Ngụy Triết đau lòng sự kiên cường của cô, sau một lúc lâu mới cúi đầu thở dài: “Là tôi chậm một bước……”
Rất nhiều chuyện thật sự không thể vãn hồi, về chuyện này hắn quả thật thua Niếp Duy Bình một phần quyết đoán.
Nếu là sớm ra tay, mặt dày theo đuổi có lẽ hiện tại sẽ không là như thế này.
Đáng tiếc, chậm một bước, liền khó có thể cơ hội theo đuổi……
Na Na mờ mịt trừng mắt nhìn, có chút hoang mang “A” một tiếng, khó hiểu hỏi: “Anh nói cái gì?”
Ngụy Triết cười khổ lắc đầu, đứng lên nói: “Tôi giúp cô xem xét xung quanh có phòng trọn thích hợp hay không, có chuyện gì thì gọi cho tôi!”
Na Na cảm kích cười nói: “Thật đúng là cám ơn anh! Anh mau đi đi, tôi chốc lát dọn dẹp một chút là được!”
Ngụy Triết còn có việc, dặn hai câu mới lo lắng rời đi.
Sáng sớm có gió còn chút mát mẻ, nhưng khi mặt trời hoàn toàn ló dạng cảm thấy thật nóng.
Ký túc xá vừa nhỏ lại vừa nóng, có một ô cửa sổ nhỏ hộ lại còn không thông gió, chỉ có một quạt trần cách một năm không dùng đã tích rất nhiều tro bụi đen đen một mảnh. Hiện tại Na Na không nghĩ nhiều như vậy, trèo lên quét bụi đơn giản rồi mở quạt.
Có chút gió cuối cùng cũng không còn khó chịu như vậy nữa, Na Na sắn tay áo bắt đầu dọn dẹp phòng, đem quần áo cùng chăn của tiểu Viễn ra bên ngoài phơi nắng, bưng nước sạch tới cái bàn sát giường.
Thật sự phải làm nhanh một chút để đi ra ngoài, thời tiết càng ngày càng nóng, mấy loại côn trùng đều bò ra cô có thể chịu đựng được khó khăn nhưng sẽ dọa đến đứa nhỏ thì không tốt lắm.
Na Na làm cả ngày, giữa trưa ngay cả cơm cũng chưa ăn đem phòng ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ đã hơn ba giờ chiều, toàn thân vừa hôi lại vừa bẩn, lại mệt mỏi đến mức một chút cũng không muốn động.
Tiếng đập cửa vang lên, Na Na lúc đầu sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Bác sĩ Niếp? Cô tại sao lại đến đây?”
Cửa không đóng, Niếp Duy An gõ hai cái rồi tự nhiên đi vào không dấu vết đánh giá khắp phòng, cười nói: “Tôi tới tìm cô!”
Na Na trái tim đập liên hồi miễn cưỡng áp chế cảm xúc kích động hỏi: “ Bác sĩ Niếp mời ngồi, tìm tôi có chuyện gì?”
Niếp Duy An cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: “Có người muốn gặp cô liền nhờ đến tôi đến nói giúp! Tuy rằng tôi cũng không vui vẻ chịu đựng bị sai phái, nhưng mà có thể khiến tôi thấy kinh ngạc nên tôi cũng chỉ có thể chạy tới một chuyến này!”
Na Na hạ mắt dấu đi mất mát, buồn bã ỉu xìu nói: “Nga, ai muốn gặp tôi a?”
“Đi thì sẽ biết!” Niếp Duy An mạnh mẽ đứng lên nói: “Hiện tại đi thôi!”
Na Na gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, Niếp Duy An cô chờ một chút…… Tôi phải tắm rửa thay quần áo sạch sẽ đã!”
Niếp Duy An cao thấp nhìn cô một chút, trầm ngâm nói: “Cũng tốt, lần đầu tiên gặp mặt dù sao cũng phải lưu tốt ấn tượng!”
Na Na để cô ấy ngồi đó lại lấy cái cốc sạch rót nước mời cô ấy rồi vội vàng mang bình đun nước ấm.
Ở ký túc xá tắm rửa thực phiền toái, chỉ có hai bình nước ấm đặt ở cầu thang gần WC, muốn tắm rửa hay làm gì đó thì chỉ có thể đặt quần áo ở cái bàn nhỏ tránh bị dính nước.
Na Na động tác rất nhanh, tắm giặt rồi thu dọn xong liền đi theo Niếp Duy An ra cửa.
Niếp Duy An mở cửa một chiếc xe quân đội thập phần bừa bãi bưu, một đường đi thẳng về phía trước, rất nhanh đến nơi.
Na Na khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch xuống xe, đi đường liêu xiêu lẹo vẹo.
Niếp Duy An ăn kẹo cao su, ngượng ngùng cười nói: “Thực xin lỗi a, tôi lái xe đã thành thói quen nhất thời quên mất cô chịu không nổi……”
Na Na suy yếu khoát tay áo ý bảo chính mình không có việc gì, buồn bực hỏi: “Đây là chỗ nào a?”
Niếp Duy An mang theo cô vào nhà: “Nhà của tôi!”
Na Na chân mềm nhũn, thanh âm yếu ớt vọng đến: “Cái gì? Nhà cô?”
Niếp Duy An nhún vai, túm cô bước vào nhà, sau đó phanh một tiếng đóng cửa.
Na Na lắp bắp kéo góc áo cô ấy hỏi: “Vì vì vì sao đến nhà cô a?”
Niếp Duy An bật cười, vỗ vỗ tay cô nói: “Đừng sợ, lão đầu tử tuy rằng không phải người tốt gì nhưng đối với cô khẳng định là khá tốt !”
“Hừ!” Niếp Phụ Phong chống quải trượng đi ra, nghe vậy tức giận mắng: “Mày nhìn cái bộ dạng của mày đi, con gái có học mà một chút quy củ cũng không có!”
Niếp Duy An chẳng hề để ý cười cười, lãnh đạm nói: “Người con đã đưa tới, con còn có việc, đi trước a!”
Nói xong cũng không quản đôi mắt đầy vẻ cầu xin của Na Na bước nhanh rời đi.
Niếp Phụ Phong vẫy vẫy tay, hòa ái dễ gần cười tủm tỉm nói: “Đến, nha đầu! Ta là cha của Niếp Duy Bình, đã sớm muốn gặp con, lại đây ngồi xuóng!”
Na Na nhu thuận ngồi lên sô pha ở bên cạnh, kinh sợ nhận lấy cốc nước ông ấy đưa cho, bất an hỏi: “Nguyên bác sĩ Niếp, ngài tìm cháu có chuyện gì?”
Niếp Phụ Phong oán trách nói: “Còn khách khí làm cái gì! Ta thực già sao? Đừng kêu ta nguyên bác sĩ Niếp, ta không thích nghe!”
Na Na xấu hổ nhấp nước miếng.
Niếp Phụ Phong thân thiết tiếp tục nói: “Chúng ta cũng không là người ngoài, con cùng thằng nhóc Duy Bình kia cùng gọi ta là ba là được!”
Na Na đang uống một ngụm nước mà nghẹn họng nhìn ông trân trối.
Niếp Phụ Phong một chút cũng không có ý thức chuyện mình đề nghị có bao nhiêu…… không thích hợp, cười ha ha nói: “Tình huống của con ta đều biết hết! Duy Bình thật láo toét đã ủy khuất con rồi! Bất quá con yên tâm, có ta ở đây nhất định không tha cho nó!”
Na Na không có nghe ông oán niệm, sau một lúc lâu mới nhịn không được đánh gãy lời ông: “Thực xin lỗi Niếp…… bá, bác sĩ Niếp cùng cháu không có quan hệ gì……”
“Ai nói !” Niếp Phụ Phong vỗ tay vịn, khí thế kinh người nói: “Nha đầu đừng thẹn thùng! Hai người đến bước này cũng không có gì hay mà gạt ta! Tìm thời gian đem ngày định ra, xem ai dám cãi! Con là cô gái nhỏ lại mang theo đứa nhỏ kia, thật là quá vô liêm sỉ mà, dám không chịu trách nhiệm ta liền lột da nó!”
Na Na thật sự không biết nói cái gì cho phải, chỉ phải nói sang chuyện khác: “Niếp bá chân bác làm sao vậy?”
Niếp Phụ Phong vỗ vỗ đầu gối thở dài: “Bệnh cũ ! Khi trẻ ở bộ đội bị thương, không chăm sóc tốt nên thường bị đau tê rần…… Trước đó không phải thời tiết thay đổi sao, nên bây giờ lại bắt đầu đi không được!”
Na Na vừa nghe, ngồi xỗm trước mặt ông nói: “Niếp bá cháu có thể nhìn xem không? Ba cháu trước kia cũng có bệnh này, cháu thường xuyên giúp ông ấy mát xa có thể giảm bớt đau đớn!”
Niếp Phụ Phong cảm thấy được an ủi, con gái cũng không hiếu thuận, con dâu này thật đúng là nhìn thế nào cũng thấy thật thuậnn mắt a!
“Đứa bé ngoan, về sau Duy Bình khi dễ con trăm ngàn đừng chịu ủy khuất, chỉ cần nói với ta, ta giúp con giáo huấn nó!”
Na Na cúi đầu không nói, cuộn ống quần ông lên nhìn nhìn, sau đó cười nói: “Cháu giúp bác pha bồn nước ấm ngâm chân, sau đó mát xa cho bác, bảo đảm sẽ thoải mái hơn!”
Niếp Phụ Phong nhất thời nở nụ cười: “Sao có thể được? Nha đầu đứng lên đi, con có hiếu tâm như vậy là ta thật vui vẻ !”
Na Na không gì, cô thà rằng giúp ông ấy mát xa cũng không muốn nghe ông ấy nhắc đi nhặc lại chuyện kia nữa.
Bên này cha già nhà mình cùng con thỏ nhỏ của hắn hoà thuận vui vẻ, bên kia Niếp Duy Bình khổ tâm tìm phương án giải phẫu mà vẫn không có kết quả, phiền muộn trở lại nhà trọ lại kinh sợ phát hiện người đi nhà trống, nhất thời tức giận đến mức nắm cốc cà phê vừa mua trên đường về xuống đất.
Tốt, con thỏ nhỏ thật sự có năng lực! Khẩn cấp rời đi như vậy, người này không được liền thay đổi mục tiêu sao?!
Niếp Duy Bình căm giận trong phòng ngoài phòng dạo qua một vòng, đồ đạc Na Na mang vào tất cả đều không có, chìa khóa phòng đặt trên bàn khôi phục nguyên trạng bộ dáng, nhà trọ nhất thời trở nên trống trải lạnh lẽo.
Niếp Duy Bình tức giận đến đau ngực, ngồi trước bàn buồn bực thấp giọng mắng: “Con thỏ ngu ngốc, chạy trốn thực mau!”
Không hiểu sao lại cảm thấy thật khổ sở, đây là lần đầu tiên hắn coi trọng một đoạn cảm tình như vậy, đối với tương lai đã lên kế hoạch thật tốt, thậm chí lặng lẽ chạy tới sửa lại người hưởng bảo hiểm ngoài ý muốn…… Nhưng con thỏ nhỏ trong cái kế hoạch bạch đầu giai lão kia lại ra đi mà nửa điểm lưu luyến cũng không có, cứ thế tặng cho hắn một cái tát thật vang dội.
Niếp Duy Bình chống trán trong lòng càng chua xót lại không thể tức giận được, khí đến khí đi không khỏi nhớ tới lời nói kia của Lưu y tá trưởng, đến cuối cùng cũng không biết là tức chính mình hay là tức Na Na.
Niếp Duy Bình phiền loạn tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn trần nhà, thầm nghĩ, thật tốt, rốt cục lại giống như trước đây, không có con thỏ nhỏ ngốc nghếch kia cũng không có thằng oắt béo mập kia quấy rối hắn…… Hắn có thể khôi phục sinh hoạt tự do tự tại trước kia!
Có thể muốn làm gì làm gì, sau khi tan tầm còn có thể đi ra ngoài uống hai chén thả lỏng, không cần nghĩ đến trong nhà có đứa nhỏ sẽ ảnh hưởng không tốt nếu toàn thân đầy mùi rượu trở về.
Không bao giờ phải lén lút giải quyết nữa, hiện tại hắn một mình hoàn toàn có thể quang minh chính đại giải tỏa dục vọng!
Niếp Duy Bình vắt hết óc nghĩ ra rất nhiều điểm tốt của người độc thân, còn mở nhạc đến mức lớn nhất.
Nhưng thời gian sau khi tam tầm lại trở nên thật dài……
Trước kia sau khi tan tầm, con thỏ nhỏ khẳng định đang đeo tạp dề ở phòng bếp lạch cạch không ngừng, nhóc mập líu ríu dính bên người, hắn còn không thèm trả lời mấy câu hỏi bậy bạ cứ nhàn nhã ngồi trên sô pha chờ cơm chiều phong phú.
Niếp Duy Bình vô mục đích ở trong phòng đi tới đi lui, cuối cùng duỗi tứ chi nằm ở trên giường của mình, nghĩ đến nhóc con mỗi đêm đều chán ghét chen chân, sau đó nửa đêm lại bị chính mình lặng lẽ ôm ra ném giường, nhịn không được cười ra tiếng.
Bỗng nhiên lại dừng lại, mệt mỏi nằm trên chiếc giường rộng rãi nặng nề mà thở dài.
Niếp Duy Bình thập phần không muốn thừa nhận, đối mặt căn phòng trống rỗng lạnh lùng hắn đã bắt đầu hối hận.
Ngày hôm qua con thỏ nhỏ nói câu nói kia cỡ nào êm tai a, mặc dù có vài phần giả dối nhưng rốt cuộc vẫn là dùng tâm !
Nhưng mà rốt cuộc không thể tiếp cận cô……
Rốt cuộc cũng chỉ có một mình hắn cảm nhận căn phòng lạnh lùng này!
Bụng vang lên một trận, Niếp Duy Bình ấn bụng, trong tủ lạnh còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nhưng hắn thật sự lười đi lộng.
Nghĩ nghĩ, Niếp Duy Bình quyết đoán đứng dậy, quyết định vẫn là về nhà với lão ba một chút, tuy rằng không thể không ăn một ít cơm thừa nhưng vẫn khá hơn ăn đồ ăn đầy dầu mỡ bên ngoài!
Bởi vì là trước giờ tan tầm, lúc này còn chưa có dòng người đông đúc, Niếp Duy Bình một đường lái xe coi như thuận lợi rất nhanh về đến nhà.
Vừa mới bước vào cửa chợt nghe thấy tiếng cười khoái trá của lão ba trung khí mười phần, trong đó còn kèm theo tiếng nói nhỏ nhẹ quen thuộc, Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, giầy đều không đổi liền vội vàng bước vào.
Trong phòng khách, lão ba vẻ mặt hưởng thụ ngồi trên sô phag, Na Na tay áo cuốn thật cao ngồi xổm trước sô pha xoa bóp bàn chân cho Niếp Phụ Phong, bên cạnh còn có một chậu nước ấm chưa kịp đổ đi còn kèm theo hương vị rượu thuốc.
Niếp Duy Bình tức giận đến suýt nữa xông tới, sắc mặt bùm một cái đen sì.
Ngụy Triết đau lòng sự kiên cường của cô, sau một lúc lâu mới cúi đầu thở dài: “Là tôi chậm một bước……”
Rất nhiều chuyện thật sự không thể vãn hồi, về chuyện này hắn quả thật thua Niếp Duy Bình một phần quyết đoán.
Nếu là sớm ra tay, mặt dày theo đuổi có lẽ hiện tại sẽ không là như thế này.
Đáng tiếc, chậm một bước, liền khó có thể cơ hội theo đuổi……
Na Na mờ mịt trừng mắt nhìn, có chút hoang mang “A” một tiếng, khó hiểu hỏi: “Anh nói cái gì?”
Ngụy Triết cười khổ lắc đầu, đứng lên nói: “Tôi giúp cô xem xét xung quanh có phòng trọn thích hợp hay không, có chuyện gì thì gọi cho tôi!”
Na Na cảm kích cười nói: “Thật đúng là cám ơn anh! Anh mau đi đi, tôi chốc lát dọn dẹp một chút là được!”
Ngụy Triết còn có việc, dặn hai câu mới lo lắng rời đi.
Sáng sớm có gió còn chút mát mẻ, nhưng khi mặt trời hoàn toàn ló dạng cảm thấy thật nóng.
Ký túc xá vừa nhỏ lại vừa nóng, có một ô cửa sổ nhỏ hộ lại còn không thông gió, chỉ có một quạt trần cách một năm không dùng đã tích rất nhiều tro bụi đen đen một mảnh. Hiện tại Na Na không nghĩ nhiều như vậy, trèo lên quét bụi đơn giản rồi mở quạt.
Có chút gió cuối cùng cũng không còn khó chịu như vậy nữa, Na Na sắn tay áo bắt đầu dọn dẹp phòng, đem quần áo cùng chăn của tiểu Viễn ra bên ngoài phơi nắng, bưng nước sạch tới cái bàn sát giường.
Thật sự phải làm nhanh một chút để đi ra ngoài, thời tiết càng ngày càng nóng, mấy loại côn trùng đều bò ra cô có thể chịu đựng được khó khăn nhưng sẽ dọa đến đứa nhỏ thì không tốt lắm.
Na Na làm cả ngày, giữa trưa ngay cả cơm cũng chưa ăn đem phòng ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ đã hơn ba giờ chiều, toàn thân vừa hôi lại vừa bẩn, lại mệt mỏi đến mức một chút cũng không muốn động.
Tiếng đập cửa vang lên, Na Na lúc đầu sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Bác sĩ Niếp? Cô tại sao lại đến đây?”
Cửa không đóng, Niếp Duy An gõ hai cái rồi tự nhiên đi vào không dấu vết đánh giá khắp phòng, cười nói: “Tôi tới tìm cô!”
Na Na trái tim đập liên hồi miễn cưỡng áp chế cảm xúc kích động hỏi: “ Bác sĩ Niếp mời ngồi, tìm tôi có chuyện gì?”
Niếp Duy An cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề: “Có người muốn gặp cô liền nhờ đến tôi đến nói giúp! Tuy rằng tôi cũng không vui vẻ chịu đựng bị sai phái, nhưng mà có thể khiến tôi thấy kinh ngạc nên tôi cũng chỉ có thể chạy tới một chuyến này!”
Na Na hạ mắt dấu đi mất mát, buồn bã ỉu xìu nói: “Nga, ai muốn gặp tôi a?”
“Đi thì sẽ biết!” Niếp Duy An mạnh mẽ đứng lên nói: “Hiện tại đi thôi!”
Na Na gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, Niếp Duy An cô chờ một chút…… Tôi phải tắm rửa thay quần áo sạch sẽ đã!”
Niếp Duy An cao thấp nhìn cô một chút, trầm ngâm nói: “Cũng tốt, lần đầu tiên gặp mặt dù sao cũng phải lưu tốt ấn tượng!”
Na Na để cô ấy ngồi đó lại lấy cái cốc sạch rót nước mời cô ấy rồi vội vàng mang bình đun nước ấm.
Ở ký túc xá tắm rửa thực phiền toái, chỉ có hai bình nước ấm đặt ở cầu thang gần WC, muốn tắm rửa hay làm gì đó thì chỉ có thể đặt quần áo ở cái bàn nhỏ tránh bị dính nước.
Na Na động tác rất nhanh, tắm giặt rồi thu dọn xong liền đi theo Niếp Duy An ra cửa.
Niếp Duy An mở cửa một chiếc xe quân đội thập phần bừa bãi bưu, một đường đi thẳng về phía trước, rất nhanh đến nơi.
Na Na khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch xuống xe, đi đường liêu xiêu lẹo vẹo.
Niếp Duy An ăn kẹo cao su, ngượng ngùng cười nói: “Thực xin lỗi a, tôi lái xe đã thành thói quen nhất thời quên mất cô chịu không nổi……”
Na Na suy yếu khoát tay áo ý bảo chính mình không có việc gì, buồn bực hỏi: “Đây là chỗ nào a?”
Niếp Duy An mang theo cô vào nhà: “Nhà của tôi!”
Na Na chân mềm nhũn, thanh âm yếu ớt vọng đến: “Cái gì? Nhà cô?”
Niếp Duy An nhún vai, túm cô bước vào nhà, sau đó phanh một tiếng đóng cửa.
Na Na lắp bắp kéo góc áo cô ấy hỏi: “Vì vì vì sao đến nhà cô a?”
Niếp Duy An bật cười, vỗ vỗ tay cô nói: “Đừng sợ, lão đầu tử tuy rằng không phải người tốt gì nhưng đối với cô khẳng định là khá tốt !”
“Hừ!” Niếp Phụ Phong chống quải trượng đi ra, nghe vậy tức giận mắng: “Mày nhìn cái bộ dạng của mày đi, con gái có học mà một chút quy củ cũng không có!”
Niếp Duy An chẳng hề để ý cười cười, lãnh đạm nói: “Người con đã đưa tới, con còn có việc, đi trước a!”
Nói xong cũng không quản đôi mắt đầy vẻ cầu xin của Na Na bước nhanh rời đi.
Niếp Phụ Phong vẫy vẫy tay, hòa ái dễ gần cười tủm tỉm nói: “Đến, nha đầu! Ta là cha của Niếp Duy Bình, đã sớm muốn gặp con, lại đây ngồi xuóng!”
Na Na nhu thuận ngồi lên sô pha ở bên cạnh, kinh sợ nhận lấy cốc nước ông ấy đưa cho, bất an hỏi: “Nguyên bác sĩ Niếp, ngài tìm cháu có chuyện gì?”
Niếp Phụ Phong oán trách nói: “Còn khách khí làm cái gì! Ta thực già sao? Đừng kêu ta nguyên bác sĩ Niếp, ta không thích nghe!”
Na Na xấu hổ nhấp nước miếng.
Niếp Phụ Phong thân thiết tiếp tục nói: “Chúng ta cũng không là người ngoài, con cùng thằng nhóc Duy Bình kia cùng gọi ta là ba là được!”
Na Na đang uống một ngụm nước mà nghẹn họng nhìn ông trân trối.
Niếp Phụ Phong một chút cũng không có ý thức chuyện mình đề nghị có bao nhiêu…… không thích hợp, cười ha ha nói: “Tình huống của con ta đều biết hết! Duy Bình thật láo toét đã ủy khuất con rồi! Bất quá con yên tâm, có ta ở đây nhất định không tha cho nó!”
Na Na không có nghe ông oán niệm, sau một lúc lâu mới nhịn không được đánh gãy lời ông: “Thực xin lỗi Niếp…… bá, bác sĩ Niếp cùng cháu không có quan hệ gì……”
“Ai nói !” Niếp Phụ Phong vỗ tay vịn, khí thế kinh người nói: “Nha đầu đừng thẹn thùng! Hai người đến bước này cũng không có gì hay mà gạt ta! Tìm thời gian đem ngày định ra, xem ai dám cãi! Con là cô gái nhỏ lại mang theo đứa nhỏ kia, thật là quá vô liêm sỉ mà, dám không chịu trách nhiệm ta liền lột da nó!”
Na Na thật sự không biết nói cái gì cho phải, chỉ phải nói sang chuyện khác: “Niếp bá chân bác làm sao vậy?”
Niếp Phụ Phong vỗ vỗ đầu gối thở dài: “Bệnh cũ ! Khi trẻ ở bộ đội bị thương, không chăm sóc tốt nên thường bị đau tê rần…… Trước đó không phải thời tiết thay đổi sao, nên bây giờ lại bắt đầu đi không được!”
Na Na vừa nghe, ngồi xỗm trước mặt ông nói: “Niếp bá cháu có thể nhìn xem không? Ba cháu trước kia cũng có bệnh này, cháu thường xuyên giúp ông ấy mát xa có thể giảm bớt đau đớn!”
Niếp Phụ Phong cảm thấy được an ủi, con gái cũng không hiếu thuận, con dâu này thật đúng là nhìn thế nào cũng thấy thật thuậnn mắt a!
“Đứa bé ngoan, về sau Duy Bình khi dễ con trăm ngàn đừng chịu ủy khuất, chỉ cần nói với ta, ta giúp con giáo huấn nó!”
Na Na cúi đầu không nói, cuộn ống quần ông lên nhìn nhìn, sau đó cười nói: “Cháu giúp bác pha bồn nước ấm ngâm chân, sau đó mát xa cho bác, bảo đảm sẽ thoải mái hơn!”
Niếp Phụ Phong nhất thời nở nụ cười: “Sao có thể được? Nha đầu đứng lên đi, con có hiếu tâm như vậy là ta thật vui vẻ !”
Na Na không gì, cô thà rằng giúp ông ấy mát xa cũng không muốn nghe ông ấy nhắc đi nhặc lại chuyện kia nữa.
Bên này cha già nhà mình cùng con thỏ nhỏ của hắn hoà thuận vui vẻ, bên kia Niếp Duy Bình khổ tâm tìm phương án giải phẫu mà vẫn không có kết quả, phiền muộn trở lại nhà trọ lại kinh sợ phát hiện người đi nhà trống, nhất thời tức giận đến mức nắm cốc cà phê vừa mua trên đường về xuống đất.
Tốt, con thỏ nhỏ thật sự có năng lực! Khẩn cấp rời đi như vậy, người này không được liền thay đổi mục tiêu sao?!
Niếp Duy Bình căm giận trong phòng ngoài phòng dạo qua một vòng, đồ đạc Na Na mang vào tất cả đều không có, chìa khóa phòng đặt trên bàn khôi phục nguyên trạng bộ dáng, nhà trọ nhất thời trở nên trống trải lạnh lẽo.
Niếp Duy Bình tức giận đến đau ngực, ngồi trước bàn buồn bực thấp giọng mắng: “Con thỏ ngu ngốc, chạy trốn thực mau!”
Không hiểu sao lại cảm thấy thật khổ sở, đây là lần đầu tiên hắn coi trọng một đoạn cảm tình như vậy, đối với tương lai đã lên kế hoạch thật tốt, thậm chí lặng lẽ chạy tới sửa lại người hưởng bảo hiểm ngoài ý muốn…… Nhưng con thỏ nhỏ trong cái kế hoạch bạch đầu giai lão kia lại ra đi mà nửa điểm lưu luyến cũng không có, cứ thế tặng cho hắn một cái tát thật vang dội.
Niếp Duy Bình chống trán trong lòng càng chua xót lại không thể tức giận được, khí đến khí đi không khỏi nhớ tới lời nói kia của Lưu y tá trưởng, đến cuối cùng cũng không biết là tức chính mình hay là tức Na Na.
Niếp Duy Bình phiền loạn tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu nhìn trần nhà, thầm nghĩ, thật tốt, rốt cục lại giống như trước đây, không có con thỏ nhỏ ngốc nghếch kia cũng không có thằng oắt béo mập kia quấy rối hắn…… Hắn có thể khôi phục sinh hoạt tự do tự tại trước kia!
Có thể muốn làm gì làm gì, sau khi tan tầm còn có thể đi ra ngoài uống hai chén thả lỏng, không cần nghĩ đến trong nhà có đứa nhỏ sẽ ảnh hưởng không tốt nếu toàn thân đầy mùi rượu trở về.
Không bao giờ phải lén lút giải quyết nữa, hiện tại hắn một mình hoàn toàn có thể quang minh chính đại giải tỏa dục vọng!
Niếp Duy Bình vắt hết óc nghĩ ra rất nhiều điểm tốt của người độc thân, còn mở nhạc đến mức lớn nhất.
Nhưng thời gian sau khi tam tầm lại trở nên thật dài……
Trước kia sau khi tan tầm, con thỏ nhỏ khẳng định đang đeo tạp dề ở phòng bếp lạch cạch không ngừng, nhóc mập líu ríu dính bên người, hắn còn không thèm trả lời mấy câu hỏi bậy bạ cứ nhàn nhã ngồi trên sô pha chờ cơm chiều phong phú.
Niếp Duy Bình vô mục đích ở trong phòng đi tới đi lui, cuối cùng duỗi tứ chi nằm ở trên giường của mình, nghĩ đến nhóc con mỗi đêm đều chán ghét chen chân, sau đó nửa đêm lại bị chính mình lặng lẽ ôm ra ném giường, nhịn không được cười ra tiếng.
Bỗng nhiên lại dừng lại, mệt mỏi nằm trên chiếc giường rộng rãi nặng nề mà thở dài.
Niếp Duy Bình thập phần không muốn thừa nhận, đối mặt căn phòng trống rỗng lạnh lùng hắn đã bắt đầu hối hận.
Ngày hôm qua con thỏ nhỏ nói câu nói kia cỡ nào êm tai a, mặc dù có vài phần giả dối nhưng rốt cuộc vẫn là dùng tâm !
Nhưng mà rốt cuộc không thể tiếp cận cô……
Rốt cuộc cũng chỉ có một mình hắn cảm nhận căn phòng lạnh lùng này!
Bụng vang lên một trận, Niếp Duy Bình ấn bụng, trong tủ lạnh còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn nhưng hắn thật sự lười đi lộng.
Nghĩ nghĩ, Niếp Duy Bình quyết đoán đứng dậy, quyết định vẫn là về nhà với lão ba một chút, tuy rằng không thể không ăn một ít cơm thừa nhưng vẫn khá hơn ăn đồ ăn đầy dầu mỡ bên ngoài!
Bởi vì là trước giờ tan tầm, lúc này còn chưa có dòng người đông đúc, Niếp Duy Bình một đường lái xe coi như thuận lợi rất nhanh về đến nhà.
Vừa mới bước vào cửa chợt nghe thấy tiếng cười khoái trá của lão ba trung khí mười phần, trong đó còn kèm theo tiếng nói nhỏ nhẹ quen thuộc, Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, giầy đều không đổi liền vội vàng bước vào.
Trong phòng khách, lão ba vẻ mặt hưởng thụ ngồi trên sô phag, Na Na tay áo cuốn thật cao ngồi xổm trước sô pha xoa bóp bàn chân cho Niếp Phụ Phong, bên cạnh còn có một chậu nước ấm chưa kịp đổ đi còn kèm theo hương vị rượu thuốc.
Niếp Duy Bình tức giận đến suýt nữa xông tới, sắc mặt bùm một cái đen sì.