Kết quả là tiểu khu quá cũ kỹ, thiếu thốn đèn đường, một chân cô đang bị bong gân, mắt lại không tốt không thấy rõ dưới chân, cũng không biết dẫm phải đồ vật trơn trượt gì, cô mới vừa xuống xe đã lảo đảo một cái.Thẩm Quyết Tinh nhẹ chậc một tiếng, anh bước ra khỏi xe đi qua đỡ cô.“Tôi đỡ cậu đi lên.” Anh không muốn sáng sớm mai thức dậy, lướt đọc tin tức có một phụ nữ đêm khuya say rượu, bước hụt cầu thang té chết trước cửa nhà.Cố Chiếu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể loáng thoáng bên cạnh mình, cùng với lực độ trên cánh tay, cô không tin nổi có chuyện tốt thế này.“Cảm ơn nhé.” Cô yên tâm phó thác một nửa trọng lượng cơ thể cho Thẩm Quyết Tinh, cẩn thận bước lên lầu dưới sự dìu dắt của đối phương.Gần đây dịch bệnh lại bùng phát, bên trong cầu thang thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, phối hợp với ánh đèn mờ nhạt, không hiểu sao bầu không khí lại có chút âm trầm.“Cậu… sau này không đi nữa đúng không?” Cố Chiếu không nhịn được phá vỡ sự im lặng.Sau khi tốt nghiệp cao trung, Thẩm Quyết Tinh lập tức ra nước ngoài học đại học, bảy năm qua cô hiếm khi nghe tin tức về anh, người duy nhất trong lớp còn giữ liên lạc với anh là Lục Kỳ, anh ta nói hình như anh đang học chuyên ngành trí tuệ nhân tạo hay tự động hoá gì đó, có lẽ sẽ không về.“Ừ.
Mấy năm nay tình hình dịch bệnh quá nghiêm trọng, ba mẹ không yên tâm về tôi, tôi cũng không yên tâm bọn họ, dứt khoát quay về.
Ở trong nước cũng có nhiều cơ hội hơn một chút.” Thẩm Quyết Tinh không nói quá sâu, chỉ đơn giản kể sơ qua hoàn cảnh của mình rồi dừng chuyện.“Ồ, vậy cũng khá tốt.”Đi chậm cỡ nào rồi cũng sẽ tới nơi, ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cầu thang, ánh trăng chiếu rọi trên đầu vai hai người.
Cố Chiếu liếc nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, nghĩ thầm, ánh trăng đêm nay cũng thật đẹp.“Cậu về nhà đi, quãng đường còn lại tôi tự đi được rồi.” Cố Chiếu tránh thoát khỏi tay Thẩm Quyết Tinh.Đường đi còn lại bằng phẳng, cửa hành lang nhà Cố Chiếu gần trong gang tấc, vừa bước qua cửa hành lang liền thấy nhà cô nằm bên tay trái, hẳn sẽ không ngã nữa.Thẩm Quyết Tinh nói: “Vậy được, tôi đi đây.”“Tạm…” Cố Chiếu vừa định từ biệt thì bỗng nhiên, một âm thanh ầm ĩ vang lên từ phía sân thượng.“Không được ra ngoài, không được ra ngoài, mới vừa nhận được thông báo, trong tiểu khu có ca dương tính, phong tỏa giờ, chỉ vào chứ không ra!”Cố Chiếu và Thẩm Quyết Tinh liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy đến sân thượng, dựa vào lan can mà nhìn xuống.Ở cổng lớn tiểu khu cách đó không xa, ngoại trừ bảo vệ, lúc này còn có thêm vài nhân viên y tế mặc đồ phòng hộ màu trắng, một bên chỉ đạo bảo vệ phong tỏa cổng lớn, một bên giải thích tình hình cho những cư dân trong tiểu khu đang muốn đi ra ngoài.“Tận… giờ… không thể ra ngoài, ai tới cũng không được…”Thẩm Quyết Tinh sắc mặt khó coi: “Tôi đi xuống hỏi một chút.” Dứt lời liền nhanh bước xuống lầu.Cố Chiếu cũng vội vàng đi theo, nhưng một chân cô không đi được nên chỉ có thể đi hai bước nghỉ một bước, khi cô đến cổng lớn đã thấy Thẩm Quyết Tinh đang nỗ lực giải thích với bảo vệ: “Tôi không phải người trong tiểu khu các người, tôi mới vào đây có mười phút.
Bây giờ anh thả tôi ra ngoài xem như tôi chưa từng vào đây được không?”Đội trưởng đội bảo vệ: “Vào rồi thì chính là vào rồi, làm sao có thể xem như chưa vào? Nhiều người đang nhìn như vậy, lỡ như cậu đi ra ngoài lây bệnh cho người khác thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”“Vậy tôi về nhà tự cách ly được không? Cũng không được sao?”“Cậu đừng làm khó chúng tôi nữa anh đẹp trai à, thông báo chúng tôi nhận được đã nói rõ ràng, chỉ có vào chứ không có ra, ngay cả ruồi bọ chúng tôi cũng không thể thả ra ngoài.
Cậu gọi xe đến đến đây hay là đưa bạn về nhà? Nếu là gọi xe thì chúng tôi sẽ sắp xếp tìm chỗ ở cho cậu, nhưng chắc điều kiện sống sẽ hơi kém chút, còn nếu cậu đưa bạn về nhà thì cứ ở lại nhà bạn đi thì hơn.”Thẩm Quyết Tinh còn đang định nói gì đó, nhân viên y tế liền đến đây đuổi người: “Rồi rồi, không được tụ tập, về nhà hết đi, về nhà hết đi! Ngày mai toàn tiểu khu kiểm tra dịch tễ, chỉ cần không có ca dương tính thì sau giờ là được gỡ phong tỏa, mọi người đừng lo lắng!”Thẩm Quyết Tinh bị đẩy ra khỏi cổng, mờ mịt mà đứng ngây ra một lúc, anh bực bội vò tóc.Cố Chiếu bước đến sau lưng, cô cũng không biết an ủi anh thế nào, châm chước mở miệng: “Hay là… cậu vào nhà tôi ngồi đi?”.