Edit: Seni
Beta: Seni
Rạng sáng, khoa khẩn cấp của bệnh viện lại ồn ào, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng đại sảnh, bệnh nhân tới lui.
Thời điểm Giản Mộc Vi ăn căng bụng bị tiêu chảy được nhân viên cửa hàng A Noãn đưa đến bệnh viện khám gấp, trong óc chỉ còn lại có một ý niệm hoang đường: Ôi mẹ ơi, nhất định cô là giáo viên dạy làm điểm tâm đầu tiên trong lịch sử khi phát sóng trực tiếp bị đưa đến bệnh viện!
Chẳng phải chỉ là ăn hai miếng Tiramisu khát nước uống thêm bình nước có ga, lại ăn thêm món cá hồi Salmon phát trực tiếp đêm nay sao....
Giản Mộc Vi ôm bụng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi đợi trên ghế khám bệnh ở đại sảnh, trầm tư suy nghĩ.
Bởi vì mới vừa kết thúc phát sóng trực tiếp, quần áo cũng chưa tới kịp thay, cả bộ đồng phục thủy thủ kawaii [1] hết sức nổi bật, đi ngang qua người hai phần ba quay đầu nhìn lại vài lần.
[1] Kawaii ( か わ い い, [kaɰaiꜜi], “đáng yêu”, “dễ thương”, hay “đáng yêu”) là nền văn hóa dễ thương ở Nhật Bản. Nó có thể ám chỉ đến các vật phẩm, con người và những người vô cùng quyến rũ, dễ bị tổn thương, nhút nhát và trẻ con. Ví dụ bao gồm chữ viết tay dễ thương, manga và Hello Kitty.
Giản Mộc Vi co co đôi giày công chúa dưới chân lại.
A Noãn đi lấy số khám bệnh cho Giản Mộc Vi xong, bước tới, đặt mông ngồi bên cạnh Giản Mộc Vi, quả thực dở khóc dở cười: “Bà chủ Mộc Mộc của tôi ơi, cô đừng không khống chế được miệng mình như vậy chứ?”
Mộc Vi đau khổ che mặt, lô tai cũng dựng lên: “…… Nhưng mà ăn quá ngon, không nghĩ tới tay nghề của em lại tiến bộ nhiều như vậy đâu.”
A Noãn: “……”
——
Trước khi đến số, Giản Mộc Vi tranh thủ đi WC, bụng cũng trống không, bước chân không vững, trên biển LED hiện tên Giản Mộc Vi, A Noãn đỡ Giản Mộc Vi đến phòng bệnh số 3 khám.
Cửa khép hờ, Giản Mộc Vi đẩy cửa ra, sau đó, liền thấy không ổn ——
Người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi đằng sau bàn làm việc kia, khuôn mặt tuấn lãng, nước da trắng tinh khiết, mang theo kính đen, nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, ngón tay thon dài như bạch ngọc bao phủ con chuột, di chuyển trái phải.
Dáng ngồi của anh không phải quy củ, lại khiến cho cả người càng thêm tỏa ra một loại khí chất cao quý mà lười biếng.
Giản Mộc Vi dừng bước, đột nhiên dừng lại, A Noãn phía sau kêu lên ai oán, cho rằng đi nhầm phòng khám bệnh, ngẩng đầu nhìn biển số, không sai, vội đẩy nhẹ Giản Mộc Vi, “Không đi nhầm, mau vào đi chứ.”
Giản Mộc Vi không đứng vững, lảo đảo về phía trước nửa bước, bàn tay chống trên cánh cửa, cửa khép hờ đóng lại, bùm một tiếng đụng vào tường.
Tiếng vang thật lớn.
Bạn học Giản há hốc mồm, A Noãn đẩy cô vào cửa, Đài Đàm dời tầm mắt từ máy tính ra, vừa lúc nhìn thấy hai cô gái đẩy cửa.
Soái ca giương mắt nhìn qua, Giản Mộc Vi cũng ló đầu ngốc nghếch nhìn A Noãn.
“Vào đi.” Đài Đàm buông con chuột, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên.
Hai cô gái lại ngẩn người.
Dù sao A Noãn cũng đã có con, nửa giây khôi phục bình tĩnh, ngược lại là bạn học Giản lại bị giọng nói kia mê hoặc: Ôi mẹ ơi…… Người này rất đẹp trai, rất gợi cảm, rất mê người......
A Noãn: “……” Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra tâm tư bây giờ của người nào đó.
Giản Mộc Vi bước đi như bay vào, nào còn dáng vẻ choáng váng khi nãy.
Năng lượng háo sắc đúng là vô cùng to lớn!
Đài Đàm ngẩn người.
Dường như anh thấy được một động vật giống cái động dục đi về phía anh.
Không chỉ vậy còn ăn mặc rất lố lăng
Bạn học Giản ngồi xuống ghế, khi đưa sổ khám bệnh hai tay đều run: Kích động a!
Đài Đàm tiếp nhận sổ khám bệnh, đầu ngón tay vô tình đụng phải mu bàn tay của cô.
Như có điện đụng vào, Giản Mộc Vi run lên, dáng vẻ trẻ con kia, Đài Đàm nhìn cô một cái, thu hồi tầm mắt, khụ một tiếng, đương lúc không phát hiện dáng vẻ khẩn trương của cô, giả bộ không chút để ý: “Chỗ nào không thoải mái?”
Giọng nói... thật gợi cảm.
A Noãn hít một hơi lạnh, ngắm bà chủ nhà mình, bệnh háo sắc của bà chủ từ lâu đã là bí mật công khai trong tiệm.
Giọng nói run rẩy của Giản Mộc Vi: “Tôi tôi tôi…… Tôi……”
A Noãn và Đài Đàm: “……”
Là bệnh nhìn thấy soái ca liền nói lắp khẩn trương run rẩy!
——
Thật ra Giản Mộc Vi nôn xong thân thể cũng tốt lên không ít, Đài Đàm hỏi tình hình sơ lược, đưa trước cho cô chút thuốc.
“Uống trước một hộp XXX, sau đó ăn chút cháo gạo kê thanh đạm, lại uống nốt chỗ thuốc con nhộng còn lại, hiểu không?” Đài Đàm một hơi nói một chuỗi dài ra.
Nhìn dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh ngoan ngoãn của Giản Mộc Vi, cổ áo đồng phục thủy thủ hấp dẫn Đài Đàm nhìn chăm chú ba giây, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện với người bình thường, ngẩng đầu, nói với A Noãn bên canh Giản Mộc Vi: “Trước tiên cô về nấu cháo cho cô ấy, trước sau khi ăn cơm đều phải uống thuốc.”
A Noãn gật đầu.
Giản Mộc Vi còn vẻ mặt ngây ngô nhìn chằm chằm Đài Đàm, trừng lớn mắt muốn nhìn bảng tên nhân viên trước ngực Đài Đàm.
Đôi mắt nhỏ nóng bỏng kia.
A Noãn và Đài Đàm: “……”
——
Từ phòng khám bệnh đi ra, A Noãn cầm sổ bệnh xem qua, thuận tiện nhắn tin cho con cú còn chưa ngủ trong tiệm - Tiểu Uyển: “Mau đi nấu cháo trắng cho bà chủ, bọn tôi sẽ về ngày.”
Đương sự lại không biết A Noãn dụng tâm lương khổ, vừa rồi không thấy rõ tên của bác sĩ đẹp trai kia, bây giờ thấy bác sĩ đẹp trai rời đi, vội đến xem lịch chia ca làm việc, ý đồ theo đôi rồng bay phượng múa kia biết được tên của bác sĩ đẹp trai.
A, nhất định phải ghi lại tên bác sĩ, như vậy về sau lại mắc bệnh, liền có thể lấy số của hắn 2333~
Cúi đầu đi đường, một cái không lưu ý, đụng đầu phải một người, khiến đối phương chệch nửa bước, Giản Mộc Vi vội ổn định bước chân và đồ vật trong tay, ngẩng đầu vừa thấy, là một bác sĩ và hộ sĩ.
Bị đụng vào là bác sĩ kia, trong tay cầm bệnh án, phỏng chừng vừa rồi cũng giống Giản Mộc Vi cúi đầu đi đường ngó đông ngó tây.
A Noãn vội chạy tới, đỡ lấy Giản Mộc Vi.
Giản Mộc Vi cảm thấy thật có lỗi, vội vàng xin lỗi người ta: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, không bị thương chứ?”
Bác sĩ kia phong độ nhẹ nhàng, xua tay: “Không sao.”
Giản Mộc Vi cười mỉa, “Không sao thì tốt rồi…… Xin lỗi xin lỗi.”
A Noãn hận sắt không thành thép, “Bà chủ! Háo sắc cũng cần có mức độ, hiểu chưa?”
Bả vai Giản Mộc Vi rũ xuống, uể oải: “Ừ……”
A Noãn đỡ vị bệnh nhân khiến người ta không bớt lo này, gật đầu với bác sĩ trước mặt, đi qua hiệu thuốc.
Bác sĩ kia giương mắt, hứng thú [2] nhìn phòng khám bệnh số 3, quay đầu hỏi hộ sĩ cùng đi: “Hôm nay phòng bệnh số 3 ai khám bệnh?”
[2] Nguyên văn: Ý vị thâm trường
Hộ sĩ không cần nghĩ ngợi: “Bác sĩ Đài Đàm.”
Bác sĩ Lưu, kéo dài giọng nói: “À……”
Hộ sĩ: “……”
Người ở nơi này, ai không hiểu được sức quyến rũ của bác sĩ Đài!
——
Bác sĩ Lưu bỏ bệnh án vào văn phòng của mình, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy đến chỗ Đài Đàm.
Bệnh nhân bên ngoài phòng khám bệnh dần vắng đi, bác sĩ Lưu nhân lúc không có ai, vội đi vào, tiếp cận Đài Đàm, vẻ mặt bát quái: “Lão Đài, mới rồi cậu tiếp khám bệnh nhân nữ quá nhiệt tình đi, xem tình hình kia, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu, coi chừng là duyên số!”
Đài Đàm mí mắt cũng không nâng lên, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, xương ngón tay rõ ràng gõ nhanh bàn phím, không để tâm hỏi lại: “Nữ nào?”
Bác sĩ Lưu mặt mày hớn hở: “Người kia, người mặc đồng phục thủy thủ, cô ấy bị bệnh gì?”
Đài Đàm ngừng gõ bàn phím, nhớ tới cô gái trang phục kỳ quái kia, mày nhăn lại: “Bệnh tâm thần.”
Buổi tối ăn no không có việc gì làm!
Bác sĩ Lưu: “……”
Giản Mộc Vi thừa lúc A Noãn lấy thuốc xong đi WC, đến đây muốn ngắm bác sĩ đẹp trai thêm một lần, không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại này: “……”
…… Trái tim đều nhỏ máu.
Anh anh anh.
Bác sĩ nói cô là bệnh tâm thần!
——
A Noãn ra toilet liền thấy Giản Mộc Vi nằm nhoài trên bàn, trong lòng căng thẳng, cho rằng Mộc Vi bị làm sao, có phải lại đau dạ dày hay không, vội vàng chạy tới, ngồi xổm nhìn thẳng Mộc Vi, vội vàng truy vấn: “Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Mộc Vi che ngực, tội nghiệp nhìn A Noãn: “Đau lòng……”
“A?”
Mộc Vi: “Bác sĩ đẹp trai nói em là bệnh tâm thần……”
A Noãn: “……” Yên lặng khen bác sĩ đẹp trai……
Đúng là “Thần y”, điểm này cũng đã nhìn ra a……
——
Rạng sáng hai giờ rưỡi hôm đó, bạn học Giản ăn xong cháo uống xong thuốc xong lăn lộn trong ổ chăn, móc di động ra đăng Weibo.
Lo lắng bi thương sự tình.
@Mộc Mộc Tử: Ở bệnh viện gặp được bác sĩ nam cực kì cực kì đẹp trai, nhưng mà mới nhìn anh ta quá mười lần, bác sĩ kia liền nói cô bệnh thần kinh QAQ! Rất muốn nhào về phía anh ta, làm sao bây giờ, khẩn cấp, ở tuyến chờ!
Gửi đi thành công, hai giây sau, di động đinh một tiếng, Giản Mộc Vi vừa định tắt mạng đi ngủ, nghĩ ai con cú hiện tại còn chưa ngủ còn phản hồi, vội click xem.
Sau đó.
A.
Là hồi âm không tốt.
Bạn bè trên mạng @TATAN giây luận: “Ai mắt mù như vậy?”
Giản Mộc Vi nhìn hồi âm này vài giây, lập tức không vui.
ID của bạn bè trên mạng này Giản Mộc Vi đặc biệt quen mắt, là bạn bè trên mạng thường xuyên bình luận WEIBO của cô, bình luận sắc bén, đứng đầu bình luận khách quen.
Giản Mộc Vi hung hăng trừng cái bình luận kia, trong lòng đã mắng bạn bè trên mạng này trên dưới một nghìn lần: Anh mới mắt mù! Dám nói bác sĩ đẹp trai như vậy!
Lúc đó, bác sĩ họ Đài nọ chuẩn bị đi ngủ, sờ sờ cái mũi, lỗ tai ngứa.
Được, lại là cô nàng háo sắc nào nhớ anh?
Beta: Seni
Rạng sáng, khoa khẩn cấp của bệnh viện lại ồn ào, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng đại sảnh, bệnh nhân tới lui.
Thời điểm Giản Mộc Vi ăn căng bụng bị tiêu chảy được nhân viên cửa hàng A Noãn đưa đến bệnh viện khám gấp, trong óc chỉ còn lại có một ý niệm hoang đường: Ôi mẹ ơi, nhất định cô là giáo viên dạy làm điểm tâm đầu tiên trong lịch sử khi phát sóng trực tiếp bị đưa đến bệnh viện!
Chẳng phải chỉ là ăn hai miếng Tiramisu khát nước uống thêm bình nước có ga, lại ăn thêm món cá hồi Salmon phát trực tiếp đêm nay sao....
Giản Mộc Vi ôm bụng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi đợi trên ghế khám bệnh ở đại sảnh, trầm tư suy nghĩ.
Bởi vì mới vừa kết thúc phát sóng trực tiếp, quần áo cũng chưa tới kịp thay, cả bộ đồng phục thủy thủ kawaii [1] hết sức nổi bật, đi ngang qua người hai phần ba quay đầu nhìn lại vài lần.
[1] Kawaii ( か わ い い, [kaɰaiꜜi], “đáng yêu”, “dễ thương”, hay “đáng yêu”) là nền văn hóa dễ thương ở Nhật Bản. Nó có thể ám chỉ đến các vật phẩm, con người và những người vô cùng quyến rũ, dễ bị tổn thương, nhút nhát và trẻ con. Ví dụ bao gồm chữ viết tay dễ thương, manga và Hello Kitty.
Giản Mộc Vi co co đôi giày công chúa dưới chân lại.
A Noãn đi lấy số khám bệnh cho Giản Mộc Vi xong, bước tới, đặt mông ngồi bên cạnh Giản Mộc Vi, quả thực dở khóc dở cười: “Bà chủ Mộc Mộc của tôi ơi, cô đừng không khống chế được miệng mình như vậy chứ?”
Mộc Vi đau khổ che mặt, lô tai cũng dựng lên: “…… Nhưng mà ăn quá ngon, không nghĩ tới tay nghề của em lại tiến bộ nhiều như vậy đâu.”
A Noãn: “……”
——
Trước khi đến số, Giản Mộc Vi tranh thủ đi WC, bụng cũng trống không, bước chân không vững, trên biển LED hiện tên Giản Mộc Vi, A Noãn đỡ Giản Mộc Vi đến phòng bệnh số 3 khám.
Cửa khép hờ, Giản Mộc Vi đẩy cửa ra, sau đó, liền thấy không ổn ——
Người đàn ông mặc áo blouse trắng ngồi đằng sau bàn làm việc kia, khuôn mặt tuấn lãng, nước da trắng tinh khiết, mang theo kính đen, nhìn chằm chằm máy tính trước mặt, ngón tay thon dài như bạch ngọc bao phủ con chuột, di chuyển trái phải.
Dáng ngồi của anh không phải quy củ, lại khiến cho cả người càng thêm tỏa ra một loại khí chất cao quý mà lười biếng.
Giản Mộc Vi dừng bước, đột nhiên dừng lại, A Noãn phía sau kêu lên ai oán, cho rằng đi nhầm phòng khám bệnh, ngẩng đầu nhìn biển số, không sai, vội đẩy nhẹ Giản Mộc Vi, “Không đi nhầm, mau vào đi chứ.”
Giản Mộc Vi không đứng vững, lảo đảo về phía trước nửa bước, bàn tay chống trên cánh cửa, cửa khép hờ đóng lại, bùm một tiếng đụng vào tường.
Tiếng vang thật lớn.
Bạn học Giản há hốc mồm, A Noãn đẩy cô vào cửa, Đài Đàm dời tầm mắt từ máy tính ra, vừa lúc nhìn thấy hai cô gái đẩy cửa.
Soái ca giương mắt nhìn qua, Giản Mộc Vi cũng ló đầu ngốc nghếch nhìn A Noãn.
“Vào đi.” Đài Đàm buông con chuột, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên.
Hai cô gái lại ngẩn người.
Dù sao A Noãn cũng đã có con, nửa giây khôi phục bình tĩnh, ngược lại là bạn học Giản lại bị giọng nói kia mê hoặc: Ôi mẹ ơi…… Người này rất đẹp trai, rất gợi cảm, rất mê người......
A Noãn: “……” Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra tâm tư bây giờ của người nào đó.
Giản Mộc Vi bước đi như bay vào, nào còn dáng vẻ choáng váng khi nãy.
Năng lượng háo sắc đúng là vô cùng to lớn!
Đài Đàm ngẩn người.
Dường như anh thấy được một động vật giống cái động dục đi về phía anh.
Không chỉ vậy còn ăn mặc rất lố lăng
Bạn học Giản ngồi xuống ghế, khi đưa sổ khám bệnh hai tay đều run: Kích động a!
Đài Đàm tiếp nhận sổ khám bệnh, đầu ngón tay vô tình đụng phải mu bàn tay của cô.
Như có điện đụng vào, Giản Mộc Vi run lên, dáng vẻ trẻ con kia, Đài Đàm nhìn cô một cái, thu hồi tầm mắt, khụ một tiếng, đương lúc không phát hiện dáng vẻ khẩn trương của cô, giả bộ không chút để ý: “Chỗ nào không thoải mái?”
Giọng nói... thật gợi cảm.
A Noãn hít một hơi lạnh, ngắm bà chủ nhà mình, bệnh háo sắc của bà chủ từ lâu đã là bí mật công khai trong tiệm.
Giọng nói run rẩy của Giản Mộc Vi: “Tôi tôi tôi…… Tôi……”
A Noãn và Đài Đàm: “……”
Là bệnh nhìn thấy soái ca liền nói lắp khẩn trương run rẩy!
——
Thật ra Giản Mộc Vi nôn xong thân thể cũng tốt lên không ít, Đài Đàm hỏi tình hình sơ lược, đưa trước cho cô chút thuốc.
“Uống trước một hộp XXX, sau đó ăn chút cháo gạo kê thanh đạm, lại uống nốt chỗ thuốc con nhộng còn lại, hiểu không?” Đài Đàm một hơi nói một chuỗi dài ra.
Nhìn dáng vẻ ngồi nghiêm chỉnh ngoan ngoãn của Giản Mộc Vi, cổ áo đồng phục thủy thủ hấp dẫn Đài Đàm nhìn chăm chú ba giây, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện với người bình thường, ngẩng đầu, nói với A Noãn bên canh Giản Mộc Vi: “Trước tiên cô về nấu cháo cho cô ấy, trước sau khi ăn cơm đều phải uống thuốc.”
A Noãn gật đầu.
Giản Mộc Vi còn vẻ mặt ngây ngô nhìn chằm chằm Đài Đàm, trừng lớn mắt muốn nhìn bảng tên nhân viên trước ngực Đài Đàm.
Đôi mắt nhỏ nóng bỏng kia.
A Noãn và Đài Đàm: “……”
——
Từ phòng khám bệnh đi ra, A Noãn cầm sổ bệnh xem qua, thuận tiện nhắn tin cho con cú còn chưa ngủ trong tiệm - Tiểu Uyển: “Mau đi nấu cháo trắng cho bà chủ, bọn tôi sẽ về ngày.”
Đương sự lại không biết A Noãn dụng tâm lương khổ, vừa rồi không thấy rõ tên của bác sĩ đẹp trai kia, bây giờ thấy bác sĩ đẹp trai rời đi, vội đến xem lịch chia ca làm việc, ý đồ theo đôi rồng bay phượng múa kia biết được tên của bác sĩ đẹp trai.
A, nhất định phải ghi lại tên bác sĩ, như vậy về sau lại mắc bệnh, liền có thể lấy số của hắn 2333~
Cúi đầu đi đường, một cái không lưu ý, đụng đầu phải một người, khiến đối phương chệch nửa bước, Giản Mộc Vi vội ổn định bước chân và đồ vật trong tay, ngẩng đầu vừa thấy, là một bác sĩ và hộ sĩ.
Bị đụng vào là bác sĩ kia, trong tay cầm bệnh án, phỏng chừng vừa rồi cũng giống Giản Mộc Vi cúi đầu đi đường ngó đông ngó tây.
A Noãn vội chạy tới, đỡ lấy Giản Mộc Vi.
Giản Mộc Vi cảm thấy thật có lỗi, vội vàng xin lỗi người ta: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, không bị thương chứ?”
Bác sĩ kia phong độ nhẹ nhàng, xua tay: “Không sao.”
Giản Mộc Vi cười mỉa, “Không sao thì tốt rồi…… Xin lỗi xin lỗi.”
A Noãn hận sắt không thành thép, “Bà chủ! Háo sắc cũng cần có mức độ, hiểu chưa?”
Bả vai Giản Mộc Vi rũ xuống, uể oải: “Ừ……”
A Noãn đỡ vị bệnh nhân khiến người ta không bớt lo này, gật đầu với bác sĩ trước mặt, đi qua hiệu thuốc.
Bác sĩ kia giương mắt, hứng thú [2] nhìn phòng khám bệnh số 3, quay đầu hỏi hộ sĩ cùng đi: “Hôm nay phòng bệnh số 3 ai khám bệnh?”
[2] Nguyên văn: Ý vị thâm trường
Hộ sĩ không cần nghĩ ngợi: “Bác sĩ Đài Đàm.”
Bác sĩ Lưu, kéo dài giọng nói: “À……”
Hộ sĩ: “……”
Người ở nơi này, ai không hiểu được sức quyến rũ của bác sĩ Đài!
——
Bác sĩ Lưu bỏ bệnh án vào văn phòng của mình, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy đến chỗ Đài Đàm.
Bệnh nhân bên ngoài phòng khám bệnh dần vắng đi, bác sĩ Lưu nhân lúc không có ai, vội đi vào, tiếp cận Đài Đàm, vẻ mặt bát quái: “Lão Đài, mới rồi cậu tiếp khám bệnh nhân nữ quá nhiệt tình đi, xem tình hình kia, hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu, coi chừng là duyên số!”
Đài Đàm mí mắt cũng không nâng lên, nhìn chằm chằm màn hình máy tính, xương ngón tay rõ ràng gõ nhanh bàn phím, không để tâm hỏi lại: “Nữ nào?”
Bác sĩ Lưu mặt mày hớn hở: “Người kia, người mặc đồng phục thủy thủ, cô ấy bị bệnh gì?”
Đài Đàm ngừng gõ bàn phím, nhớ tới cô gái trang phục kỳ quái kia, mày nhăn lại: “Bệnh tâm thần.”
Buổi tối ăn no không có việc gì làm!
Bác sĩ Lưu: “……”
Giản Mộc Vi thừa lúc A Noãn lấy thuốc xong đi WC, đến đây muốn ngắm bác sĩ đẹp trai thêm một lần, không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại này: “……”
…… Trái tim đều nhỏ máu.
Anh anh anh.
Bác sĩ nói cô là bệnh tâm thần!
——
A Noãn ra toilet liền thấy Giản Mộc Vi nằm nhoài trên bàn, trong lòng căng thẳng, cho rằng Mộc Vi bị làm sao, có phải lại đau dạ dày hay không, vội vàng chạy tới, ngồi xổm nhìn thẳng Mộc Vi, vội vàng truy vấn: “Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Mộc Vi che ngực, tội nghiệp nhìn A Noãn: “Đau lòng……”
“A?”
Mộc Vi: “Bác sĩ đẹp trai nói em là bệnh tâm thần……”
A Noãn: “……” Yên lặng khen bác sĩ đẹp trai……
Đúng là “Thần y”, điểm này cũng đã nhìn ra a……
——
Rạng sáng hai giờ rưỡi hôm đó, bạn học Giản ăn xong cháo uống xong thuốc xong lăn lộn trong ổ chăn, móc di động ra đăng Weibo.
Lo lắng bi thương sự tình.
@Mộc Mộc Tử: Ở bệnh viện gặp được bác sĩ nam cực kì cực kì đẹp trai, nhưng mà mới nhìn anh ta quá mười lần, bác sĩ kia liền nói cô bệnh thần kinh QAQ! Rất muốn nhào về phía anh ta, làm sao bây giờ, khẩn cấp, ở tuyến chờ!
Gửi đi thành công, hai giây sau, di động đinh một tiếng, Giản Mộc Vi vừa định tắt mạng đi ngủ, nghĩ ai con cú hiện tại còn chưa ngủ còn phản hồi, vội click xem.
Sau đó.
A.
Là hồi âm không tốt.
Bạn bè trên mạng @TATAN giây luận: “Ai mắt mù như vậy?”
Giản Mộc Vi nhìn hồi âm này vài giây, lập tức không vui.
ID của bạn bè trên mạng này Giản Mộc Vi đặc biệt quen mắt, là bạn bè trên mạng thường xuyên bình luận WEIBO của cô, bình luận sắc bén, đứng đầu bình luận khách quen.
Giản Mộc Vi hung hăng trừng cái bình luận kia, trong lòng đã mắng bạn bè trên mạng này trên dưới một nghìn lần: Anh mới mắt mù! Dám nói bác sĩ đẹp trai như vậy!
Lúc đó, bác sĩ họ Đài nọ chuẩn bị đi ngủ, sờ sờ cái mũi, lỗ tai ngứa.
Được, lại là cô nàng háo sắc nào nhớ anh?