Cũng như những đứa bé khác, Tuyền Tuyền phải có người kể chuyện cổ tích xong mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.
Người kể chuyện đương nhiên sẽ là Tiêu Hàn, Hà Nhiễm cũng đứng ở một bên nghe anh kể chuyện.
Có lẽ trong tim cô có quỷ, vì thế nên cô luôn cảm thấy giọng nói trầm thấp của anh khi đọc quyển truyện thiếu nhi đó, vẫn giống như đang muốn quyến rũ cô.
Cuối cùng thì cô đi xuống tầng một, vào phòng trong đợi anh.
Tuyền Tuyền ngủ rất nhanh, mười phút sau Tiêu Hàn đã có thể thoát thân.
Lúc anh xuống lầu, trong ngực ôm một chồng chăn nệm mỏng, để tránh đêm khuya bị gió thổi lạnh.
Trong phòng chỉ đặt một cái giường sô pha nhỏ, hai thân hình bọn họ chồng chất lên nhau.
Tiêu Hàn nằm thẳng người, còn Hà Nhiễm đang ghé sát vào mặt anh, trên trán đã có một lớp mồ hôi mịn.
Cô thì thầm lẩm bẩm: "Tiêu Hàn.....dạy em."
"Em không cần động, anh làm là được." Tiêu Hàn chuẩn bị ngồi dậy.
Cô đè bả vai anh lại, bướng bỉnh nói: "Không, em muốn ở trên."
Tiêu Hàn chiều theo ý cô, nằm xuống như cô mong muốn.
Hà Nhiễm làm cả nửa buổi vẫn không sao cho vào được, Tiêu Hàn đã có chút nhịn không nổi. Anh đang muốn ngồi dậy lại bị cô đè trở về, bất đắc dĩ mà thở dài.
Lại qua một lúc, cuối cùng Hà Nhiễm cũng đã tìm được cách, từ từ mà đưa vào.
Cô hết sức kiên nhẫn loay hoay từng chút từng chút một, miệt mài làm đến cùng.
"Tiêu Hàn, em có thể cảm nhận được hình dáng của anh."
Dường như vừa bị đau, cô hít sâu vài hơi nhưng vẫn không chịu dừng lại.
"Chậm thôi....."
Tiêu Hàn chỉ dẫn cô: "Chậm chậm thôi, đừng vội."
Dần dần Hà Nhiễm cũng ngộ ra được một số quy luật, cô khẽ di chuyển qua lại.
Lúc cảm thấy hơi quá sức cô dừng lại nghỉ ngơi một lát, Tiêu Hàn cũng không có thúc giục cô.
Lòng bàn tay cô đặt trên xương chậu của anh mà nhấn xuống, tìm một điểm chống đỡ.
Trên cơ thể Tiêu Hàn cũng đổ không ít mồ hôi, phủ kín trên cơ bụng ẩm ướt nóng bỏng.
Tay cô lại tiếp tục đi xuống, phần lông dày rậm và quăn cứng.
Chưa được bao lâu lại cảm thấy có chút mệt mỏi, cô cúi người nằm lên ngực anh.
Trong đầu lại nhớ về một câu mà A Man đã từng nói: "Kỹ thuật của Tiêu Hàn rất tốt."
Bức quá vào lúc này cô không cho anh cơ hội để thể hiện.
Cân nhắc đến chuyện đây là lần đầu của Hà Nhiễm, Tiêu Hàn cũng không kiên trì làm quá lâu. Vì thế lần đầu tiên của cô cứ qua loa như vậy mà kết thúc.
Sợ bây giờ lên lầu tắm rửa sẽ làm Tuyền Tuyền tỉnh giấc, bọn họ trực tiếp lấy khăn giấy lau qua là xong.
Tiêu hao hết thể lực, Hà Nhiễm đã có chút buồn ngủ. Hai người mỗi người nằm nghiêng một góc bên trên chiếc giường sô pha.
Tiêu Hàn một tay vòng qua sau lưng Hà Nhiễm, đem cô ôm vào trong ngực, tránh cho cô không để ý mà rơi xuống đất.
Trong bóng tối ngoài đôi mắt của đối phương, cái gì cũng không thể nhìn thấy được.
Bọn họ im lặng rất lâu, ai cũng không ngủ được.
Hà Nhiễm bỗng nói: "Cái giường này anh có cùng với ai ngủ qua chưa?"
Tiêu Hàn nói: "Không có."
Hà Nhiễm lại chỉ chỉ lên trần nhà: "Vậy cái giường trên lầu thì sao?"
Tiêu Hàn không đáp lại, qua vài giây mới nói: "Em hỏi mấy cái này làm gì?"
"Em chỉ tò mò thôi." Hà Nhiễm nói, "Yên tâm, em sẽ không ghi nợ cũ đâu."
Tiêu Hàn vẫn không trả lời cô, anh đổi một cách trả lời khác: "Dù sao thì về sau đều là của em."
Hà Nhiễm mỉm cười, thờ ơ nói: "Cái giường rách này của anh tới nệm còn không có, em mới không thèm."
Tiêu Hàn không nói tiếp.
Hà Nhiễm lại nói: "Nhưng cái đệm thịt này tương đối thoải mái, em ngủ trên người anh cũng được."
Một lát sau cô thực sự cảm thấy chen lấn không được thoải mái, nên lấy tay chọt chọt vào ngực anh: "Hay là anh lên tầng hai ngủ đi, ở đây chật chội quá."
Tiêu Hàn híp mắt nhìn cô, hàm hồ hừ một tiếng: "Không sao, vẫn ngủ được."
Hà Nhiễm: "Em không phải sợ anh khó chịu, mà em thực sự thấy rất chật."
Tiêu Hàn: "......."
Anh mở mắt ra, nhìn cô nói: "Vậy em lên tầng hai ngủ với Tuyền Tuyền đi, anh ngủ ở đây."
Hà Nhiễm lắc đầu: "Không được, lúc em ngủ sẽ đá người. Lỡ đá trúng Tuyền Tuyền bị thương thì làm sao."
"......."
Cô lại chọt chọt anh: "Hay là anh đi lên đi."
Tiêu Hàn nằm một chút mới ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn cô, hình như đang tự hỏi gì đó.
Anh hỏi: "Em ngủ một mình không sợ sao?"
Hà Nhiễm vô thưởng vô phạt nói: "Không sợ nha, có gì đâu mà sợ. Không có trộm cũng không có quỷ."
Thật lâu sau Tiêu Hàn mới xuống giường rồi mang dép lê vào.
Cuối cùng thì nhìn cô một cái, nói: "Vậy em từ từ ngủ đi, ngày mai anh sẽ gọi em dậy."
Hà Nhiễm cười với anh: "Được, ngủ ngon."
Sau khi Tiêu Hàn đi khỏi, Hà Nhiễm nằm một mình trên giường, cả người nằm thành hình chữ đại (大).
Nhìn lên trần nhà đã mục nát, cô thở phào một cái thật dài.
Ngày tiếp theo Hà Nhiễm dậy từ rất sớm, cô không đợi Tiêu Hàn xuống lầu gọi dậy đã rời đi trước.
Buổi trưa gặp nhau tại quán ăn nhanh, Tiêu Hàn hỏi cô tại sao lại về một mình.
Hà Nhiễm nói: "Không khí buổi sáng rất tốt, em muốn đi bộ vài vòng. Thấy anh và Tuyền Tuyền ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức hai người."
Tiêu Hàn cũng không hỏi nữa, hai người gọi cơm xong thì đi tới chỗ cũ rồi ngồi xuống ăn cơm.
Hà Nhiễm nhìn vào chỗ trống bên cạnh Tiêu Hàn, hỏi: "Tuyền Tuyền sao không tới?"
Tiêu Hàn nói: "Thằng bé ở nhà thu dọn đồ đạc, lát nữa anh đem đồ ăn về cho nó."
"Thu dọn đồ đạc?", Hà Nhiễm lộ ra vẻ nghi hoặc: "Thằng bé phải đi đâu sao?"
"Ừm.", Tiêu Hàn gật đầu, "Bà nội bảovnhớ nó, tối nay anh sẽ đưa nó về."
"À." Giọng nói Hà Nhiễm chậm lại, "Tiếc quá, em còn chưa dạy nó vẽ xong."
Tiêu Hàn khẽ cười: "Không sao, lần sau sẽ có cơ hội."
Đêm đó Tiêu Hàn và Tuyền Tuyền rời khỏi Quảng Châu bằng xe lửa.
Buổi tối hôm ấy Hà Nhiễm có tới ăn cơm cùng bọn họ, nhưng cô còn phải lên lớp nên không thể đến ga xe để tiễn thằng bé được.
Hàn Tự xuất viện rồi.
Hôm nhận được tin này Dương Văn Bình đã gọi điện cho cô, kêu cô đi cùng bà đến bệnh viện đón cậu ta.
Hà Nhiễm nhớ tới chuyện của Lư Kinh Bạch mà phiền lòng, rất không tình nguyện đi đón Hàn Tự, thế là cô viện lý do bảo rằng mình không có thời gian.
Ngày tiếp theo Hàn đại thiếu gia đã tự mình tìm tới tận cửa.
Ngay cả khi phải chống gậy thì lực phá hoại của Hàn Tự vẫn bất khả chiến bại. Trong lớp học kí họa, bỗng nhiên lặng ngắt như tờ. Lúc Hàn Tự bước vào lớp gây ra tiếng ồn rất lớn, hù cho mọi người trong lớp làm rơi hết bút xuống đất.
Có lẽ vì ánh mắt Hà Nhiễm lộ ra quá rõ vẻ khiển trách và uy hϊếp, nên vẻ mặt kiêu ngạo của Hàn Tự cũng sắp không giữ nổi nữa.
Cuối cùng cậu ta có chút kinh hãi nói: "Cô dạy tiếp đi, tôi ra ngoài đợi cô."
Hà Nhiễm hất cằm, ra hiệu cho cậu ta đóng cửa lại.
Nghĩ lại thì cũng lạ, Tiêu Hàn đã đến tìm Hà Nhiễm rất nhiều lần nhưng chưa từng có ai nghi nghờ về mối quan hệ của Hà Nhiễm với anh.
Còn Hàn Tự chỉ mới xuất hiện một lần thì bên dưới đã có nhiều người xì xào bàn tán và đoán mò. Nam sinh nhuộm tóc vàng chói trông có vẻ rất ăn chơi đó, có phải là bạn trai của cô Hà hay không.
Hà Nhiễm dùng sức gõ lên bảng, cao giọng nói: "Tập trung vẽ tranh."
Sau khi tan học cô đem Hàn Tự đến nhà ăn để nói chuyện, ở đây bây giờ không có ai.
Câu đầu tiên Hà Nhiễm mở miệng là: "Cậu đến đây để làm gì?"
Hàn Tự vẫn là bộ dạng bất cần đời đó, rung chân nói: "Đến tham quan chút thôi."
"Tham quan?" Hà Nhiễm bất giác nhíu mày, "Học sinh ngành phát thanh như cậu, đến phòng vẽ của tôi tham quan làm quái gì?"
Hàn Tự nói: "Thầy giáo lớp truyền thông của tôi bảo tôi không phù hợp với con đường này. Vì vậy tôi đang cân nhắc có nên chuyển qua học mỹ thuật hay không."
Nghe cậu ta giải thích, cô không nhịn được cười nhạo trong lòng.
Tiêu Hàn ngoại trừ cái túi da bên ngoài là phù hợp với tiêu chuẩn của phát thanh viên ra, thì cái giọng vịt đực cùng với sự chuyên nghiệp của cậu ta đều làm cho người ta phải tức đến lộn cả ruột. Không biết ba cậu ta lần này đã phải bỏ bao nhiêu tiền, mới có thể mua được một chỗ tốt trong trường đại học cho cậu ta.
Việc cậu ta cân nhắc "chuyển nghành" là điều có thể đoán trước được, nhưng trong lòng Hà Nhiễm một chút cũng không muốn ủng hộ.
Nếu như Hàn Tự học mỹ thuật chắc chắn sẽ đến lớp của cô để luyện vẽ, Hà Nhiễm nghĩ cũng không muốn cùng cậu ta sáng chiều ở chung một chỗ.
Vì vậy Hà Nhiễm nói: "Tôi cảm thấy giọng nói của cậu bây giờ rất có lợi thế, còn có điểm đặc biệt riêng. Cố gắng kiên trì luyện tập thì sẽ không có vấn đề gì."
"Thật không?" Nghe cô nói vậy, Hàn đại thiếu gia quả nhiên rất vui vẻ, cậu ta suy nghĩ vài giây rồi nói: "Vậy để tôi về bàn bạc lại với ba tôi một chút."
Hà Nhiễm gật đầu tán thành: "Rất tốt."
Hàn Tự đột nhiên trở mặt, lạnh băng nói: "Tốt cái gì mà tốt! Cô đừng tưởng là tôi không biết trong lòng cô đang tính toán cái gì, chắc là đang ước tôi cách xa cô càng xa càng tốt chứ gì."
Hà Nhiễm không thể không nói bản thân cô có chút giật mình, đầu óc cậu ta dạo này làm sao mà đã thông minh hơn rồi?
Cô cũng không muốn lòng vòng đôi co với cậu ta, liền ngả bài nói thẳng: "Tôi đích thực không muốn nhìn thấy cậu, nếu như cậu đã biết rõ như vậy thì còn đến đây làm gì?"
Hàn Tự tức tới nỗi đem cây gậy ném qua một bên, tiến lên nắm lấy cằm của cô, căm phẫn nói: "Mẹ của cô thế mà lại đang cố gắng hết sức đem cô gả vào trong nhà của tôi đấy. Cô bây giờ biểu hiện như vậy có phải hay không làm mẹ cô thất vọng?"
Hà Nhiễm vung tay cậu ta ra, "Cậu đừng dùng mấy lời đó để ép tôi. Dù sao cậu cũng đâu muốn nhìn thấy tôi, hà cớ gì lại làm chính mình buồn nôn."
"Tôi không muốn thấy cô? Cái này thì không chắc." Cậu ta vắt chéo hai chân, cà lơ phất phơ nói: "Thật kỳ lạ là gần đây tôi có chút nhớ cô rồi."
Hà Nhiễm vì câu nói này của cậu ta mà cả da đầu đều run lên.
Đang lúc muốn cãi lại thì có một học sinh chạy lại nói với cô: "Cô Hà, bên ngoài có người tìm cô."
Hà Nhiễm gật đầu: "Tôi biết rồi."
Cô không thèm phản ứng lại Hàn Tự, trực tiếp bỏ qua cậu ta đi thẳng tới cửa phòng vẽ.
Ngoài cổng sắt, một thân ảnh thon dài lặng lẽ đứng trong gió đêm đợi cô.
Áo phông màu xám đậm cùng với chiếc quần jean đã bị giặt tới bạc màu, khuôn mặt anh bị che khuất trong ánh sáng màu cam từ đèn đường chiếu xuống.
Tiêu Hàn một thân phong trần mệt mỏi mang theo một cái ba lô phồng to ở sau lưng, có vẻ là anh vừa mới xuống xe lửa.
Bên kia cánh cổng, anh nhìn cô nói: "Anh về rồi, tới đây báo cho em một tiếng."
Hà Nhiễm bình thản gật đầu: "Ừm."
Cô muốn thò tay giúp anh sửa lại mái tóc đã bị gió thổi đến rối bời, nhưng nghĩ tới đằng sau còn có nhiều ánh mắt đang nhòm ngó bọn họ nên vẫn là thôi đi.
Tiêu Hàn nói tiếp: "Em tối nay có tới không?"
Cô nghĩ một lát rồi nói: "Có, em mười giờ sẽ tan lớp."
Tiêu Hàn lấy điện thoại ra coi thời gian, nói: "Nhanh lên nhé, vậy anh đến hội trường đợi em trước."
Hà Nhiễm lại gật đầu: "Được."
Nói xong câu này, Hàn Tự bỗng từ đâu khập khiễng đi ra.
Cậu ta nhìn thấy Tiêu Hàn, liền dùng ánh mắt không có chút thiện ý mà đánh giá anh một lượt, bĩu môi nói: "Đây là ai?"
Hà Nhiễm do dự một lát rồi nói: "Bạn tôi."
Cô nói xong thì lại giới thiệu Hàn Tự với Tiêu Hàn.
Sau khi cân nhắc từ ngữ trong vài giây, cuối cùng cô chỉ vào Hàn Tự nói: "Người qua đường."
Hàn Tự: "Mẹ kiếp."