Cùng Tần Tử Kiêu đi ra khỏi cửa lớn nhà hàng Tây, An Tiểu Ngu vội vã lấy tay ra.
Trong nháy mắt đó, Tần Tử Kiêu không khỏi cảm giác có chút mất mác.
Đột nhiên, anh nhớ tới một chuyện. Lần đó lúc anh gọi điện thoại cho An Tiểu Ngu, là một người đàn ông nghe, mà giọng nói của người đàn ông đó.......Hình như cùng Thẩm Ngự Phong có chút giống.
Trong nháy mắt, như là có một cây gậy đập vào đầu, khiến anh kinh hãi.
Làm sao có thể? An Tiểu Ngu cùng Thẩm Ngự Phong làm sao có thể quen biết nhau? Chẳng lẽ, là anh nghĩ nhiều rồi?
Trầm mặc một lúc, Tần Tử Kiêu bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiểu Ngu, em trước khi từ Mỹ trở về, lần đó gọi điện thoại cho anh, vốn là muốn nói cái gì?"
An Tiểu Ngu gãi đầu một cái, như không có việc gì nói: "Oh, lần đó a! Thật ra cũng không có gì. Chỉ là bản thiết kế của em bị người ta lấy trộm, còn lấy được phần thưởng. Trong lòng em có chút khó chịu, muốn tìm người nói chuyện mà thôi. Bất quá, hiện tại đã không sao rồi, dù sao phần thường em đã lấy cũng không ít, cho nên không thiếu một cái đó!"
"Chỉ thế thôi?"
Tần Tử Kiêu tựa hồ có chút không tin lời của cô.
"Đương nhiên rồi. Nếu không còn thế nào?"
Thang máy đến lầu một, bọn họ một trước một sau đi ra cửa lớn Thương Hạ. Bên ngoài gió mát chầm chậm, An Tiểu Ngu cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, cất bước xuống thang.
"Tiểu Ngu, em cùng Thẩm Ngự Phong.......quen biết?"
Câu hỏi này khiến An Tiểu Ngu không kịp đề phòng, tâm trạng hốt hoảng, kết quả chân đạp lệch, cả người mất đi cân bằng.
"A!"
Mắt nhìn thấy sẽ té xuống, Tần Tử Kiêu một tay kéo lại cổ tay của cô, đem cô kéo trở về.
An Tiểu Ngu ngã vào trong lòng của Tần Tử Kiêu.
Trong nháy mắt đó, hương thơm nhàn nhạt trên người cô xông vào mũi, Tần Tử Kiêu trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, anh tối hôm nay.......Có chút không đúng lắm.
Nhất là lúc nhìn thấy Thẩm Ngự Phong trêu ghẹo An Tiểu Ngu, tâm trạng của anh xoay chuyển trăm vòng, trong lòng rất không thoải mái. Mà hiện tại, anh thậm chí cảm thấy được An Tiểu Ngu đang chầm chậm rời xa thế giới của anh!
Cảm giác như vậy, rất xa lạ, nhưng lại như là một cây kim, từ từ đâm vào tim anh.
"Anh Tử Kiêu, cảm ơn, em không sao rồi!"
An Tiểu Ngu không dấu vết mà đẩy Tần Tử Kiêu ra.
Sau này cũng không mang giầy cao gót nữa, thực sự là hại người rất nặng a!
"Tử Kiêu."
Đột nhiên, có giọng nói ngọt ngào ôn nhu truyền đến.
An Tiểu Ngu theo tiếng nhìn tới, nhìn thấy một phụ nữ tóc dài phất phới đứng ở dưới bậc thang, đôi mắt sáng răng trắng, màu da trắng nõn, đích thực là một mỹ nhân xuất sắc. Chỉ là, sắc mặt của cô có chút khó coi.
An Tiểu Ngu trong nháy mắt ý thức được, người phụ nữ này là ai.
Không phải chứ, cẩu huyết như thế.......Xong rồi xong rồi, một màn vừa rồi tuyệt đối bị hiểu lầm rồi!
"Lê Hinh, em sao lại ở đây?" Tần Tử Kiêu cũng có chút kinh ngạc.
"Em cùng bạn bè ở đối diện ăn cơm, vị này là........"
Không đợi Tần Tử Kiêu trả lời, An Tiểu Ngu liền tự giới thiệu.
"Chào chị dâu, em là An Tiểu Ngu, mấy ngày trước vừa từ nước Mỹ trở về, anh Tử Kiêu mời em ăn cơm, cũng xem như là đón gió tẩy trần! Nghe nói hai người tháng sau sẽ đính hôn, chúc mừng chúc mừng a!"
Một tiếng "chị dâu" này khiến sắc mặt Lê Hinh hòa hoãn không ít.
"Em chính là An Tiểu Ngu?"
"Ân ân, là em là em! Trước kia có một lần gọi điện thoại cho anh Tử Kiêu, cũng là chị nghe đấy, vừa rồi em mới nghe giọng nói thì nghe ra là chị. Chị dâu quả nhiên đẹp như trong tưởng tượng của em vậy!"
Nịnh bợ là không thể thiếu a!
Cô cũng không muốn bởi vì chuyện mới vừa phát sinh khiến giữa Tần Tử Kiêu cùng Lê Hinh nảy sinh hiểu lầm gì! Như vậy thì tội của cô rất lớn rồi!
Quả nhiên, Lê Hinh rất hưởng thụ, cô tiến lên khoác lên cánh tay của Tần Tử Kiêu.
"Chị nghe Tử Kiêu nhắc qua em, anh ấy vẫn luôn xem em thành em gái, quan tâm có thừa. Lúc bọn chị đính hôn, em nhất định phải đến a!"
Sau khi hàn huyên vài câu, Lê Hinh còn hỏi có cần đưa cô về nhà không.
An Tiểu Ngu vội vã xua tay.
"Không cần làm phiền, nơi này cách nhà rất gần, em tự mình về là được!"
Đợi đến Tần Tử Kiêu cùng Lê Hinh lái xe đi, An Tiểu Ngu mới cúi người xuống xoa xoa cổ chân của mình.
CMN, đau chết rồi!
Quả nhiên gặp phải Thẩm Ngự Phong sẽ không có chuyện tốt!
Cái tên kia, vừa rồi còn làm bộ không biết cô, còn chế nhạo cô.
Hừ! Làm đại thần thì có hay chứ! Tối hôm nay về nhà cô liền đem quần áo của anh ném vào thùng rác!
Trong nháy mắt đó, Tần Tử Kiêu không khỏi cảm giác có chút mất mác.
Đột nhiên, anh nhớ tới một chuyện. Lần đó lúc anh gọi điện thoại cho An Tiểu Ngu, là một người đàn ông nghe, mà giọng nói của người đàn ông đó.......Hình như cùng Thẩm Ngự Phong có chút giống.
Trong nháy mắt, như là có một cây gậy đập vào đầu, khiến anh kinh hãi.
Làm sao có thể? An Tiểu Ngu cùng Thẩm Ngự Phong làm sao có thể quen biết nhau? Chẳng lẽ, là anh nghĩ nhiều rồi?
Trầm mặc một lúc, Tần Tử Kiêu bỗng nhiên mở miệng nói: "Tiểu Ngu, em trước khi từ Mỹ trở về, lần đó gọi điện thoại cho anh, vốn là muốn nói cái gì?"
An Tiểu Ngu gãi đầu một cái, như không có việc gì nói: "Oh, lần đó a! Thật ra cũng không có gì. Chỉ là bản thiết kế của em bị người ta lấy trộm, còn lấy được phần thưởng. Trong lòng em có chút khó chịu, muốn tìm người nói chuyện mà thôi. Bất quá, hiện tại đã không sao rồi, dù sao phần thường em đã lấy cũng không ít, cho nên không thiếu một cái đó!"
"Chỉ thế thôi?"
Tần Tử Kiêu tựa hồ có chút không tin lời của cô.
"Đương nhiên rồi. Nếu không còn thế nào?"
Thang máy đến lầu một, bọn họ một trước một sau đi ra cửa lớn Thương Hạ. Bên ngoài gió mát chầm chậm, An Tiểu Ngu cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, cất bước xuống thang.
"Tiểu Ngu, em cùng Thẩm Ngự Phong.......quen biết?"
Câu hỏi này khiến An Tiểu Ngu không kịp đề phòng, tâm trạng hốt hoảng, kết quả chân đạp lệch, cả người mất đi cân bằng.
"A!"
Mắt nhìn thấy sẽ té xuống, Tần Tử Kiêu một tay kéo lại cổ tay của cô, đem cô kéo trở về.
An Tiểu Ngu ngã vào trong lòng của Tần Tử Kiêu.
Trong nháy mắt đó, hương thơm nhàn nhạt trên người cô xông vào mũi, Tần Tử Kiêu trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, anh tối hôm nay.......Có chút không đúng lắm.
Nhất là lúc nhìn thấy Thẩm Ngự Phong trêu ghẹo An Tiểu Ngu, tâm trạng của anh xoay chuyển trăm vòng, trong lòng rất không thoải mái. Mà hiện tại, anh thậm chí cảm thấy được An Tiểu Ngu đang chầm chậm rời xa thế giới của anh!
Cảm giác như vậy, rất xa lạ, nhưng lại như là một cây kim, từ từ đâm vào tim anh.
"Anh Tử Kiêu, cảm ơn, em không sao rồi!"
An Tiểu Ngu không dấu vết mà đẩy Tần Tử Kiêu ra.
Sau này cũng không mang giầy cao gót nữa, thực sự là hại người rất nặng a!
"Tử Kiêu."
Đột nhiên, có giọng nói ngọt ngào ôn nhu truyền đến.
An Tiểu Ngu theo tiếng nhìn tới, nhìn thấy một phụ nữ tóc dài phất phới đứng ở dưới bậc thang, đôi mắt sáng răng trắng, màu da trắng nõn, đích thực là một mỹ nhân xuất sắc. Chỉ là, sắc mặt của cô có chút khó coi.
An Tiểu Ngu trong nháy mắt ý thức được, người phụ nữ này là ai.
Không phải chứ, cẩu huyết như thế.......Xong rồi xong rồi, một màn vừa rồi tuyệt đối bị hiểu lầm rồi!
"Lê Hinh, em sao lại ở đây?" Tần Tử Kiêu cũng có chút kinh ngạc.
"Em cùng bạn bè ở đối diện ăn cơm, vị này là........"
Không đợi Tần Tử Kiêu trả lời, An Tiểu Ngu liền tự giới thiệu.
"Chào chị dâu, em là An Tiểu Ngu, mấy ngày trước vừa từ nước Mỹ trở về, anh Tử Kiêu mời em ăn cơm, cũng xem như là đón gió tẩy trần! Nghe nói hai người tháng sau sẽ đính hôn, chúc mừng chúc mừng a!"
Một tiếng "chị dâu" này khiến sắc mặt Lê Hinh hòa hoãn không ít.
"Em chính là An Tiểu Ngu?"
"Ân ân, là em là em! Trước kia có một lần gọi điện thoại cho anh Tử Kiêu, cũng là chị nghe đấy, vừa rồi em mới nghe giọng nói thì nghe ra là chị. Chị dâu quả nhiên đẹp như trong tưởng tượng của em vậy!"
Nịnh bợ là không thể thiếu a!
Cô cũng không muốn bởi vì chuyện mới vừa phát sinh khiến giữa Tần Tử Kiêu cùng Lê Hinh nảy sinh hiểu lầm gì! Như vậy thì tội của cô rất lớn rồi!
Quả nhiên, Lê Hinh rất hưởng thụ, cô tiến lên khoác lên cánh tay của Tần Tử Kiêu.
"Chị nghe Tử Kiêu nhắc qua em, anh ấy vẫn luôn xem em thành em gái, quan tâm có thừa. Lúc bọn chị đính hôn, em nhất định phải đến a!"
Sau khi hàn huyên vài câu, Lê Hinh còn hỏi có cần đưa cô về nhà không.
An Tiểu Ngu vội vã xua tay.
"Không cần làm phiền, nơi này cách nhà rất gần, em tự mình về là được!"
Đợi đến Tần Tử Kiêu cùng Lê Hinh lái xe đi, An Tiểu Ngu mới cúi người xuống xoa xoa cổ chân của mình.
CMN, đau chết rồi!
Quả nhiên gặp phải Thẩm Ngự Phong sẽ không có chuyện tốt!
Cái tên kia, vừa rồi còn làm bộ không biết cô, còn chế nhạo cô.
Hừ! Làm đại thần thì có hay chứ! Tối hôm nay về nhà cô liền đem quần áo của anh ném vào thùng rác!