Đợi đến lúc An Tiểu Ngu sửa sang xong rồi muốn đi ra ngoài, Sở Mộ Thành còn đứng ở bên ngoài phòng toilet, lưng dựa vào khung cửa, một chân nâng lên, giẫm ở trên khung cửa bên kia, chặn đường đi của cô.
"Anh muốn làm gì?"
Sở Mộ Thành khóe môi khẽ nhếch lên, "Không muốn làm gì cả. Chính là muốn nhìn dáng vẻ chật vật của cô một chút."
An Tiểu Ngu có chút bất đắc dĩ, cái tên này dọc đường dày vò cô còn chưa đủ sao? Còn có thể yên tĩnh một chút hay không?
"Hiện tại nhìn thấy rồi, không biết Sở thiểu gia có hài lòng hay không?"
"Ân hừ, miễn cưỡng được thông qua thôi! Nhớ kỹ, không được lại chọc tôi tức giận nữa, nếu không......."
Câu nói kế tiếp, Sở Mộ Thành không có nói ra, nhưng là ánh mắt sắc bén, rất rõ ràng là đang cảnh cáo cô.
An Tiểu Ngu hừ một tiếng.
Cô trước giờ không có nghĩ đến chọc giận anh, nhưng là từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn nhìn cô không thuận mắt, các loại bới móc, thay đổi phương pháp mà giày vò cô, phảng phất dày vò cô là thú vui lớn nhất trong cuộc đời của anh vậy.
Mấy năm này du học, cô rốt cục tránh được anh, khó có được thời gian sống mấy năm thanh tĩnh. Hiện tại, cô vừa trở về, tựa hồ......Thiên hạ này lại không thái bình rồi.
"Tiểu Ngu, con ở đâu?"
Lúc này, giọng nói của Tô Lâm Tuyết từ cửa phòng khách truyền đến.
Sở Mộ Thành nhíu chân mày lại, rốt cục thu hồi chân, An Tiểu Ngu mới có thể từ toilet đi ra.
Vừa mới đi hai bước, Sở Mộ Thành liền kéo lại cổ tay của cô, thấp giọng nói: "An Tiểu Ngu, cô nhớ kỹ cho tôi, ở Sở gia, cô bắt buộc phải tuân thủ quy tắc của Sở gia!"
Quy tắc của Sở gia sao?
Hoặc là, cô nên sớm một chút từ nơi này dọn ra ngoài.
An Tiểu Ngu hất tay của Sở Mộ Thành ra, mới vừa đi tới phòng khách, Tô Lâm Tuyết bước nhanh về phía trước, cầm tay của cô.
"Nhanh để mẹ nhìn, nhìn xem, mấy năm nay, con gầy đi không ít!"
An Tiểu Ngu kéo môi cười cười, không có lên tiếng.
Đang lúc Tô Lâm Tuyết ôm cô vào lòng, An Tiểu Ngu cũng đã nhìn thấy Sở Dật Hồng đứng ở trong phòng khách, ông đứng ở nơi đó, sắc mặt ôn hòa.
"Tiểu Ngu, đã về rồi!"
An Tiểu Ngu gật đầu, hướng với ông cười.
"Uh, con về rồi."
Đúng vậy, sau khi xa cách bốn năm, cô lại quay về Sở gia. Nhưng là rất nhanh, cô sẽ dọn ra ngoài.
.............
Không bao lâu, Sở Mộ San cũng quay về rồi, lúc nhìn thấy An Tiểu Ngu cũng không có quá nhiều nhiệt tình.
"Chị quay về rồi!"
Sau khi chào hỏi một câu đơn giản, cô liền không hề cùng An Tiểu Ngu nói hơn một câu.
An Tiểu Ngu sớm đã thành thói quen, cho nên cô cũng không có để ý.
Lúc bữa trưa hôm nay, Sở Dật Hồng nói: "Đến, chúng ta cùng nhau nâng ly, hoan nghênh Tiểu Ngu về nhà!"
Tất cả mọi người giơ ly rượu lên, mà Sở Mộ Thành lại không hề động một chút nào.
Thẳng đến Sở Dật Hồng hướng anh quăng đi ánh mắt nhắc nhở, Sở Mộ Thành lúc này mới lười biếng giơ ly rượu lên, "An Tiểu Ngu, hoan nghênh về nhà!"
Từ "An" kia, Sở Mộ Thành phát âm rất nặng, tựa hồ là đang cố ý nhấn mạnh.
Mà trong nháy mắt đó, sống lưng của An Tiểu Ngu cứng đờ.
Đúng vậy, Tô Tô Tuyết Lâm theo bọn họ.........Mới là người một nhà. Mà cô, chẳng qua chỉ là người ngoài.
Cô nhớ đến một màn kia của năm đó.
Ngày đó, cũng là ở trên bàn cơm, Tô Lâm Tuyết đề nghị nói, để cô đổi họ, từ này bỏ họ "An", đổi thành họ "Sở".
Sở Dật Hồng gật đầu một cái đồng ý, nhưng là Sở Mộ Thành lại đứng lên.
Thiếu niên tuấn tú của mười một mười hai tuổi kia, con ngươi lãnh trầm, đôi môi thật mỏng mở, chậm rãi nói: "Cô ta, dựa vào gì? Con không đồng ý!"
Ánh mắt của thiếu niên gắt gao nhìn An Tiểu Ngu, sắc bén như đao.
"Này, cô xác định......Cô muốn đổi họ Sở sao?"
An Tiểu Ngu chậm rãi ngước mắt, hai mắt nhìn nhau, cô trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn về Sở Dật Hồng, nhẹ giọng nói: "Chú Sở, con thích tên của con!"
"Anh muốn làm gì?"
Sở Mộ Thành khóe môi khẽ nhếch lên, "Không muốn làm gì cả. Chính là muốn nhìn dáng vẻ chật vật của cô một chút."
An Tiểu Ngu có chút bất đắc dĩ, cái tên này dọc đường dày vò cô còn chưa đủ sao? Còn có thể yên tĩnh một chút hay không?
"Hiện tại nhìn thấy rồi, không biết Sở thiểu gia có hài lòng hay không?"
"Ân hừ, miễn cưỡng được thông qua thôi! Nhớ kỹ, không được lại chọc tôi tức giận nữa, nếu không......."
Câu nói kế tiếp, Sở Mộ Thành không có nói ra, nhưng là ánh mắt sắc bén, rất rõ ràng là đang cảnh cáo cô.
An Tiểu Ngu hừ một tiếng.
Cô trước giờ không có nghĩ đến chọc giận anh, nhưng là từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn nhìn cô không thuận mắt, các loại bới móc, thay đổi phương pháp mà giày vò cô, phảng phất dày vò cô là thú vui lớn nhất trong cuộc đời của anh vậy.
Mấy năm này du học, cô rốt cục tránh được anh, khó có được thời gian sống mấy năm thanh tĩnh. Hiện tại, cô vừa trở về, tựa hồ......Thiên hạ này lại không thái bình rồi.
"Tiểu Ngu, con ở đâu?"
Lúc này, giọng nói của Tô Lâm Tuyết từ cửa phòng khách truyền đến.
Sở Mộ Thành nhíu chân mày lại, rốt cục thu hồi chân, An Tiểu Ngu mới có thể từ toilet đi ra.
Vừa mới đi hai bước, Sở Mộ Thành liền kéo lại cổ tay của cô, thấp giọng nói: "An Tiểu Ngu, cô nhớ kỹ cho tôi, ở Sở gia, cô bắt buộc phải tuân thủ quy tắc của Sở gia!"
Quy tắc của Sở gia sao?
Hoặc là, cô nên sớm một chút từ nơi này dọn ra ngoài.
An Tiểu Ngu hất tay của Sở Mộ Thành ra, mới vừa đi tới phòng khách, Tô Lâm Tuyết bước nhanh về phía trước, cầm tay của cô.
"Nhanh để mẹ nhìn, nhìn xem, mấy năm nay, con gầy đi không ít!"
An Tiểu Ngu kéo môi cười cười, không có lên tiếng.
Đang lúc Tô Lâm Tuyết ôm cô vào lòng, An Tiểu Ngu cũng đã nhìn thấy Sở Dật Hồng đứng ở trong phòng khách, ông đứng ở nơi đó, sắc mặt ôn hòa.
"Tiểu Ngu, đã về rồi!"
An Tiểu Ngu gật đầu, hướng với ông cười.
"Uh, con về rồi."
Đúng vậy, sau khi xa cách bốn năm, cô lại quay về Sở gia. Nhưng là rất nhanh, cô sẽ dọn ra ngoài.
.............
Không bao lâu, Sở Mộ San cũng quay về rồi, lúc nhìn thấy An Tiểu Ngu cũng không có quá nhiều nhiệt tình.
"Chị quay về rồi!"
Sau khi chào hỏi một câu đơn giản, cô liền không hề cùng An Tiểu Ngu nói hơn một câu.
An Tiểu Ngu sớm đã thành thói quen, cho nên cô cũng không có để ý.
Lúc bữa trưa hôm nay, Sở Dật Hồng nói: "Đến, chúng ta cùng nhau nâng ly, hoan nghênh Tiểu Ngu về nhà!"
Tất cả mọi người giơ ly rượu lên, mà Sở Mộ Thành lại không hề động một chút nào.
Thẳng đến Sở Dật Hồng hướng anh quăng đi ánh mắt nhắc nhở, Sở Mộ Thành lúc này mới lười biếng giơ ly rượu lên, "An Tiểu Ngu, hoan nghênh về nhà!"
Từ "An" kia, Sở Mộ Thành phát âm rất nặng, tựa hồ là đang cố ý nhấn mạnh.
Mà trong nháy mắt đó, sống lưng của An Tiểu Ngu cứng đờ.
Đúng vậy, Tô Tô Tuyết Lâm theo bọn họ.........Mới là người một nhà. Mà cô, chẳng qua chỉ là người ngoài.
Cô nhớ đến một màn kia của năm đó.
Ngày đó, cũng là ở trên bàn cơm, Tô Lâm Tuyết đề nghị nói, để cô đổi họ, từ này bỏ họ "An", đổi thành họ "Sở".
Sở Dật Hồng gật đầu một cái đồng ý, nhưng là Sở Mộ Thành lại đứng lên.
Thiếu niên tuấn tú của mười một mười hai tuổi kia, con ngươi lãnh trầm, đôi môi thật mỏng mở, chậm rãi nói: "Cô ta, dựa vào gì? Con không đồng ý!"
Ánh mắt của thiếu niên gắt gao nhìn An Tiểu Ngu, sắc bén như đao.
"Này, cô xác định......Cô muốn đổi họ Sở sao?"
An Tiểu Ngu chậm rãi ngước mắt, hai mắt nhìn nhau, cô trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn về Sở Dật Hồng, nhẹ giọng nói: "Chú Sở, con thích tên của con!"