An Tiểu Ngu có thể ngửi được mùi rượu trên người Sở Mộ Thành, cô không khỏi nhíu chân mày lại.
"Sở Mộ Thành, anh lại nổi điên gì vậy?"
Hôm nay trên đường trở về bới móc còn chưa đủ, buổi tối còn muốn dày vò?
Cô chỉ là muốn an tĩnh ăn một chút gì cũng không được sao?
An Tiểu Ngu đưa tay, muốn đẩy Sở Mộ Thành ra, nhưng là vô dụng.
"Buông tay, đừng ép tôi phải đánh anh!"
Chỉ là, Sở Mộ Thành vẫn như cũ không nhúc nhích, anh cứ như vậy nhìn An Tiểu Ngu, đôi mắt híp lại.
Động thủ sao? Anh ngược lại muốn nhìn cô là dùng cách thức gì đánh!
Bốn năm không gặp, cô thực sự.......Thay đổi rất nhiều.
Cô bây giờ, so với khi còn bé càng xinh đẹp hơn.
Nếu như nói khi đó cô chỉ là một khối ngọc thô chưa mài dũa, như vậy cô của hiện tại.......Đã đẹp đến khiến người kinh hãi. Thời gian bốn năm, làm hao mòn tính trẻ con trên người cô, nhưng vì vậy cô càng tăng thêm một phần thành thục cùng ưu nhã.
Càng quan trọng hơn là, cô không còn là tiểu nha đầu trước kia bị anh khi dễ mà không lên tiếng, cô trở nên càng thêm tự tin, càng thêm hoạt bát, càng thêm linh động, đối với anh cũng càng thêm.......Xa cách.
Anh biết, cô ra nước ngoài du học mấy năm nay vẫn không trở về nhà, một phần nguyên nhân rất lớn đều ở anh, cô là đang cố ý trốn tránh anh.
Nhưng là, An Tiểu Ngu, trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm! Cô cuối cùng.......Vẫn là về lại cái nhà này!
Sở Mộ Thành nhẹ nhàng mà cười, một khắc kia, nụ cười của anh giống như nắng chiều tê liệt, mang theo mùi âm mưu, đang lúc anh cúi đầu tập kích cánh môi của An Tiểu Ngu, An Tiểu Ngu không chậm trễ chút nào mà tránh thoát, sau đó nhấc chân, đầu gối hung hăng hướng lên đỉnh đầu.
Sở Mộ Thành không kịp đề phòng, theo bản năng né tránh, nhưng vẫn là bị đụng vào cái bụng.
Trên mặt của anh trong nháy mắt hiện lên vẻ tức giận.
"An Tiểu Ngu, cô vậy mà dám......."
"Vậy mà dám động thủ với anh có phải không? Ông nội đã nói, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta tất phạm người. Đây cũng là thái độ của tôi."
An Tiểu Ngu nhìn anh, trên mặt cũng hoàn toàn là vẻ lạnh lẽo, cô cười lạnh một tiếng, cúi người xuống nhặt bánh ga-tô trên đất lên.
"Đáng tiếc, bánh ga-tô ngon như vậy......"
Sở Mộ Thành nhìn cô, nhìn vẻ mặt cô lạnh như băng, đôi mắt đen tối.
"Sở Mộ Thành, uống say rồi thì sớm trở về phòng nghỉ ngơi, đừng ở chỗ này mượn rượu làm càn."
Đêm hôm khuya khoắc bỗng nhiên gặp phải anh, An Tiểu Ngu cũng không còn khẩu vị, đem bánh ga-tô ném vào thùng rác, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Một khắc kia khi lên lầu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên hình đáng Thẩm Ngự Phong.
Nghĩ lúc đó, cô uống say, Thẩm Ngự Phong cũng không có đối với cô làm gì, hiện tại xem ra.......Thẩm Ngự Phong thật đúng là đủ đàn ông!
Quả nhiên là không có so sánh thì không có tổn hại a!
..........
Sở Mộ Thành nhìn bóng lưng của An Tiểu Ngu, trên mặt âm lãnh kia đột nhiên lộ ra nụ cười.
Anh giơ tay lên nhìn cổ tay một chút, nơi đó có một vết sẹo, giờ khắc này phảng phất mơ hồ cảm giác đau đớn.
Thú vị, con thỏ ngoan ngoãn trở thành mèo rừng nhỏ!
Đây mới là cô thật sự! Có lẽ, anh trước đây thật là coi thường cô rồi!
Không rõ, trong lòng của anh tràn đầy chờ mong!
An Tiểu Ngu, muốn cùng tôi đấu! Đến tột cùng là ai thắng ai, chúng ta hãy chờ xem!
.......
Hai ngày điều hòa qua đi, An Tiểu Ngu cảm giác đã khá hơn nhiều.
Hôm nay ở trên bàn cơm, Sở Dật Hồng lên tiếng.
"Tiểu Ngu, nếu con đã trở về rồi, vậy thì đến tổng bộ tập đoàn Hồng An làm việc đi!"
Tập đoàn Hồng An của Sở thị liên quan đến phòng địa sản, tài chính các loại ngành nghề, Sở Dật Hồng kêu An Tiểu Ngu đến tổng bộ tập đoàn Hồng An làm việc, cũng đầy đủ biểu lộ sự quan tâm của ông đối với An Tiểu Ngu, đương nhiên........Cũng là đối với tình yêu của bà Tô Lâm Tuyết.
Tô Lâm Tuyết trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng không có lên tiếng.
"Ba!" Sở Mộ San lên tiếng, "Thủ lĩnh nhà thiết kế của tập đoàn Hồng An, có một mình con là đủ rồi!"
Sở Mộ San nói xong, cầm lấy khăn giấy ưu nhã lau mép một cái, ánh mắt ung dung rơi ở trên người An Tiểu Ngu, lộ ra một vẻ khiêu khích.
"Chị, chị nói có đúng không?"
"Sở Mộ Thành, anh lại nổi điên gì vậy?"
Hôm nay trên đường trở về bới móc còn chưa đủ, buổi tối còn muốn dày vò?
Cô chỉ là muốn an tĩnh ăn một chút gì cũng không được sao?
An Tiểu Ngu đưa tay, muốn đẩy Sở Mộ Thành ra, nhưng là vô dụng.
"Buông tay, đừng ép tôi phải đánh anh!"
Chỉ là, Sở Mộ Thành vẫn như cũ không nhúc nhích, anh cứ như vậy nhìn An Tiểu Ngu, đôi mắt híp lại.
Động thủ sao? Anh ngược lại muốn nhìn cô là dùng cách thức gì đánh!
Bốn năm không gặp, cô thực sự.......Thay đổi rất nhiều.
Cô bây giờ, so với khi còn bé càng xinh đẹp hơn.
Nếu như nói khi đó cô chỉ là một khối ngọc thô chưa mài dũa, như vậy cô của hiện tại.......Đã đẹp đến khiến người kinh hãi. Thời gian bốn năm, làm hao mòn tính trẻ con trên người cô, nhưng vì vậy cô càng tăng thêm một phần thành thục cùng ưu nhã.
Càng quan trọng hơn là, cô không còn là tiểu nha đầu trước kia bị anh khi dễ mà không lên tiếng, cô trở nên càng thêm tự tin, càng thêm hoạt bát, càng thêm linh động, đối với anh cũng càng thêm.......Xa cách.
Anh biết, cô ra nước ngoài du học mấy năm nay vẫn không trở về nhà, một phần nguyên nhân rất lớn đều ở anh, cô là đang cố ý trốn tránh anh.
Nhưng là, An Tiểu Ngu, trốn được mùng một, tránh không khỏi mười lăm! Cô cuối cùng.......Vẫn là về lại cái nhà này!
Sở Mộ Thành nhẹ nhàng mà cười, một khắc kia, nụ cười của anh giống như nắng chiều tê liệt, mang theo mùi âm mưu, đang lúc anh cúi đầu tập kích cánh môi của An Tiểu Ngu, An Tiểu Ngu không chậm trễ chút nào mà tránh thoát, sau đó nhấc chân, đầu gối hung hăng hướng lên đỉnh đầu.
Sở Mộ Thành không kịp đề phòng, theo bản năng né tránh, nhưng vẫn là bị đụng vào cái bụng.
Trên mặt của anh trong nháy mắt hiện lên vẻ tức giận.
"An Tiểu Ngu, cô vậy mà dám......."
"Vậy mà dám động thủ với anh có phải không? Ông nội đã nói, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta ta tất phạm người. Đây cũng là thái độ của tôi."
An Tiểu Ngu nhìn anh, trên mặt cũng hoàn toàn là vẻ lạnh lẽo, cô cười lạnh một tiếng, cúi người xuống nhặt bánh ga-tô trên đất lên.
"Đáng tiếc, bánh ga-tô ngon như vậy......"
Sở Mộ Thành nhìn cô, nhìn vẻ mặt cô lạnh như băng, đôi mắt đen tối.
"Sở Mộ Thành, uống say rồi thì sớm trở về phòng nghỉ ngơi, đừng ở chỗ này mượn rượu làm càn."
Đêm hôm khuya khoắc bỗng nhiên gặp phải anh, An Tiểu Ngu cũng không còn khẩu vị, đem bánh ga-tô ném vào thùng rác, xoay người rời khỏi phòng bếp.
Một khắc kia khi lên lầu, trong đầu bỗng nhiên lóe lên hình đáng Thẩm Ngự Phong.
Nghĩ lúc đó, cô uống say, Thẩm Ngự Phong cũng không có đối với cô làm gì, hiện tại xem ra.......Thẩm Ngự Phong thật đúng là đủ đàn ông!
Quả nhiên là không có so sánh thì không có tổn hại a!
..........
Sở Mộ Thành nhìn bóng lưng của An Tiểu Ngu, trên mặt âm lãnh kia đột nhiên lộ ra nụ cười.
Anh giơ tay lên nhìn cổ tay một chút, nơi đó có một vết sẹo, giờ khắc này phảng phất mơ hồ cảm giác đau đớn.
Thú vị, con thỏ ngoan ngoãn trở thành mèo rừng nhỏ!
Đây mới là cô thật sự! Có lẽ, anh trước đây thật là coi thường cô rồi!
Không rõ, trong lòng của anh tràn đầy chờ mong!
An Tiểu Ngu, muốn cùng tôi đấu! Đến tột cùng là ai thắng ai, chúng ta hãy chờ xem!
.......
Hai ngày điều hòa qua đi, An Tiểu Ngu cảm giác đã khá hơn nhiều.
Hôm nay ở trên bàn cơm, Sở Dật Hồng lên tiếng.
"Tiểu Ngu, nếu con đã trở về rồi, vậy thì đến tổng bộ tập đoàn Hồng An làm việc đi!"
Tập đoàn Hồng An của Sở thị liên quan đến phòng địa sản, tài chính các loại ngành nghề, Sở Dật Hồng kêu An Tiểu Ngu đến tổng bộ tập đoàn Hồng An làm việc, cũng đầy đủ biểu lộ sự quan tâm của ông đối với An Tiểu Ngu, đương nhiên........Cũng là đối với tình yêu của bà Tô Lâm Tuyết.
Tô Lâm Tuyết trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng không có lên tiếng.
"Ba!" Sở Mộ San lên tiếng, "Thủ lĩnh nhà thiết kế của tập đoàn Hồng An, có một mình con là đủ rồi!"
Sở Mộ San nói xong, cầm lấy khăn giấy ưu nhã lau mép một cái, ánh mắt ung dung rơi ở trên người An Tiểu Ngu, lộ ra một vẻ khiêu khích.
"Chị, chị nói có đúng không?"