớn, toàn thân đều tỏa ra một hơi thở “Ông đang tức giận” xung quanh.
Lam Vãn Thanh thấy vậy, tuy nhiên cô lại yên tâm hơn hẳn.
Ông cháu hai người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, tính cách của nhau cũng hiểu rõ hơn so với những người bình thường, Lam Hồng Đào tức giận hay chỉ là giận dỗi một chút, Lam Vãn Thanh có thể nhìn ra được.
Cũng giống như Lam Hồng Đào dựa vào một câu Ôn Tư Sâm nói trong video, lập tức biết được sở dĩ Lam Vãn Thanh giấu ông chuyện yêu đương vấn đề ở phía cô chứ không phải ở đối phương, Lam Vãn Thanh nhìn biểu cảm trên mặt Lam Hồng Đào, ông không thật sự tức giận.
Còn về chuyện vì sao Lam Hồng Đào không tức giận hay hỏi cô người đó là ai, làm gì hay đã điều tra tổ tông đời thứ mười tám của người kia là ai hay chưa, như cách ông lo lắng trước đây mà lại chỉ hỏi cô vì sao không nói cho ông biết chuyện cô đang yêu đương.
Lúc này Lam Vãn Thanh thật sự không thể nghĩ ra được, cũng không nhìn ra được.
Xem ra cô suy nghĩ của cô vẫn chưa đủ thâm sâu.
Lam Hồng Đào hỏi một lúc lâu, Lam Vãn Thanh chỉ nhìn ông không hé răng, ho mạnh một tiếng: “Vâng”.
Lam Vãn Thanh lấy lại tinh thần, mím môi, sau đó mở miệng nói: “Cháu định nói cho ông biết, kết quả đã bị ông phát hiện ra”
Lam Hồng Đào nghe xong khịt mũi một cái, lại khàn giọng hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”
Lam Vãn Thanh: “……”
Nếu ăn ngay nói thật, Lam Hồng Đào chắc chắn sẽ ‘càng tức giận’, nhưng cô không thể lừa được ông.
Lam Vãn Thanh âm thầm thở dài trong lòng: “Lúc trở về từ Maldives.”
Lam Hồng Đào nghe vậy, đôi mắt đang trừng vốn dĩ đã đủ lớn lại trừng lớn hơn nữa, bây giờ ông rất tức giận, từ lúc Lam Vãn Thanh trở về từ Maldives là cuối tháng tám, lúc này cũng chỉ mới cuối tháng mười.
Hai tháng.
Nếu bây giờ giới trẻ thịnh hành kiểu kết hôn chớp nhoáng, có lẽ đã đi lãnh chứng rồi, thân là ông nội còn không biết cháu gái mình đang yêu đương.
Lam Hồng Đào trừng mắt không nói gì, hiển nhiên là đang chờ cô giải thích.
Lam Vãn Thanh suy nghĩ, trước tiên bắt đầu từ nguyên nhân khách quan: “Lúc mới bắt đầu hai người còn chưa ổn định, cháu không muốn làm ông lo lắng.”
“Từ nhỏ đến lớn, ông vô cùng thương yêu cháu, chuyện quan trọng cả đời của cháu, tuy rằng ông luôn nói với cháu là không gấp, nhưng cháu biết, ông lại quan tâm đến nó hơn bất cứ thứ gì.”
“Thế nên, cháu muốn chờ sau khi ổn định sẽ nói cho ông biết, nhưng sau khi mọi chuyện xong xuôi, cháu lại lo lắng ông sẽ không đồng ý mới kéo dài đến bây giờ không dám nói với ông.”
Lam Hồng Đào nghe cô nóinói, mi tâm càng nhíu chặt hơn.
“Cháu lớn như vậy rồi còn chưa từng nghe nói cháu thích ai, khó khăn lắm mới có bạn trai, làm sao ông nội lại không đồng ý được?”
Lam Vãn Thanh mím môi, có hơi chần chừ nói: “Bởi vì trong chuyện này, ông cho cháu cảm giác, cho dù người đàn ông đó có xuất sắc đến đâu, một khi đến trước mặt ông, cũng sẽ không đủ xuất sắc để làm cháu rể của ông, vì vậy cháu mới lo lắng.”
Lo lắng cho mình bởi vì nguyên nhân này mà mất đi anh.
Lam Hồng Đào nhìn Lam Vãn Thanh, hiếm khi ông trầm mặc.
Sau một lúc lâu: “Vừa rồi cháu nói có ý định nói cho ông biết, có nghĩa là bây giờ không lo lắng?”
Lam Vãn Thanh cụp mắt, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Âm thanh vừa dứt, ông cháu hai người không nói gì nữa.
Vẫn do Lam Vãn Thanh phá vỡ sự im lặng, nhìn Lam Hồng Đào nghiêm túc nói: “Ông nội, cháu rất thích anh ấy.”
Thích đến mức, thứ tình cảm lang thang phiêu bạt không có mục tiêu, về không được, cũng không có cách nào trở về.
Lam Hồng Đào nhìn thấy được sự thẳng thắn thành khẩn và tình yêu say đắm không chút che giấu trong mắt Lam Vãn Thanh, đột nhiên, khuôn mặt của cô hợp với khuôn mặt của người đàn ông trẻ đã tìm kiếm tình yêu của đời mình nhiều năm trước và đôi mắt điên cuồng.
Cảnh tượng trước mắt làm hốc mắt của ông hơi nóng lên.
Ông vẫn luôn biết, cô và bố của cô, là hai người giống nhau nhất.
Khó động lòng, nhưng một khi đã động lòng, ngay cả khi dốc hết tất cả, không hề giữ lại chút gì, vẫn luôn sợ bản thân mình không đủ yêu đối phương, luôn sợ không cho đối phương đủ nhiều, chỉ sợ ngay cả mạng sống này cũng trao cho đối phương.
Đến cuối cùng, họ thật sự trao cả mạng sống của mình cho đối phương.
Thôi Lan đứng ở khúc rẽ ở chỗ phòng bếp và phòng khách nhìn thấy, mắt bà đỏ lên, quay trở về phòng bếp, lúc này không nên đi ra ngoài quấy rầy hai người bọn họ.
Lam Hồng Đào quay đầu đi, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ sát đất ở phòng khách, đợi một lúc cho cảm xúc chua xót qua đi, ông lại nhìn đứa cháu gái duy nhất mà mình luôn yêu thương cảm thấy đau đớn trong lòng.
“Bố mẹ cháu đi sớm, một ông già như ông nuôi cháu lớn, tuy rằng ăn uống đều dùng thứ tốt nhất chưa từng để cho cháu chịu khổ bao giờ, nhưng người ta lại không biết một điều cháu chịu khổ chưa bao giờ do những thứ bên ngoài tác động vào.”
“Cháu còn chưa tốt nghiệp tiểu học, ông đã sắp xếp cho cháu học kiến thức kinh doanh, thời thơ ấu của những đứa trẻ khác đều là công viên trò chơi và các món đồ chơi búp bê các loại, thì cháu lại không ngừng học tập và học tập, đủ các kiến thức chuyên môn, chỉ cần là có lợi với tương lai của cháu, ông bảo cháu học thì cháu cũng tiếp nhận toàn bộ, không oán giận cũng cũng không từ bỏ.”
“Cháu tranh đua, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm ông nội thất vọng, ông nội thương cháu, nhưng ông cũng không có cách nào khác, bố cháu mất quá đột ngột, tuổi ông cũng càng lúc càng lớn, nhà họ Lam này cũng chỉ có thể rơi vào tay của một cái cây con đơn độc là cháu.”
“Ông nội kiêu ngạo vì cháu, Lam Hồng Đào ông cảm thấy kiêu ngạo vì có một đứa cháu gái như cháu, ở trong mắt ông, cháu là người xuất sắc nhất, xuất sắc đến mức cảm thấy tất cả đàn ông trên thế giới này đến trước mặt cháu sẽ lập tức lu mờ!”
Lam Hồng Đào cao giọng, nói một cách mạnh mẽ.
“Thế nhưng.” Ông đột nhiên hạ giọng, ánh mắt nhìn chăm chú vào hốc mắt phiếm hồng, cắn chặt môi nhìn Lam Vãn Thanh nói: “Cháu gái của mình như thế nào, ông còn không hiểu được sao?”
“Người đàn ông mà cháu quan tâm, nhất định không phải là người bình thường, người đàn ông mà cháu gái của Lam Hồng Đào ông coi trọng, còn có thể sai sao?”
“Người không đủ xuất sắc, chắc chắn sẽ làm cháu chướng mắt, người cháu coi trọng, chắc chắn là tốt nhất.” Lam Hồng Đào thở dài, nhẹ giọng nói: “Tuy ông nội già rồi, nhưng đạo lý này vẫn hiểu.”
Trên thế giới không có người đàn ông nào đủ xuất sắc để xứng đôi với cháu, người cháu nhìn trúng chắc chắn là người phù hợp với cháu nhất, bởi vì tin tưởng cháu, nên ông cũng tin tưởng vào ánh mắt của cháu.
Lam Hồng Đào nói xong lời này, mặc dù Lam Vãn Thanh cắn môi muốn kìm nén lại sự chua xót trong mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy dọc theo khóe mắt giống sợi dây ngọc trai bị cắt đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống.
Lam Hồng Đào thở dài, vỗ vỗ bàn tay đặt trên đầu gối của cô.
Lam Vãn Thanh nuốt xuống hai tiếng nức nở, đột nhiên duỗi thẳng cánh tay, khàn giọng làm nũng nói: “Ông nội, cháu muốn ôm.”
Mặc dù từ nhỏ Lam Vãn Thanh luôn tranh đua, không phản đối lại sự sắp xếp của Lam Hồng Đào, nhưng lúc mới bắt đầu, dù sao thì cũng chỉ là một cô bé, cho nên có thỉnh thoảng có giận dỗi hay cáu kỉnh thì cô sẽ thể hiện ra.
Lúc học tập mệt mỏi, cũng sẽ làm nũng với Lam Hồng Đào muốn được an ủi, chỉ là cô bé của năm đó càng lúc càng lớn, một đoạn nhạc đệm nhỏ như vậy cũng càng ngày càng ít, cẩn thận suy nghĩ lại, Lam Hồng Đào không nhớ ra được lần cuối cùng cháu gái làm nũng với mình khi nào.
Mắt ông đỏ xè, mỉm cười, duỗi tay về phía Lam Vãn Thanh.
Khóe môi Lam Vãn Thanh mỉm cười ngọt ngào, dịch về phía trước, vòng tay ôm lấy cổ Lam Hồng Đào, trán dựa vào trên vai ông, lặng lẽ rơi nước mắt.
Bàn tay to lớn của Lam Hồng Đào nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, đưa tay lên lau đi giọt nước ở khóe mắt.
Sau một lúc lâu, Lam Vãn Thanh lẩm bẩm giọng mũi gọi: “Ông nội”.
Lam Hồng Đào đáp lại.
“Cuối tuần này, cháu dẫn anh ấy đến gặp ông.”
Lam Hồng Đào lại đáp.
“Ông nội, cảm ơn ông.”
Lam Hồng Đào vỗ vỗ vào ót cô, mắng cô một câu: “Đứa bé ngốc”.
Lam Vãn Thanh nghe vậy cong môi, lại nói tiếp: “Ông nội, đời này có thể làm cháu gái của ông thật tốt.”
Lam Hồng Đào cười: “Đời này ông nội có thể có được đứa cháu gái như cháy mới là tích đức đời trước.”
“Ông nội, cháu yêu ông.”
Lam Hồng Đào: “……”
Người già bọn họ thường chỉ để trong lòng.
Nhưng lại hành động nhiều hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Đột nhiên có hơi thương chị Vãn của tôi.
Lam Hồng Đào: Lớn như vậy rồi, nói cái gì yêu không yêu, làm người ta xấu hổ. -,-