Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng thứ hai ở Bắc Kinh, cơn đau răng của Hà Nhiễm lại tái phát.
Vào buổi tối cô nằm trên giường của mình, lấy tay bụm lại một bên quai hàm không ngừng co rút trong đau đớn, cứ như vậy mà trắng đêm cũng không ngủ nổi.
Trong một tháng này, đầu tiên cô đã đi báo danh nhập học rồi sau đó lại tham gia đợt huấn luyện quân sự cho tân sinh viên. Vừa phải làm quen với bạn học mới, vừa phải bận rộn tìm một căn phòng trọ, về sau còn phải thu xếp hành lý và dọn ra ngoài ở.
Tháng chín từng ngày từng ngày đều trôi qua trong vội vã, cuối cùng cuộc sống cũng dần dần trở nên ổn định.
Ngày qua ngày mọi thứ đều đâu vào đấy theo đúng trật tự.
Hà Nhiễm hiện tại đang ở trong một căn nhà ở gần trường, cô không thích sống trong ký túc xá vì ở đó quá ồn ào, hơn nữa sống một mình sẽ sạch sẽ hơn đôi chút.
Nhà trọ mới cũng không quá tệ, một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng tắm, bốn ngàn tệ một tháng, nằm ở phía Bắc Nam đông ấm hè mát.
Chủ nhà là một cặp vợ chồng trung niên người Trùng Khánh.
Mặc dù không còn trẻ nữa nhưng tinh lực thì vẫn còn đầy tràn, mỗi tối đều sẽ ân ân ái ái.
Bọn họ sống ở đối diện phòng Hà Nhiễm, cách nhau một bức tường nhưng cách âm lại không mấy hiệu quả.
Hà Nhiễm vốn dĩ đã bị cơn đau răng hành hạ, đã vậy đêm đêm còn phải nghe thấy tiếng người khác rêи ɾỉ, gần như cả đêm không ngủ nổi.
Cô đã nhiều lần hối hận tại sao lại dọn đến đây ở, nhưng nhớ lại cặp vợ chồng kia đối xử với cô không tệ, huống hồ cô đã nộp trước ba tháng tiền nhà, thôi thì cứ ở tạm vài ngày rồi tính tiếp.
Cuối tháng Hà Nhiễm lại đến bệnh viện tái khám một lần nữa.
Mặc dù cô sống một mình ở thành phố khác, nhưng Dương Văn Bình vẫn có thể giúp cô liên lạc với một chuyên gia Trung y có trình độ rất cao ở đây.
Cô cần phải kiểm tra định kỳ hằng tháng, chỉ cần thân thể có chút bất thường liền phải uống rất nhiều thuốc.
May là bệnh tình tương đối ổn định, ngọai trừ buổi tối chân và lưng thỉnh thoảng có hơi đau nhức thì tất cả đều không có gì đáng ngại.
Tháng mười.
Vào kỳ nghỉ Quốc khánh, Hàn Tự đến Bắc Kinh du lịch.
Trong khi đợi cậu ta đại giá ở sân bay, thì Hà Nhiễm đã nhận được một tin nhắn cảnh cáo của Dương Văn Bình: "Lần này đưa Tiểu Hàn đi chơi một chuyến cho tốt, đừng có lại gây chuyện chọc tức nó nữa!"
Hà Nhiễm không đếm xỉa tới mà gửi lại: "Đã biết."
Bỏ điện thoại vào trong giỏ, ngẩng đầu lên thì liền trông thấy Hàn đại thiếu gia với phong thái cực kỳ mát mẻ, trên mặt mang một cặp kính râm kéo theo một cái vali lớn đi từ cuối hành lang về phía bên này.
Hà Nhiễm vẫy vẫy một tấm biển chỉ viết hai chữ "Hàn Tự" trong tay cô.
Đợi cậu ta đi tới trước mặt, cô liền trưng ra nụ cười giả dối: "Bắc Kinh chào đón cậu."
Thực ra những điều Dương Văn Bình nói cũng không hoàn toàn vô lý.
Hà Nhiễm hiểu được có lẽ cô nên đối xử hòa hoãn với Hàn Tự, đối nghịch với cậu thì chính mình cũng không có lợi gì.
Cho nên lần này cô lấy thái độ chủ nhà hiếu khách, nhiệt tình mà tiếp đãi cậu ta.
Sau khi hỏi một vài người bạn bản địa trong lớp, những nơi vui chơi giải trí nổi tiếng nhất Bắc Kinh, Hà Nhiễm liền lập ra một tour du lịch riêng cho Hàn Tự.
Ngày thứ nhất, bọn họ sẽ đi tham quan một vòng Tử Cấm Thành và Di Hòa viên.
(Tử Cấm Thành- Cố Cung Bắc Kinh)
(Di Hòa Viên Bắc Kinh)
Ngày thứ hai, bọn họ đi dạo vài vòng xung quanh sân vận động "Tổ chim" cùng với trung tâm thể thao Thủy lập phương.
(Sân vận động quốc gia Bắc Kinh- "Tổ chim")
(Trung tâm thể thao dưới nước Bắc Kinh- Thủy lập phương)
Ngày thứ ba, bọn họ tiếp tục ra ngoài xem biểu diễn Kinh kịch.
.......
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Hà Nhiễm đưa Hàn Tự leo lên Bát Đạt Lĩnh Trường Thành.
(Bát Đạt Lĩnh Trường Thành ở Bắc Kinh)
Bọn họ ở chỗ này nghe thấy một người hướng dẫn viên du lịch nói một câu rất được lưu hành vào lúc ấy: "Không đến Trường Thành không phải là hảo hán, leo lên càng xa thì lại càng ngu ngốc."
Hà Nhiễm và Hàn Tự chính là đám người "ngu ngốc" trong miệng anh ta.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, thời tiết cũng nóng bức không kém, trên các bậc thang bằng đá như bị cháy xém mà bốc lên vài làn khói trắng.
Hai người bọn họ dùng hết sức lực mạnh mẽ không ngừng leo lên, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi từ sớm, quần áo dính sát vào người lờ mờ có thể thấy được phần da ở bên trong.
Càng về sau thì thể lực của Hà Nhiễm càng không thể chống đỡ, leo không nổi nữa, vì vậy bọn họ lựa chọn đi cáp treo để trở về.
Đến trước cổng ra vào Hà Nhiễm đi tới quầy hàng bên cạnh mua một ly kem, Hàn Tự mệt mỏi nửa sống nửa chết mà theo sát bên cô.
Trả tiền xong Hà Nhiễm cầm cái thìa nhựa múc một ngụm kem, rồi tự mình ăn.
Lại múc thêm một miếng nữa, mới đưa cho Hàn Tự: "Ăn không?"
Cử chỉ này của cô mang theo ý tứ thăm dò.
Hàn Tự nhìn chằm chằm vào cô như gặp quỷ.
Kể từ ngày đầu tiên cậu ta đến Bắc Kinh, Hà Nhiễm đối xử với cậu ta hết sức bất thường. Cho dù cậu ta có châm chọc cô thế nào thì cô vẫn dùng thái độ mưa thuận gió hòa mà đáp lại cậu.
Cậu ta chỉ đơn giản nghi ngờ không lẽ cô ta đã thay đổi tính cách của chính mình.
Hà Nhiễm lại hỏi một lần nữa: "Không ăn sao?"
"......"
Nội tâm cậu ta đầy hoài nghi, nhưng cuối cùng Hàn Tự cũng há mồm nhanh chóng ăn hết phần kem sắp tan ra kia.
Mặc cho việc Hàn đại thiếu gia từ trước đến giờ chưa từng ăn qua bất cứ cái gì dính nước bọt của người khác.
Hà Nhiễm hơi mím khóe môi, xem ra lời tỏ tình ngắn ngủi cậu ta nói với cô lúc học sơ trung vẫn còn khá tốt.
Hàn Tự ơi Hàn Tự, cậu thật sự một chút cũng không có tiến bộ.
Hàn Tự sẽ rời Bắc Kinh vào lúc chín giờ sáng mai, buổi tối sau khi kết thúc chuyến đi, cậu ta đề nghị đến xem xét nơi ở của Hà Nhiễm.
Hà Nhiễm do dự một lúc, rồi mới đáp ứng.
Hai người từ thang máy đi lên, đúng lúc gặp phải vợ chồng chủ nhà chuận bị đi ra ngoài tản bộ.
Trước giờ Hà Nhiễm chưa từng đưa nam sinh về nhà nên cặp vợ chồng có đôi chút ngạc nhiên, hai mắt không ngừng đánh giá Hàn Tự một cái, cười híp mắt hỏi: "Bạn học đấy à?"
Hà Nhiễm khách khí mỉm cười, đáp lại: "Bạn bè."
Cặp vợ chồng cũng ngầm hiểu trong lòng mà gật đầu, thường thì bạn trai cũng được gọi là bạn bè.
Hà Nhiễm tìm chìa khóa mở cửa, mời Hàn Tự vào nhà rồi rót cho cậu ta một ly nước ấm
Hàn Tự nhìn hết bốn phía, nói: "Chỗ này quá nhỏ."
Hà Nhiễm vô thức cười khẩy: "Đương nhiên không so được với nhà cậu."
Nếu mà cậu ta đi đến nhìn ký túc xá đại học của cô, sẽ cảm thấy chỗ này đã rộng rãi lắm rồi.
Hàn Tự lại hỏi: "Đêm nay tôi ngủ ở đâu?"
Hà Nhiễm chớp mắt: "Tôi có bảo đêm nay cho cậu ngủ lại sao?"
Hàn Tự nghẹn họng, sắc mặt tuyệt đối không dễ nhìn, "Tại sao ban nãy tôi bảo đến cô không từ chối luôn đi, bây giờ lại còn ra vẻ sĩ diện cái gì? Còn nữa sáng nay cô đưa kem cho tôi ăn là có ý gì?"
Hà Nhiễm mặt không biểu cảm mà trả lời: "Tôi đưa kem cho cậu chỉ đơn giản cho thấy tôi không quá chán ghét cậu."
Hàn Tự đứng dậy đang muốn phát hỏa, thì lại nghe Hà Nhiễm bình thản nói tiếp: "Hàn Tự dục tốc bất đạt."
Cô ngẩng đầu nhìn cậu ta, không nhanh không chậm nói: "Những gì cậu làm với Lư Kinh Bạch, những gì cậu làm với tôi, còn có những gì mà mấy cô bạn gái của cậu làm với tôi, cậu nghĩ tôi có thể lương thiện tha thứ tất cả và đối tốt với cậu trong nháy mắt sao?...........Nếu tôi làm như vậy thì chắc chắn tôi đang có mưu đồ làm loạn."
"......."
Rất lâu sau Hàn Tự bất lực ngồi xuống ghế salon, rầu rĩ nói: "Tôi biết rồi."
Kỳ thực trong lòng Hà Nhiễm đã sớm hiểu ra, chỉ cần Hàn Tự dây dưa với cô không dứt, chỉ cần Dương Văn Bình không từ bỏ hy vọng thì chuyện cô và cậu ta ở bên nhau chỉ là sớm hay muộn.
Nhưng cô cũng cần thêm nhiều thời gian để thuyết phục chính mình.
Buổi sáng ngày tiếp theo Hà Nhiễm nhận lấy một khuôn mặt cực kỳ sa sút của Hàn Tự. Đây là lần đầu tiên Hàn đại thiếu gia ngủ trên sàn nhà, có lẽ cậu ta cuối cùng cũng được trải nghiệm sâu sắc một cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Tháng mười một, trong học viện tổ chức một cuộc thi vẽ không giới hạn mọi hình thức.
Tham gia cuộc thi này có thể đạt được một phần học bổng, Hà Nhiễm liền nộp một bức tranh sơn dầu cô mới hoàn thành gần đây.
Vào mùa hè những bông hoa nở rộ, biển hoa ấy trải dài như vô tận, ong bướm nhảy múa xung quanh.
Người đàn ông cầm cây kéo dài đứng trong bức tranh, cúi đầu xuống chỉ để lộ một nửa khuôn mặt mờ ảo, tay áo được xắn lên một nửa lộ ra phần bắp tay săn chắc. Anh đứng giữa biển hoa bát ngát, dường như đã hòa thành một cùng với thiên nhiên.
Bức tranh ấy được Hà Nhiễm đặt tên là《Anh đứng trong cơn mưa hoa mùa hạ》
Kết quả dự thi chậm chạp vẫn chưa được công bố, thay vào đó chủ sở hữu của một phòng trưng bày không biết đã làm cách nào mà tìm ra địa chỉ liên hệ với Hà Nhiễm. Anh ta hy vọng rằng mình có thể mua bức tranh và trưng bày nó trong phòng triển lãm của mình, thậm chí còn mong muốn được hợp tác lâu dài.
Đối phương ra giá rất cao, đối với sinh viên mới vào nghề mà nói, đây chính là một cơ hội béo bở.
Hà Nhiễm thận trọng suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn nhã nhặn từ chối.
Bức tranh này là bí mật mà cô không hề muốn chia sẻ với ai khác, chỉ muốn tự mình giữ lại mà trân trọng.
Chủ phòng trưng bày rất tiếc nuối nhưng vẫn không muốn từ bỏ: "Cách phối màu của em cực kỳ mạnh mẽ và sâu sắc, hình ảnh hiện lên rất có khí thế, có thể nhìn từ bức tranh của một người mà đoán được tính cách của người đó, em chắc hẳn là một cô gái có khí chất thẳng thắn, hy vọng có thể được làm bạn với em. Nếu như sau này, em có ý định hợp tác, em có thể liên lạc lại với tôi."
Hà Nhiễm không để tâm mà mỉm cười.
Phong cách vẽ tranh của cô được ảnh hưởng bởi cô của cô từ khi còn rất nhỏ, cứ như vậy vô tri vô giác mà học theo, nên cùng với tính cách lớn lên sau này của cô thì không có quan hệ gì cho lắm.
Cô của cô cũng là một sinh viên tâm đắc của học viện, sau khi tốt nghiệp thì thanh danh càng được lan rộng. Đến bây giờ cô vẫn có thể nhìn thấy những tác phẩm của bà ấy được treo trong phòng mỹ thuật cho sinh viên đến thăm quan.
Nhưng giáo viên của cô, thậm chí là những người bạn học cũng rất ít ai biết mối quan hệ của cô và bà ấy.
Cuộc thi vẽ kết thúc thì tháng mười hai cũng lặng lẽ đến gần.
Hà Nhiễm rất hiếm khi sử dụng máy tính để lên mạng, hôm nay cô nhìn thấy được một vài bức ảnh mới được đăng lên trong album của một người bạn học cấp hai.
Họp lớp cấp hai, mọi người đều có mặt ngoại trừ Hà Nhiễm.
Sau khi đến Bắc Kinh, Hà Nhiễm đã đổi một cái di động mới và một số điện thoại mới. Chiếc điện thoại cũ luôn ở trong trạng thái tắt máy, rất nhiều người đều không liên lạc được với cô.
Ánh mắt lướt trên tấm ảnh một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy trong hình dáng của Lư Kinh Bạch ở trong đám người, Hà Nhiễm khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Tháng một.
Mùa rét lạnh nhất Bắc Kinh đã đến, một số trường đại học đã bắt đầu kỳ nghỉ đông.
Sáng sớm Hà Nhiễm mặc áo lông bọc mình lại như một cái bánh chưng nặng nề, đeo khẩu trang vào rồi chuẩn bị đi đến trường, thỉnh thoảng đi trên đường sẽ ho khan vài tiếng.
Mấy ngày này sương mù rất nghiêm trọng, cả thành phố như bị bao trùm ở giữa một mảnh u ám. Bình thường nếu không có việc gì cần thiết, Hà Nhiễm sẽ tận lực không bước ra khỏi cửa một bước nhưng hôm nay cô không còn cách nào khác phải đến trường để thi học kỳ.
Sau khi đến phòng thi, tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Hà Nhiễm phát hiện trên bàn của mình có một bịch bánh trứng và sữa đậu nành, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy một nam sinh ngồi phía trước quay đầu lại nhìn cô cười ngây ngốc.
Hà Nhiễm thu lại ánh mắt, im lặng cự tuyệt.
Sau khi kỳ thi kết thúc, Hà Nhiễm đã đặt vé máy bay về Quảng Châu ngay buổi trưa ngày hôm đó.
Cũng không phải là cô nhớ nhà gì cho lắm, chỉ là cô muốn nhanh chóng thoát khỏi cái thời tiết tồi tệ này.
Từ sân bay đi ra, Hà Nhiễm cởϊ áσ lông trên người xuống đổi thành một chiếc áo khoác dài, bên trong là một chiếc áo len cao cổ màu đen, độ dài rất vừa phải.
Cổ Hà Nhiễm thon dài lại nhỏ nhắn nên khi mặc kiểu áo này trông vô cùng thanh nhã.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm rồi thở một hơi thật dài.
Mùa đông ở Quảng Châu nha, vẫn là nóng đến như vậy.