Cuối tháng hai gió nhẹ mây bay, thời tiết cũng dần dần ấm lên.
Hà Nhiễm đứng dưới một khu chung cư, không biết đây là lần thứ mấy cô nhìn vào đồng hồ rồi.
Lúc kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ ba mươi, thì cuối cùng cô cũng đợi được người mà cô muốn tìm.
Tần Tảo xách hai túi đồ ăn từ cửa hông đi tới, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Hà Nhiễm đi đến trước mắt chị ta, giày cao gót gõ lên từng tiếng: "Hi."
Tần Tảo ngẩng đầu nhìn thấy cô thì sững người.
Hà Nhiễm chép miệng: "Sớm thế này đã đi mua đồ ăn rồi."
"Ừm." Tần Tảo vẫn chưa hồi hồn, thành thật gật đầu.
Hà Nhiễm cong môi cười khẽ: "Không mời tôi lên ngồi một chút sao?"
Ngồi xuống ghế sô pha, Hà Nhiễm tỉ mỉ đánh giá thiết kế của căn hộ.
Căn nhà rất rộng rãi, có ban công cũng coi là sáng sủa, được lắp đầy đủ nội thất sang trọng, thiết bị trong nhà xem ra đều là những thương hiệu nổi tiếng.
Nhưng những thứ này chỉ là vẻ bên ngoài.
Chiếc tivi màn hình mỏng trên tường đã bị đập vỡ, ghế sô pha thì bị rạch nát, các chậu cây bên ngoài ban công cũng đã bị đạp đổ lộn xộn, bùn đất rơi vãi lung tung, còn trong góc thì chất đầy những mảnh thủy tinh vỡ từ cửa sổ.
Xem ra về chuyện này thì Tần Tảo không có nói dối, chị ta đúng là gặp phải rắc rối.
Quan sát xong một vòng, Hà Nhiễm thu lại ánh mắt.
Tần Tảo từ nhà bếp chậm rãi đi ra, bưng hai ly nước nóng đặt lên bàn uống trà, "Em uống đi."
Hà Nhiễm cũng không khách khí, cầm ly lên từ tốn thổi hơi rồi hỏi: "Con gái chị đâu?"
Tần Tảo trả lời: "Con bé vẫn đang ngủ."
Hà Nhiễm nhấp một ngụm nước như vô tình hỏi: "Tối qua lại có người đến đập phá đồ đạc sao? Con bé có bị dọa sợ không?"
Tần Tảo nghe xong thì biến sắc, âm thầm cắn chặt môi không nói chuyện.
Qua một lúc, Hà Nhiễm nói tiếp: "Biết vì sao tôi đến tìm chị chưa?"
Cô lấy một tấm thẻ từ trong túi xách, chậm rãi đặt lên bàn: "Có thể cho tôi biết lý do không?"
Đầu Tần Tảo ngày càng cúi thấp, không nói tiếng nào.
Chẳng biết tại sao, em gái trước mặt nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều nhưng cô lại có cảm giác bản thân luôn thua kém hơn một bậc.
"Chị không nguyện ý nhận số tiền này, thì cứ trực tiếp trả lại cho tôi là được." Giọng nói Hà Nhiễm vẫn thản nhiên như cũ rồi bỗng trở nên xa cách, "Sao lại để chuyện này dính tới Tiêu Hàn."
"......" Tần Tảo không nói nên lời.
Hà Nhiễm nói trúng tim đen: "Hay là vẫn chưa quên được anh ấy?"
Vài phút trầm mặc qua đi, Hà Nhiễm lại chậm rãi nói: "Vậy bây giờ tôi hỏi chị một lần nữa, chị định đi hay không?"
Miệng Tần Tảo đã sớm cứng đờ, nửa chữ cũng không nói ra được.
Biểu hiện của chị ta đã nói lên tất cả, Hà Nhiễm đã hiểu rõ.
Cô lấy thẻ bỏ lại vào giỏ, đứng dậy cáo từ: "Chị không chịu đi tôi cũng không bắt ép được, chị về sau tự giải quyết cho tốt."
Bước chân cô lưu loát đi đến trước cửa, quay người lại.
Cô còn muốn nói thêm vài lời nữa, nhưng đột nhiên cảm thấy tứ chi mất hết sức lực.
Thân thể trong một giây đã ngã xuống, mọi thứ trước mắt như tối sầm lại.
Trước khi bất tỉnh, cô nhìn thấy Tần Tảo la lên sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy về phía cô.
Lúc Hà Nhiễm mở mắt ra, đối diện với cô là trần nhà màu trắng.
Mùi nước khử trùng bốc lên trong không khí đã nhắc cho Hà Nhiễm biết mình đang ở nơi nào. Cô chậm chạp dời mắt về một phía khác, thì nhìn thấy Hàn Tự đứng ngay bên cạnh giường bệnh
Lông mày Hàn Tự rất dày và điều đó còn rõ ràng hơn khi chúng bị nhăn lại, cậu ta sốt ruột hỏi: "Cô đỡ hơn chút nào chưa?"
Hà Nhiễm không trả lời, nheo nheo mắt để thích nghi với ánh sáng chói lóa.
Cô hỏi lại cậu ta: "Cậu sao lại ở đây?"
Hàn Tự giải thích: "Có người gọi điện thoại cho mẹ cô, mẹ cô lại liên lạc với tôi, kêu tôi đi đón cô."
Hà Nhiễm khẽ "Ồ" một tiếng.
Đem ký ức bị đứt quãng nhớ lại. Đúng rồi, cô vừa mới ngất đi ở nhà Tần Tảo.
"Cô ấy đâu?" Hà Nhiễm nhìn xung quanh, hỏi: "Người phụ nữ gọi điện thoại cho cậu đấy?"
Hàn Tự nói: "Đang ở bên ngoài phòng bệnh, tôi không cho cô ta vào."
Hà Nhiễm trầm mặc suy nghĩ gì đó, vẻ mặt Hàn Tự như cảm giác được nguy cơ hỏi: "Rốt cục mọi chuyện là như thế nào? Không phải lúc trước cô đã tốt hơn rồi sao, sao bây giờ lại đột nhiên lại tái phát?"
Hà Nhiễm ngược lại rất thong dong: "Đừng kinh sợ như vậy, tôi chẳng qua là bị sốt một chút thôi."
Hàn Tự vẫn không dám ăn may, nói: "Hay để tôi gọi bác sĩ Tiết qua khám cho cô một lần cho chắc chắn."
Hà Nhiễm không cho ý kiến, cô ngồi dậy xuống giường rồi mang đôi dép chuyên dụng cho bệnh nhân, đi đến phía cửa phòng.
Hàn Tự không yên tâm mà đi theo: "Cô đi đâu đấy?"
"Vệ sinh." Hà Nhiễm quay đầu, bổ sung một câu: "Đừng đi theo."
Hà Nhiễm đẩy cửa phòng bệnh ra, Tần Tảo đã đứng ở ngay trước cửa.
Không biết chị ta đang nói gì với mấy vị y tá, thấy Hà Nhiễm đi tới thì liền dừng lại.
Đợi mấy vị y tá đi xong, Tần Tảo mới lén lút nhìn qua Hà Nhiễm, do dự không yên.
Trên mặt Hà Nhiễm không có biểu cảm gì, nhìn thẳng về phía trước: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi."
Tần Tảo ngập ngừng một hồi, mới mở miệng: "Em gái, chị nghe mấy người đó nói.....em, nói em......bị bệnh máu trắng.
Hà Nhiễm rũ mí mắt, không mặn không nhạt "Ừ" một tiếng.
Tần Tảo lúc đó chỉ biết đứng há hốc mồm.
Hà Nhiễm dựa vào lưng ghế ngồi xuống, vẫn hời hợt nói: "Lúc trước thì có nhưng đã chữa hết rồi."
Nghe vậy, Tần Tảo thở phào nhẹ nhõm.
Hà Nhiễm lại nói tiếp: "Nhưng không ngoại trừ khả năng sẽ tái phát."
Hơi thở của Tần Tảo nghẹn lại.
Hà Nhiễm không khỏi buồn cười: "Phản ứng của chị là gì đây?"
Tần Tảo mím môi, vẻ mặt mang ý vị sâu xa: "Chị.....chị vẫn hy vọng, em có thể khỏe lên."
Hà Nhiễm cong môi: "Cảm ơn."
Tần Tảo cân nhắc một lát, lại hỏi: "Tiêu Hàn....... biết chuyện này chưa?"
Hà Nhiễm nói: "Chưa biết."
"Em.....không định nói cho anh ấy sao?"
"Anh ấy không hiểu rõ về căn bệnh này, biết chỉ càng thêm lo lắng." Hà Nhiễm vuốt vuốt mi tâm, nét mặt mệt mỏi: "Nếu có chẩn đoán chính xác là bệnh tái phát, thì tôi sẽ nói cho anh ấy biết."
Tần Tảo có lẽ còn muốn nói gì đó nhưng sau khi nhìn Hà Nhiễm vài lần, cuối cùng cũng đem lời nói nuốt hết vào bụng.
Sau khi Hà Nhiễm hết sốt, ngày tiếp theo mới được phép xuất viện.
Sau đó mấy ngày, thân thể cô vẫn còn suy yếu nên phải an tâm ở nhà dưỡng bệnh.
Hàn Tự đã thuê cho cô một người bảo mẫu, ngày đêm túc trực bên giường cô. Nói là chăm sóc thì không bằng nói là giám sát, Hà Nhiễm bước nửa bước ra khỏi nhà cũng không được.
Cuối tuần Dương Văn Bình và Hà Kình từ nơi khác trở về.
Tối đó Hà Nhiễm không có khẩu vị, bỏ qua bữa tối rồi trực tiếp đi lên tầng hai nghỉ ngơi.
Lúc sắp sửa ngủ, Dương Văn Bình đẩy cửa phòng cô rồi bước vào.
Hà Nhiễm cảm nhận được bà ngồi xuống bên giường cô, thoáng thở dài đưa lưng về phía cô.
Dương Văn Bình nói: "Mẹ biết con chưa ngủ, không cần giả vờ."
Gừng càng già càng cay, dù sau thì bà cũng là mẹ của Hà Nhiễm.
Hà Nhiễm dứt khoát mở mắt ra: "Có chuyện gì sao?"
Dương Văn Bình ngồi xuống bên giường, ngữ điệu ôn nhu.
Bà không hiểu vì sao lại nói với Hà Nhiễm một số chuyện râu ria lặt vặt: "Ở phía trên đã có người bị bắt, ba con ít nhiều cũng chịu liên lụy. Gần đây ba mẹ gặp rất nhiều rắc rối, đã nhiều ngày rồi không ngủ ngon giấc, cũng không có nhiều thời gian quan tâm đến con."
"Nhưng may là còn có ba mẹ Hàn Tự giúp đỡ, giải quyết hết những chuyện khó khăn, có lẽ nhanh thôi sẽ vượt qua giai đoạn này." Giọng nói Dương Văn Bình dừng lại một chút, bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Nhưng điều kiện tiên quyết là con đừng làm những chuyện ngu ngốc đó nữa."
"Đàn ông ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm cũng không sao, nhưng phụ nữ sao có thể đội nón xanh cho người ta, con hiểu không?" Trong lời nói này của Dương Văn Bình tất nhiên là có dụng ý.
Hà Nhiễm vẫn tâm bình như nước, đối phó trả lời lại một tiếng: "Ồ"
"Đừng có thái độ lấy lệ như vậy." Dương Văn Bình bất giác cau mày, "Con làm mấy cái trò kia khôn lõi kia, mẹ không phải là cái gì cũng không biết, chỉ là chưa muốn xé to mọi chuyện."
Hà Nhiễm mặt không biến sắc nói: "Con không làm trò gì khôn lõi cả."
Dương Văn Bình hừ một tiếng, hỏi: "Con năm lần bảy lượt chạy ra ngoài, rốt cuộc là để tìm ai?"
Hà Nhiễm đáp: "Bạn bè."
"Người đàn ông trên camera giám sát kia là ai? Có cần mẹ đi điều tra một chút?"
Hà Nhiễm nhắm mắt lại, giọng nói cuối cùng cũng dao động: "Đủ rồi, đừng nói nữa."
"Được, mẹ không nói nhiều nữa nhưng tự con phải biết rõ cái gì là nặng nhẹ." Dương Văn Bình thay cô sửa lại góc chăn rồi đứng dậy, nhỏ nhẹ nói: "Cũng sắp nhập học rồi, con mấy ngay nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, cũng đừng đi đâu cả."
Bà đi được mấy bước thì quay đầu lại nhìn Hà Nhiễm.
Lại nói thêm một câu: "Lúc không thể kiểm soát được bản thân, hãy nghĩ đến kết cục của chị họ con."
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, căn phòng cũng khôi phục lại sự yên tĩnh lúc đầu.
Trong phòng không bật đèn, Hà Nhiễm nghiêng đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ rồi thở dài.
Cô chưa bao giờ mệt mỏi đến thế. Nhắm hai mắt lại, cô hận không thể ngủ một giấc từ nay về sau không cần tỉnh dậy nữa.
Hà Nhiễm trở mình, chăn nệm dường như còn lưu lại một ít hương vị trên người của anh.
Chóp mũi cô dính vài sợi tóc, lưu luyến ngửi thật sâu.
Tiêu Hàn, Tiêu Hàn.
Vào tháng hai ở Bắc Kinh, cây cúc Châu Phi của Hà Nhiễm cuối cùng cũng nở hoa rồi.
Vốn dĩ chỉ là một búp hoa nhỏ nhưng mấy ngày không nhìn đến bất giác liền nở thành một đóa hoa lớn.
Kể từ đó Hà Nhiễm cũng để tâm tới nó hơn.
Cô đem nó dời đến bàn học để trước bệ cửa sổ, lúc vẽ tranh thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy được.
Vào buổi chiều gió thổi nhè nhẹ, những cánh hoa như đang đung đưa trên giấy vẽ.
Như gần như xa, thoạt nhìn lại giống như đôi lứa đang dây dưa triền miên.
Nghĩ về những lời nói không thỏa đáng của ai đó "Ngã hoa khai hậu bách hoa sát."
Đầu bút Hà Nhiễm dừng lại, không nhịn được mỉm cười.
Cô liên tục thất thần đến mức trong tim không thể bình tĩnh lại nữa.
Không thể vẽ ra được một tác phẩm vừa ý, Hà Nhiễm cầm bản nháp tức giận xé từng trang từng trang một xuống, tất cả đều bị vò nát thành những quả bóng rồi ném vào thùng rác.
Còn hai tiếng nữa mới đến giờ hẹn với bác sĩ, Hà Nhiễm quyết định đi sớm một chút.
Cô lấy một chiếc áo khoác rồi bước ra cửa, lại vô ý nóng giận đá lăn thùng rác. Bên trong giấy vẽ, vỏ trái cây đổ ra lẫn lộn nhưng Hà Nhiễm vẫn làm như không thấy.
Trong lúc đợi thang máy, thì trùng hợp gặp hai vợ chồng chủ nhà.
Người đàn ông không biết đã làm sai cái gì với vợ của mình mà người đàn bà trưng ra khuôn mặt không thèm để ý tới anh ta.
Người đàn ông không ngừng cầu xin tha thứ: "Con út này, em đừng tức giận nữa mà!"
Người đàn bà trách cứ: "Hừ, ai là con út của anh!Cút cút cút, cút nhanh cho bà!"
Hà Nhiễm đứng một bên nhìn hai người bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau như không có ai khác ở đây.
Cô cuối cùng cũng hiểu được hai chữ "con út" Tiêu Hàn nói có nghĩa là gì nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Sau khi ngồi chờ nửa tiếng ở bệnh viện, cuối cùng cũng có kết quả xét nghiệm máu. Các tế bào bạch cầu đang tăng trở lại, đây không phải là một dấu hiệu tốt.
May mà những chỉ số khác vẫn còn bình thường. Bác sĩ đề nghị Hà Nhiễm tiếp tục sử dụng các bài thuốc Đông y và cần quan sát thêm vài ngày nữa.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Hà Nhiễm trực tiếp lái xe về nhà.
Bắc Kinh nổi tiếng là "tường thành", huống chi bây giờ còn đụng trúng ngay giờ cao điểm.
Hà Nhiễm nhích từng chút từng chút trên con đường nội thành, chân phải đạp phanh xe đã sớm tê cứng.
Cô cực kỳ hối hận vì đã tự mình lái xe, nếu như hôm nay bắt taxi đi, thì bây giờ cô đã có thể ngồi ở ghế sau ngủ một giấc.
Lúc dừng lại ở một cái đèn đỏ, điện thoại đặt ở tay lái reo lên.
Hà Nhiễm nghiêng đầu nhìn, là thuê bao từ Quảng Châu mà lâu rồi cô đã không đụng tới.
Sau khi đến Bắc Kinh, Tiêu Hàn đều đặn một tuần lễ sẽ gọi cho cô một lần.
Hà Nhiễm đều không bắt máy nhưng cũng chưa từng cúp máy.
Lặng lặng nghe tiếng chuông vang lên vài tiếng, sau bốn mươi giây thì tự động treo máy.
Hôm nay thời gian chờ đèn đỏ đặc biệt dài đằng đẵng, Hà Nhiễm cúi đầu vào vô lăng khẽ thở dài.
Về đến nhà thì cả người cũng kiệt sức, đẩy cửa ra lại thấy trong phòng đầy giấy rác, càng làm tâm trạng của cô trở nên tồi tệ.
Cô dứt khoát mặc kệ tất cả, ghé đầu xuống ghế sô pha ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh dậy thì trời cũng đã tối, Hà Nhiễm quyết định tìm một người dọn vệ sinh bán thời gian đến giúp mình lau dọn căn phòng.
Cô ở trên một trang web gia đình để đặt lịch, mười phút sau đã có người đến.
Giúp cô làm vệ sinh là một bác gái tuổi, nhìn qua cũng khá chất phác.
Hà Nhiễm yên tâm giao việc cho bà, rồi sau đó mang quần áo đi vào nhà tắm.
Đang tắm được nửa chừng thì đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Cô vặn nước nhỏ lại, lớn tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bác gái bên ngoài cửa nói: "Hà tiểu thư, cô có điện thoại."
Hà Nhiễm nói: "Không sao cứ để đó đi, lát nữa tôi sẽ nhận."
Bác gái nhiệt tình nói: "Tôi giúp cô bắt máy rồi."
"......."
Tâm trạng Hà Nhiễm không tránh khỏi bực bội. Xem ra đối phương cũng đã có tuổi rồi, cũng không thể trách được cứ làm theo ý mình như vậy.
Cô khoác khăn tắm vào rồi hé cửa ra một chút, bác gái liền đưa điện thoại vào trong cho cô.
Hà Nhiễm nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.
Ánh mắt nhìn đến tên hiển thị trên điện thoại, làm Hà Nhiễm hơi giật mình.
Ngoại trừ tuần đầu tiên cắt đứt liên lạc, Tiêu Hàn không ngừng gọi điện cho cô, thì về sau anh chưa từng gọi cho cô hai lần trong vòng một ngày.
Trừ phi anh thật sự sốt ruột rồi.
Thời lượng của cuộc gọi được hiển thị trên màn hình di động đang chậm rãi trôi qua, Hà Nhiễm không tự chủ ho nhẹ một cái.
Trong đầu vẫn chưa kịp phản ứng sẽ phải nói những gì, thì đã nghe người bên kia đột nhiên mở miệng: "Đang tắm sao?"
Giọng nói trầm thấp và tốc độ nói chuyện đều rất quen thuộc với Hà Nhiễm.
Trong nhất thời đã khơi dậy những cảm xúc không rõ ràng ở sâu trong tim cô.
Ngón tay thô ráp đầy ôn nhu, âm thanh ngâm nga quanh quẩn bên tai, còn có những đêm dài triền miên quấn quít.
Không biết đã qua bao lâu, cô mới thấp giọng đáp một tiếng: "Ừm."
"Tại sao lại không bắt điện thoại?" Tiêu Hàn đột ngột nói thẳng vào vấn đề.
Tựa như lúc hai người bọn họ đứng dưới ngọn đèn đường phía trước hội trường ở thôn Tiểu Châu, anh đã hỏi cô: "Tại sao lại giấu giếm?"
Hà Nhiễm có thể trả lời anh nhưng cô vẫn lựa chọn im lặng.
Im lặng rất lâu.
Trong lúc trầm mặc, giọng nói của Tiêu Hàn đã trở nên nguội lạnh: "Hà Nhiễm, em lại muốn đổi ý sao?"
Hà Nhiễm không trả lời, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt phản chiếu trong tấm gương. Trắng bệch, trống rỗng, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Gần đây thị lực của cô lại bắt đầu giảm xuống, qua một lớp sương mù dày đặc cô không thể nhìn rõ được chính mình.
Câu hỏi của Tiêu Hàn ngày càng bức người: "Em từ lúc bắt đầu đã không có ý định sẽ chịu trách nhiệm cho đoạn tình cảm này phải không?"
"Cho nên tuổi cũng là giả, địa chỉ cũng là giả." Ngữ khí của anh nóng vội, cố chấp muốn tìm được câu trả lời: "Có phải hay không?"
Hà Nhiễm vẫn không cúp máy.
Tai của cô cũng dần dần trở nên mông lung, nghe không rõ được người bên kia điện thoại đang nói những gì.
Không biết hoảng hốt bao lâu, cô mới hồi phục lại tinh thần.
Lúc chuẩn bị cúp điện thoại, cô mới nhận ra Tiêu Hàn đã sớm làm như vậy.
Hà Nhiễm đặt điện thoại xuống một bên rồi tiếp tục tắm rửa.
"Lúc trước phải, sau này thì không phải, hiện tại càng không phải....."
Từ ngày đó trở đi, Tiêu Hàn không còn gọi điện thoại cho cô nữa.
Hà Nhiễm cũng bắt đầu bỏ mặc, không sạc pin cũng không thanh toán hóa đơn điện thoại nữa.
Mấy ngày sau, điện thoại tự động tắt nguồn.
Sau một tháng, số điện thoại này sẽ bị khóa vĩnh viễn.
Như vậy cũng tốt.
Ban đầu tất cả cũng chỉ là một giấc mộng, phóng túng đủ rồi cũng nên trở về với thực tại.