Cô út cùng chú thời điểm ăn cơm thật an tĩnh cũng không nói chuyện, ngay cả không khí cũng trở nên là lạ.
Na Viễn nuốt vào miệng một thìa cơm với trứng cút kho thật đầy, chớp đôi mắt to nhìn xem người này lại xem xét người kia, ngẩng đầu tò mò hỏi: “Cô út ~ chú ~ các người cãi nhau sao?”
Na Na động tác dừng lại một chút, ngẩng đầu vụng trộm nhìn người đàn ông đối diện vẻ mặt thờ ơ một cái, miễn cưỡng cười cười trấn an bé nói: “Không thể nào! Nhanh lên ăn đi, cơm đều đã nguội!”
Na Viễn quyệt miệng xúc đầy thìa cơm há mồm nhét vào, nghi hoặc vươn tay béo chỉ chỉ nói: “Nhưng là…… Không có cãi nhau vì sao hai người lại không nói chuyện nha?”
“Ăn không nói, ngủ không nói.”
Niếp Duy Bình ngón tay thon dài cầm chiếc thìa trắng, đầu cũng không nâng lên lạnh lùng nói.
Na Viễn trừng mắt nhìn xoay qua hỏi cô út: “Có nghĩa là gì ạ?”
Na Na nhìn xem thường, nhỏ giọng “Hư” lại hạ nói: “Nghĩa là khi ăn cơm cùng khi ngủ không thể nói chuyện.”
Na Viễn não nhỏ nghĩa mãi vẫn không rõ vì sao khi ăn cơm không thể nói chuyện, xem xét chú hư gương mặt thật đáng sợ liền thành thật ngậm miệng, sau đó thật cẩn thận cầm thìa xúc quả trứng kho run rẩy đưa tới trước mặt hắn, bộ dạng lấy lòng mở miệng: “Chú ăn ~”
Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn há mồm nuốt vào, tức giận mắng: “Ăn phần của cháu đi!”
Cơm chiều xong, Na Na đi dọn dẹp phòng bếp, đứa nhỏ sau khi tắm thơm tho kia lấm la lấm lét bước vào phòng nhào vào bên ria cái giường lớn mềm mại của Niếp Duy Bình, cái chân nhỏ đạp đạp hỏi: “Chú chú chú ~ chú không phải lại tức giận chứ ~”
Niếp Duy Bình ôm nó lên trên giường xoa xoa, không để ý tới nó.
Thịt viên nhỏ ghé vào trên người hắn nghịch ngợm, cánh tay mũm mĩm đâm đâm vào người hắn, một bộ dạng lão luyện thành thục, giọng nói ra vẻ người lớn giáo huấn hắn: “Chú, chú thật nhỏ mọn ~ ba ba nói người đàn ông tốt không nên so đo cùng mấy cô bé gái! Cô út là cô bé gái, chúng ta không thèm để ý ~”
Niếp Duy Bình tát một cái vào cái mông béo, lạnh lùng hừ một tiếng: “Dù sao chú đã là ‘lang băm vì lợi mà tổn hại mạng người’ , cho dù keo kiệt thêm một chút cũng chả có vấn đề gì!”
Tiểu hài tử đều không hiểu hết những lời nói chứa ẩn ý, không rõ lời giận dữ của Niếp Duy Bình nói là có ý gì, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng là cô út rất buồn nha ~”
Niếp Duy Bình nhất thời cả giận nói: “Cô ấy mà khổ sở?! Người bị mắng là chú! Chú mới là người phải thương tâm!”
Niếp Duy Bình ngay từ bé đã là thiên chi kiêu tử (con giời), thuận buồm xuôi gió trở thành tân binh của khoa ngoại khó tránh khỏi cao ngạo tự phụ, đối với những người khác thường thô lỗ không để trong mắt nên làm sao có thể suy nghĩ đến ý kiến của người khác!
Nhưng người duy nhất hắn để ở trong lòng lại có thể chỉ trích hắn như vậy…… Đến bây giờ cũng chưa có ai dám đối với hắn như vậy đâu.
Niếp Duy Bình “thương tâm” không phải do bị nói là đạo đức giả, không phải do bị khiếu nại dẫn đến tức giận mà là do người đã nói ra làm cho hắn cảm thấy bản thân bị tổn thương sâu sắc.
Trong tính toán lâu dài của hắn là muốn đưa người nào đó tới dưới sự ấp ủ bảo hộ của mình nhằm tránh một số thời điểm không thể đoán ra trong tương lai, nhưng nào ngờ cô ấy lại có thể nói lời làm bản thân hắn khó chịu như thế……
Niếp Duy Bình tràn đầy nhiệt huyết lại bị một chậu nước lạnh đổ xuống lạnh thấu tâm can.
Hắn đã đi cả một quãng đường thật dài mới phát hiện ra bản thân muốn được tay trong tay với người đó, nhưng mà hắn đã lang thang qua nhiều ngã ba ngã tư đầy hỗn loạn mà vẫn chưa thấy đích đến của con đường này, nó giống như dòng sông dài chảy xiết mà không ai chỉ đường dẫn lối cho hắn.
Niếp Duy Bình hiếm khi u buồn, cảm xúc sầu não còn chưa bộc phát toàn diện liền cảm thấy trên mặt ươn ướt mềm mại làm hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại.
Thằng nhóc này đang ngồi trèo trên người hắn, cái miệng nó vẫn áp trên mặt hắn tiến hành nụ hôn an ủi thân thiết, cái mặt nộn nộn đáng yêu cứ dụ dụ vào cổ hắn thể hiện sự thân thiết khó nói nên lời.
“Chú chú đừng thương tâm ~ cháu có biện pháp làm cho chú cùng cô út hòa hảo ~”
Niếp Duy Bình toàn bộ tâm từ mềm mại, thịt viên nhỏ ấm áp trong lòng như tỏa ra hơi sữa, thật hồn nhiên thật tinh khiết.
Niếp Duy Bình nhéo nhéo hai má bé, không nghiêm túc cười nói: “Tiểu hỗn đản, cháu có thể có biện pháp gì!”
Bạn nhỏ Na Viễn liền mất hứng, tay mân mê khóe miệng nhỏ kháng nghị: “Cô út hiểu rõ cháu nhất ~ cô sẽ đồng ý với cháu là cùng cháu hòa hảo ~”
Na Na thu dọn xong lại tìm không được tiểu Viễn, biết là bé nhất định lại dính với bác sĩ Niếp.
Nói cũng lạ, tiểu tử kia cùng bác sĩ Niếp giống như trời sinh đối nghịch, hai người thường thường khi ở cùng nhau sẽ ngây thơ mà tranh chấp. Đứa nhỏ vô luận thế nào thì cái lưỡi cùng thể lực vẫn đều kém xa bác sĩ Niếp, thường thường bị khi dễ đến mức nước mắt lưng tròng, ủy khuất chạy đến bên cạnh cô muốn được an ủi.
Nhưng là mặc kệ hai người đối chọi như thế nào đi chăng nữa, đứa bé vẫn luôn nhớ ăn không nhớ đánh, chỉ chớp mắt liền mặt mày hớn hở dính vào bác sĩ Niếp, chơi đùa ầm ĩ không ngớt.
Na Na do dự mãi, thẳng đến khi nghe thấy tiểu Viễn gọi mình mới cố lấy dũng khí đẩy cửa ra.
Niếp Duy Bình sắc mặt nhìn không ra cái gì, tựa vào đầu giường một bàn tay bị Na Viễn ôm nghịch, một bàn tay ung dung cầm tạp chí.
Na Na khụ một tiếng: “Tiểu Viễn nên đi ngủ thôi, chúng ta trở về phòng đi!”
Bánh bao mũm mĩm đang nắm bàn tay to của Niếp Duy Bình chơi đùa hứng khởi, lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu ~ cô út, chú…… Chúng ta ba người không phải vẫn cùng ngủ trên giường lớn sao?”
Na Na xấu hổ đứng ở cửa, đối mặt hai mắt thuần khiết khẩn cầu của tiểu Viễn, tiến cũng không được thối cũng không xong.
Niếp Duy Bình chậm rãi buông tạp chí, cởi kính mắt nằm xuống trước đột nhiên mở miệng nói: “Lần trước đã mua hai bộ ga giường.”
Na Na sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía hắn.
Niếp Duy Bình thản nhiên nói: “Không cần lo lắng xuất huyết đâu.”
Na Na: “……”
Na Na đỏ mặt đến bên giường, nằm xuống bên kia, tiểu Viễn lập tức vươn cánh tay trắng ôm chặt lấy cô, vui vẻ đá đá chân ngắn cười khanh khách.
Ban đêm yên tĩnh thanh bình làm cho người ta tâm tư không khỏi trở nên mềm mại hơn vậy nên dễ dàng bộc lộ cảm xúc.
Ba người nằm thẳng, đứa bé đáng yêu nằm ở giữa, mỗi tay kéo tay một người, giống như một nhà ba người thân mật hài hòa mỹ mãn an bình.
Bạn nhỏ Na Viễn cũng không quên mình gánh vác sứ mệnh quan trọng, thanh âm trẻ con non nớt trong đêm càng trong trẻo đánh vỡ sự yên tĩnh khó có được.
“Cô út ~ chú biết sai rồi, cô tha thứ cho chú đi ~”
Cái thằng nhóc này!
Niếp Duy Bình oán hận nghiến răng nhưng lại không phản bác.
Na Na nhẹ nhàng thở dài, sâu kín mở miệng: “Thực xin lỗi bác sĩ Niếp, là em sai rồi…… Anh có lập trường của anh, em không nên đem ý nghĩ của mình áp đặt cho anh, lại càng không nên giận chó đánh mèo đến anh……”
Niếp Duy Bình trầm mặc không nói, trong bóng đêm không khí dần dần ngưng trệ.
Na Viễn không nhịn được, lặng lẽ vươn tay dùng sức trọc trọc.
Niếp Duy Bình toàn thân đột nhiên run lên, cảm giác bên hông tê dại làm cho hắn thiếu chút nữa bật dậy.
Tức giận bắt lấy cái tay béo quấy rối kia, vừa muốn giáo huấn lại nghe thằng nhóc đó nóng lòng hỏi: “Chú ~ cô út tha thứ cho chú ! Chú không cần lại tức giận nga ~”
Niếp Duy Bình dùng sức nhéo nhéo lòng bàn tay của tiểu Viễn, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, sau một lúc lâu mới không được tự nhiên mở miệng: “Chỉ số IQ thấp là thiếu sót…… Tôi còn so đo cái gì cùng kẻ ngu ngốc!”
Na Na bị châm chọc khiêu khích hai câu ngược lại lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vui vẻ cười rộ lên.
Bác sĩ Niếp không buồn phí công đấu võ mồm với cô, khuôn mặt lãnh đạm một cái liếc mắt cũng không thèm cho cô!
Người lớn thật là phiền toái, một chút cũng không hiểu chuyện, náo loạn cả lên dáng vẻ không được tự nhiên còn phải đợi bé ra tay!
Bạn nhỏ Na Viễn một bên tỏ vẻ lạnh lùng cao quý ghét bỏ một bên lại vui mừng rạo rực hưởng thụ cảm giác hãnh diện đạt thành tựu.
Dễ dàng bị chính mình hòa giải như vậy…… Tâm hồn bé nhỏ của Na Viễn nhất thời hừng hực khí thế, gương mặt trắng noãn nộn nộn cười đến không thấy mắt, kiêu ngạo mà đòi khen ngợi: “Chú chú chú ~ cháu không phải rất lợi hại sao ~ cô út đồng ý với chú hòa hảo nha ~”
Niếp Duy Bình không vừa mắt cái vẻ tự mãn của thằng nhóc cười nhạo một tiếng: “Cháu có lợi hại sao quả bóng nhỏ! Cháu nói cháu đẫ làm cái gì?”
Trừ bỏ việc đá một cước vụng về ra thì thằng oắt này có cái lực gì!
Na Viễn mất hứng xoay người tặng cho hắn cái mông, ôm lấy cổ cô út làm nũng: “Cô út cô út ~ cháu thật hại không thật lợi hại không……”
Na Na dở khóc dở cười hôn bé một cái: “Tiểu Viễn lợi hại nhất!”
Tiểu Viễn cảm thấy mỹ mãn vui vẻ cười đắc ý đá đá tứ chi nghịch ngợm không ngớt, còn không quên giả vờ khiêm tốn: “Tiểu Viễn không phải lợi hại nhất ~ lợi hại nhất phải là cô Từ ~”
Cô Từ là giáo viên ở nhà trẻ của Na Viễn.
Na Na tò mò hỏi: “Cô Từ lợi hại như thế nào?”
Thịt viên tròn cười rộ lên, một thân béo mập loạn chiến, thanh âm nhịp điệu lớn tiếng nói: “Cô Từ nói, bạn trai bạn gái cãi nhau thì đầu giường đấu cuối giường hòa ~ cô út cùng chú cãi nhau vừa lên giường không phải cũng hòa hảo sao ~”
Na Na: “……”
Trên giường, trên giường, trên giường……
Na Na khóe miệng run rẩy yên lặng ôm mặt.
Bóng đêm lại trở nên yên tĩnh, trong phòng quanh quẩn tiếng cười đắc ý của trẻ nhỏ càng tôn lên vẻ trầm mặc quỷ dị của hai người lớn bên cạnh.
Đứa nhỏ cười đến hụt hơi không bao lâu liền thở phì phò ngừng lại, thân mình tròn tròn nằm nghỉ chốc lát.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Niếp Duy Bình đột nhiên cười một tiếng khó hiểu, thanh âm mềm nhẹ lại như âm phong thổi qua làm cho Na Na nháy mắt lông tơ dựng đứng.
Niếp Duy Bình từ từ mở miệng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mà trong đêm khuya thanh vắng lại có thể làm cho lòng người yên ổn nhu hòa điềm đạm, giọng nói bình tĩnh hàm chứa niềm vui khó kìm nén.
“Quả nhiên lợi hại nha……” Niếp Duy Bình cố ý dừng một chút rồi thản nhiên tiếp tục nói: “Về sau nếu cãi nhau, chúng ta liền ‘lên, giường’ điều hòa!”
Na Na: “……”
May mắn là trong bóng đem nhìn không rõ được gương mặt cô nóng như thiêu đốt.
Na Na nằm thẳng tắp một cử động cũng không dám, cố gắng vững vàng hô hấp làm bộ mình đã ngủ. Trái tim nhỏ cứ đạp bình bịch đè ép lên làm cho xương ngực cô ẩn ẩn đau, làm cho cô không thể tiếp tục xem nhẹ cảm xúc này, không thể không cảm thụ được bản thân đã động tâm.
Niếp Duy Bình đột nhiên ngồi dậy, ôm thịt viên nhỏ thay đổi vị trí, đem một lớn một nhỏ hai người ôm vào trong ngực.
Na Na hô hấp cứng lại, tay chân cứng ngắc không biết để đâu.
Thịt viên nhỏ nằm trong lòng, mái tóc mềm chọc vào người thật khó chịu, đôi mắt đen to sáng trong suốt cong cong, hạ giọng bộ dáng như tiểu quỷ hỏi: “Chú ~ đây không phải là trái ôm phải ấp sao?”
Na Na: “……”
Thằng nhóc này lại bắt đầu nói hưu nói vượn!
Na Na khóc không ra nước mắt, không biết hiện tại có nên đổi nhà trẻ lần nữa không……
Niếp Duy Bình khinh bỉ nhéo nhéo mặt bé, đây đều là do ai dạy a? Dùng từ đặt câu đều cực phẩm như vậy!
Bất quá lúc này ôn hương nhuyễn ngọc ôm trong ngực, Niếp Duy Bình tâm tình thật tốt hào phóng không có mở miệng, cánh tay dài buộc chặt đem cả người cứng nhắc của con thỏ ngốc vụng về kéo lại càng gần, tức giận ra mệnh lệnh: “Câm miệng! Ngủ”