Niếp Duy Bình không có bộ dạng bối rối làm cho bạn nhỏ Na Viễn cảm thấy không được coi trọng!
Thịt viên nhỏ hùng hổ đến trước nhất hắn, lớn tiếng hô lên: “Đại lừa đảo! Chú ăn kẹo của cháu nói vĩnh viễn sẽ không đuổi cô và cháu đi ~ nhưng chú vẫn là không cần cô và cháu!”
Vốn đang khí thế tràn đầy nhưng nói đến câu cuối cùng giọng nói trong trẻo lại bao hàm bao nhiêu ủy khuất, dần dần trở nên nghẹn ngào.
Niếp Duy Bình nghe thấy trong lòng liền đau xót, lại nhìn quanh bốn phía âm u ẩm ướt này, là người miệng nói hùng hồn…… Thế nhưng một chữ cũng nói không nên lời!
Tiểu tử kia ánh mắt trừng thật to, nước mắt dần dần tràn ngập, không thuận theo đứng chắn trước mặt cô út, bộ ngực nhỏ ưỡn lên, giang hai cánh tay nhỏ mập mạp bộ dạng che chắn làm cho người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.
Niếp Duy Bình cổ họng nghèn nghẹn, ngồi xổm xuống. Tầm mắt nhìn thẳng vào thân mình bé nhỏ trước mặt, chậm rãi vươn tay, dùng giọng điệu chân thành nhất nói: “Thực xin lỗi, chú chưa từng không cần hai người…… Chú, chú hiện tại chính là tới đón hai người trở về ! Chúng ta về nhà được không?”
Niếp Duy Bình đang nói lời xin lỗi, hắn đang hỏi một đứa trẻ năm tuổi về nhà được không……
Na Na cũng không biết vì cái gì mà cúi đầu nước mắt liền rơi xuống.
Đứa nhỏ nước mắt lưng tròng ánh mắt hung ác nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc, ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu rồi quay đầu nhìn cô út đôi mắt đỏ hồng liền xoay mặt lại nói: “Chú khi dễ cô út, cháu biết chú làm cho cô út thương tâm…… Chú cam đoan về sau ngoan ngoãn không bao giờ bắt nạt cô út nữa thì cháu sẽ đồng ý theo chú về nhà!”
Bắt đầu từ khi nào mà ngay cả tiểu Viễn cũng đều đem nhà của bác sĩ Niếp trở thành nhà?
Thậm chí không hề nửa đêm bừng tỉnh khóc gào đòi ba ba……
Na Na kinh ngạc nhìn Niếp Duy Bình, là hắn, người bá đạo lại lòng dạ hẹp hòi nhưng lại dùng tâm tư của mình bao dung cho tiểu Viễn tùy hứng hồ nháo, cho bé gia đình ấm áp để dựa vào.
Niếp Duy Bình trịnh trọng gật đầu: “Chú cam đoan!”
Bạn nhỏ Na Viễn trừng mắt nhìn, giống như viên đạn pháo vọt vào trong lòng hắn, cánh tay trắng nhỏ gắt gao ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vô hạn ủy khuất quyệt miệng, thanh âm nghẹn ngào mắng: “Chú xấu xa! Đại lừa đảo! Cháu ghét nhất là chú ! Ô ô ô…… Chú về sau còn có thể đuổi chúng ta đi sao?”
Niếp Duy Bình gắt gao ôm thân mình nho nhỏ mềm mại của bé, sờ sờ cái đầu xù trên vai nhẹ giọng lại kiên định nói: “Sẽ không, không bao giờ có nữa…… Đó cũng là nhà của cháu, về sau nếu chú làm cho hai người tức giận hai người liền đuổi chú ra ngoài!”
Tiểu tử kia nhất thời nín khóc mỉm cười, làm nũng hôn mặt hắn, mắt to ánh lệ, nháy mắt nước mắt liền chảy xuống thanh âm mang theo ủy khuất nghẹn ngào cùng khổ sở nhỏ giọng nói: “Chú ~ cháu muốn cùng chú về nhà…… Cháu không muốn ngủ cùng dì ấy, cháu muốn ôm chú ngủ ~”
Niếp Duy Bình ôm bé đứng lên, trên cánh tay là cái mông nhỏ đang ngồi, cảm giác nằng nặng đó làm cho hắn an tâm. Một tay kia lau nước mắt cho bé, giọng nói kiên quyết: “Được, chúng ta trở về nhà!”
Na Na đột nhiên cả kinh, nhất thời nóng nảy lắc đầu phản đối: “Không được! Nghe lời…… Tiểu Viễn ngoan, chúng ta trước tiên ở đây hai ngày, rất nhanh sẽ tìm được căn phòng xinh đẹp rồi mang cháu tới ở!”
Niếp Duy Bình ánh mắt lạnh lùng mím môi không nói gì.
Mao Đan nhìn tình huống phức tạp này mà cái này cũng không hiểu.
Trước đó một thời gian Na Na đột nhiên chuyển ra, nói vậy chính là ở cùng với Niếp Duy Bình sau đó lại u ám xám xịt quay lại ký túc xá, sợ là hai người này đang náo loạn không thoải mái cái gì đó!
Mao Đan nhất thời bất mãn, ngón tay không chút khách khí hung hăng đánh Na Na, tức giận mắng: “Cậu ở đâu tìm được chỗ ở tiện nghi lại xinh đẹp được chứ! Đứa nhỏ quan trọng hơn, cậu còn nói lăng nhăng cái gì nữa!”
Bác sĩ Niếp tính tình cao ngạo lạnh lùng như vậy, một đóa hoa cô độc trên đỉnh Viễn Sơn, nay cực phẩm này lại cúi đầu nhận sai…… Làm bộ làm tịch là muốn bị sét đánh a a a!
Na Na thoáng do dự nhưng vẫn là dùng sức lắc đầu: “Không được, thật sự không thể lại làm phiền anh, bác sĩ Niếp……”
Niếp Duy Bình không chút dấu vết nghiêng người, không ai chú ý liền dùng sức nhéo vào mông đứa nhỏ trong lòng.
Bạn nhỏ Na Viễn nhất thời tâm linh tương thông, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, mặt nhăn mày nhíu làm bộ dạng sắp khóc đến nơi khiến cho người khác đau lòng muốn chết!
Na Na: “……”
Na Na thở dài, trầm ngâm nói: “Như vậy đi, tiểu Viễn cháu trước cùng chú về đó ở, cô út ở đây chậm rãi tìm phòng ở được không?”
Tiểu tử kia nóng nảy, nước mắt lã chã chực khóc nhìn cô: “Cô út ~ cô không cần tiểu Viễn sao?”
Na Na nhẹ giọng dỗ: “Không có, cô út không thể không thương cháu nha! Cháu xem, cô út ở đây ngay cả nơi tắm rửa đều không có…… Tiểu Viễn trước hết cùng chú trở về, chờ thêm vài ngày tìm được phòng ở cô út sẽ đi đón cháu về?”
Mặc kệ Na Na ôn tồn dỗ dành lừa gạt như thế nào đi nữa, bạn nhỏ Na Viễn chính là không nghe, nước mắt liên tục chảy ra, rốt cục oa một tiếng gào khóc, cái đầu nhỏ thương tâm muốn chết chôn ở hõm vai Niếp Duy Bình, bả vai còn run lên nhè nhẹ.
Na Na vội vàng tiến lên nhẹ nhàng vỗ sau lưng bé, vừa khó xử vừa sốt ruột thở dài: “Cháu tại sao lại không nghe lời như thế? Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc! Ngoan nha tiểu Viễn, đừng khóc…… Cô đồng ý trở về cùng cháu là được rồi đi!”
Tiểu tử kia kinh hỉ quay đầu, hai má trắng mềm mại đỏ bừng đáng yêu làm gì có giọt nước mắt nào!
Na Na: “……”
Bạn nhỏ Na Viễn mặt mày hớn hở vươn tay, bàn tay mập mạp túm chặt quần áo của cô, ánh mắt vui vẻ, cao hứng hoan hô: “Thật tốt quá ~ chúng ta ba người lại có thể ở cùng một chỗ ~”
Na Na dở khóc dở cười nhéo nhéo mặt bé, trừng mắt bộ dạng tức giận mắng: “Xú tiểu tử!”
Niếp Duy Bình cảm thán về nhóc con trong lòng, nghĩ rằng hắn thật sự rất là may mắn! Ôm thằng bé chặt hơn, nội tâm vui sướng đắc ý nhưng lại ra vẻ bình thản mở miệng: “Nếu đã đồng ý thì dọn dẹp một chút chúng ta đi thôi!”
Na Na nhìn hắn một cái, gật gật đầu nói: “Anh trước mang tiểu Viễn xuống lầu, em thu dọn một chút lập tức sẽ xuống!”
Niếp Duy Bình bất mãn liếc mắt nhìn trong phòng một cái, biết cô là muốn cùng người nào đó nói đôi lời, hừ lạnh một tiếng tạm biệt Mao Đan liền ôm thịt viên tròn đang líu ríu xuống lầu.
Na Na áy náy xoay người thấp giọng giải thích: “Đan Đan, thực xin lỗi…… Tớ không phải cố ý gạt cậu, tớ cũng không biết vì sao lại cùng bác sĩ Niếp…… biến thành như bây giờ! Đan Đan, tớ không với cậu là vì tớ không biết mở miệng như thế nào……”
Mao Đan hào phóng phất tay: “Cậu thôi đi, còn nói xin lỗi cái gì a! Cậu lại chả làm gì có lỗi với tớ!”
“Nhưng là bác sĩ Niếp……”
“Bác sĩ Niếp là đóa hoa nằm trên núi băng vạn dặm chỉ có thể từ xa xem không thể lại gần hái!” Mao Đan hình như thở dài tiếc nuối, vỗ vỗ tay cô phiền muộn vô hạn nói: “Tớ kỳ thật đã sớm suy nghĩ cẩn thận…… Nam thần cái gì chứ, không phải người phàm như tớ có thể hy vọng xa vời được! Huống chi đóa sen trắng này thật độc…… Tuy rằng nhìn qua sẽ làm cho người ta động tâm, nhưng cùng người đó sinh đứa nhỏ thì làm sao có thể đáng yêu biết nói ngọt được đây, thật sự là làm khủng hoảng thần kinh mà, thật lãng phí cái vóc dáng trời cho đó!”
Na Na trong lòng đồng tình, vẻ mặt đau khổ mà kịch liệt gật đầu.
Mao Đan con ngươi chuyển động, lặng lẽ tiến gần lại cô đè thấp thanh âm hỏi: “Cậu cùng bác sĩ Niếp tằng tịu với nhau như vậy, trong phòng còn thừa ra người kia thì làm sao bây giờ?”
Na Na lúc này mới sợ hãi cả kinh, nhớ tới Ngụy Triết bị cô bỏ quên!
“Ai nha! Tớ sao lại có thể quên mất Ngụy Triết……”
“Nhỏ giọng chút!”
Mao Đan vội che miệng cô lại, trừng mắt nhìn cái người ngu ngốc này, trong lòng lại vạn phần đồng tình với Ngụy Triết.
Mao Đan vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới nửa ngày, không khỏi cảm thán ông trời quả nhiên cưng người ngu ngốc, khó trách có câu cửa miệng nói “Người ngốc có phúc của người ngốc”! Cô là một viên minh châu thông minh tỏa sáng như vậy lại xuân xanh vừa lúc, tại sao một người đàn ông cũng không có!
Mao Đan càng nghĩ càng tức, căm giận véo cô một cái nhưng vẫn là hảo tâm nhắc nhở cô: “Cùng người ta nói chuyện cho tốt, tớ sang tiểu Nặc phòng bên chơi một lát!”
Na Na còn thật sự ngơ ngốc gật đầu “A” một tiếng, trong lòng nghĩ quả thật nên cùng Ngụy Triết nói vài câu, dù sao người ta vì tìm phòng giúp giúp mình mà chạy đi chạy lại cả ngày trời, tốt nhất là nên cùng hắn giải thích mới đúng.
Ngụy Triết ngồi ở bên giường, trong tay không chút để ý cầm cuốn truyện của tiểu Viễn, nhìn thấy cô tiến vào miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, tươi cười thân thiết nhưng lại lộ ra vẻ cô đơn tiếc nuối.
Na Na rất ngượng ngùng, thời điểm bị người ta đuổi ra khỏi nhà còn thề son sắt với Ngụy Triết sẽ không ăn nhờ ở đậu, mới chưa qua vài ngày lại không có tiền đồ ngoan ngoãn muốn trở về.
“Cô chắc chắn rồi chứ?”
Ngụy Triết thanh âm có chút chua sót, cúi đầu thở dài: “Cô cứ như vậy tha thứ cho hắn?”
Na Na sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Viễn thực thích bác sĩ Niếp, nơi này cũng quả thật là ủy khuất nó……”
Ngụy Triết cười khổ một tiếng, khẽ thở dài: “Hóa ra tôi thua bởi một đứa bé sao?”
“A?” Na Na không hiểu gì cả, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đã bị mình xem nhẹ.
Ngụy Triết nhắm mắt hít sâu một hơi, ôn nhu nhìn cô nói: “Na Na, em thật sự một chút cũng không cảm giác được gì sao, tôi thích em thật lâu……”
Na Na không thể tin trừng lớn mắt, lắp bắp mở miệng: “Ngụy, Ngụy Triết…… Đừng nói giỡn……”
Ngụy Triết ánh mắt ôn nhu như nước nhưng rất nghiêm túc.
Na Na nhất thời trầm mặc.
Ngụy Triết khẽ cười cười, nhẹ giọng nói: “Tôi sợ làm em sợ cho nên muốn nước chảy đá mòn, từ từ tiếp cận em…… Không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một Niếp Duy Bình nẫng tay trên!”
“Thực xin lỗi……”
“Em không cần phải nói xin lỗi!” Ngụy Triết bất đắc dĩ cười cười: “Từ khi chúng ta quen biết tới nay, lời em nói nhiều nhất với tôi là ‘Cám ơn anh’,‘xin lỗi anh’…… Cho dù em không thích tôi cũng đừng khách sáo với tôi như thế!”
Na Na há mồm lại phát hiện lời muốn nói vẫn là “xin lỗi”, không khỏi ngậm miệng lại.
Ngụy Triết hiểu rõ thì cười, trầm mặc một lát, thản nhiên hỏi: “Em có thích Niếp Duy Bình không? Tôi nghĩ không thông tính tình hắn thối như vậy, em vì sao lại nguyện ý ủy khuất chính mình!”
Niếp Duy Bình không có bộ dạng bối rối làm cho bạn nhỏ Na Viễn cảm thấy không được coi trọng!
Thịt viên nhỏ hùng hổ đến trước nhất hắn, lớn tiếng hô lên: “Đại lừa đảo! Chú ăn kẹo của cháu nói vĩnh viễn sẽ không đuổi cô và cháu đi ~ nhưng chú vẫn là không cần cô và cháu!”
Vốn đang khí thế tràn đầy nhưng nói đến câu cuối cùng giọng nói trong trẻo lại bao hàm bao nhiêu ủy khuất, dần dần trở nên nghẹn ngào.
Niếp Duy Bình nghe thấy trong lòng liền đau xót, lại nhìn quanh bốn phía âm u ẩm ướt này, là người miệng nói hùng hồn…… Thế nhưng một chữ cũng nói không nên lời!
Tiểu tử kia ánh mắt trừng thật to, nước mắt dần dần tràn ngập, không thuận theo đứng chắn trước mặt cô út, bộ ngực nhỏ ưỡn lên, giang hai cánh tay nhỏ mập mạp bộ dạng che chắn làm cho người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.
Niếp Duy Bình cổ họng nghèn nghẹn, ngồi xổm xuống. Tầm mắt nhìn thẳng vào thân mình bé nhỏ trước mặt, chậm rãi vươn tay, dùng giọng điệu chân thành nhất nói: “Thực xin lỗi, chú chưa từng không cần hai người…… Chú, chú hiện tại chính là tới đón hai người trở về ! Chúng ta về nhà được không?”
Niếp Duy Bình đang nói lời xin lỗi, hắn đang hỏi một đứa trẻ năm tuổi về nhà được không……
Na Na cũng không biết vì cái gì mà cúi đầu nước mắt liền rơi xuống.
Đứa nhỏ nước mắt lưng tròng ánh mắt hung ác nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc, ngẩng đầu suy nghĩ hồi lâu rồi quay đầu nhìn cô út đôi mắt đỏ hồng liền xoay mặt lại nói: “Chú khi dễ cô út, cháu biết chú làm cho cô út thương tâm…… Chú cam đoan về sau ngoan ngoãn không bao giờ bắt nạt cô út nữa thì cháu sẽ đồng ý theo chú về nhà!”
Bắt đầu từ khi nào mà ngay cả tiểu Viễn cũng đều đem nhà của bác sĩ Niếp trở thành nhà?
Thậm chí không hề nửa đêm bừng tỉnh khóc gào đòi ba ba……
Na Na kinh ngạc nhìn Niếp Duy Bình, là hắn, người bá đạo lại lòng dạ hẹp hòi nhưng lại dùng tâm tư của mình bao dung cho tiểu Viễn tùy hứng hồ nháo, cho bé gia đình ấm áp để dựa vào.
Niếp Duy Bình trịnh trọng gật đầu: “Chú cam đoan!”
Bạn nhỏ Na Viễn trừng mắt nhìn, giống như viên đạn pháo vọt vào trong lòng hắn, cánh tay trắng nhỏ gắt gao ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vô hạn ủy khuất quyệt miệng, thanh âm nghẹn ngào mắng: “Chú xấu xa! Đại lừa đảo! Cháu ghét nhất là chú ! Ô ô ô…… Chú về sau còn có thể đuổi chúng ta đi sao?”
Niếp Duy Bình gắt gao ôm thân mình nho nhỏ mềm mại của bé, sờ sờ cái đầu xù trên vai nhẹ giọng lại kiên định nói: “Sẽ không, không bao giờ có nữa…… Đó cũng là nhà của cháu, về sau nếu chú làm cho hai người tức giận hai người liền đuổi chú ra ngoài!”
Tiểu tử kia nhất thời nín khóc mỉm cười, làm nũng hôn mặt hắn, mắt to ánh lệ, nháy mắt nước mắt liền chảy xuống thanh âm mang theo ủy khuất nghẹn ngào cùng khổ sở nhỏ giọng nói: “Chú ~ cháu muốn cùng chú về nhà…… Cháu không muốn ngủ cùng dì ấy, cháu muốn ôm chú ngủ ~”
Niếp Duy Bình ôm bé đứng lên, trên cánh tay là cái mông nhỏ đang ngồi, cảm giác nằng nặng đó làm cho hắn an tâm. Một tay kia lau nước mắt cho bé, giọng nói kiên quyết: “Được, chúng ta trở về nhà!”
Na Na đột nhiên cả kinh, nhất thời nóng nảy lắc đầu phản đối: “Không được! Nghe lời…… Tiểu Viễn ngoan, chúng ta trước tiên ở đây hai ngày, rất nhanh sẽ tìm được căn phòng xinh đẹp rồi mang cháu tới ở!”
Niếp Duy Bình ánh mắt lạnh lùng mím môi không nói gì.
Mao Đan nhìn tình huống phức tạp này mà cái này cũng không hiểu.
Trước đó một thời gian Na Na đột nhiên chuyển ra, nói vậy chính là ở cùng với Niếp Duy Bình sau đó lại u ám xám xịt quay lại ký túc xá, sợ là hai người này đang náo loạn không thoải mái cái gì đó!
Mao Đan nhất thời bất mãn, ngón tay không chút khách khí hung hăng đánh Na Na, tức giận mắng: “Cậu ở đâu tìm được chỗ ở tiện nghi lại xinh đẹp được chứ! Đứa nhỏ quan trọng hơn, cậu còn nói lăng nhăng cái gì nữa!”
Bác sĩ Niếp tính tình cao ngạo lạnh lùng như vậy, một đóa hoa cô độc trên đỉnh Viễn Sơn, nay cực phẩm này lại cúi đầu nhận sai…… Làm bộ làm tịch là muốn bị sét đánh a a a!
Na Na thoáng do dự nhưng vẫn là dùng sức lắc đầu: “Không được, thật sự không thể lại làm phiền anh, bác sĩ Niếp……”
Niếp Duy Bình không chút dấu vết nghiêng người, không ai chú ý liền dùng sức nhéo vào mông đứa nhỏ trong lòng.
Bạn nhỏ Na Viễn nhất thời tâm linh tương thông, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, mặt nhăn mày nhíu làm bộ dạng sắp khóc đến nơi khiến cho người khác đau lòng muốn chết!
Na Na: “……”
Na Na thở dài, trầm ngâm nói: “Như vậy đi, tiểu Viễn cháu trước cùng chú về đó ở, cô út ở đây chậm rãi tìm phòng ở được không?”
Tiểu tử kia nóng nảy, nước mắt lã chã chực khóc nhìn cô: “Cô út ~ cô không cần tiểu Viễn sao?”
Na Na nhẹ giọng dỗ: “Không có, cô út không thể không thương cháu nha! Cháu xem, cô út ở đây ngay cả nơi tắm rửa đều không có…… Tiểu Viễn trước hết cùng chú trở về, chờ thêm vài ngày tìm được phòng ở cô út sẽ đi đón cháu về?”
Mặc kệ Na Na ôn tồn dỗ dành lừa gạt như thế nào đi nữa, bạn nhỏ Na Viễn chính là không nghe, nước mắt liên tục chảy ra, rốt cục oa một tiếng gào khóc, cái đầu nhỏ thương tâm muốn chết chôn ở hõm vai Niếp Duy Bình, bả vai còn run lên nhè nhẹ.
Na Na vội vàng tiến lên nhẹ nhàng vỗ sau lưng bé, vừa khó xử vừa sốt ruột thở dài: “Cháu tại sao lại không nghe lời như thế? Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc! Ngoan nha tiểu Viễn, đừng khóc…… Cô đồng ý trở về cùng cháu là được rồi đi!”
Tiểu tử kia kinh hỉ quay đầu, hai má trắng mềm mại đỏ bừng đáng yêu làm gì có giọt nước mắt nào!
Na Na: “……”
Bạn nhỏ Na Viễn mặt mày hớn hở vươn tay, bàn tay mập mạp túm chặt quần áo của cô, ánh mắt vui vẻ, cao hứng hoan hô: “Thật tốt quá ~ chúng ta ba người lại có thể ở cùng một chỗ ~”
Na Na dở khóc dở cười nhéo nhéo mặt bé, trừng mắt bộ dạng tức giận mắng: “Xú tiểu tử!”
Niếp Duy Bình cảm thán về nhóc con trong lòng, nghĩ rằng hắn thật sự rất là may mắn! Ôm thằng bé chặt hơn, nội tâm vui sướng đắc ý nhưng lại ra vẻ bình thản mở miệng: “Nếu đã đồng ý thì dọn dẹp một chút chúng ta đi thôi!”
Na Na nhìn hắn một cái, gật gật đầu nói: “Anh trước mang tiểu Viễn xuống lầu, em thu dọn một chút lập tức sẽ xuống!”
Niếp Duy Bình bất mãn liếc mắt nhìn trong phòng một cái, biết cô là muốn cùng người nào đó nói đôi lời, hừ lạnh một tiếng tạm biệt Mao Đan liền ôm thịt viên tròn đang líu ríu xuống lầu.
Na Na áy náy xoay người thấp giọng giải thích: “Đan Đan, thực xin lỗi…… Tớ không phải cố ý gạt cậu, tớ cũng không biết vì sao lại cùng bác sĩ Niếp…… biến thành như bây giờ! Đan Đan, tớ không với cậu là vì tớ không biết mở miệng như thế nào……”
Mao Đan hào phóng phất tay: “Cậu thôi đi, còn nói xin lỗi cái gì a! Cậu lại chả làm gì có lỗi với tớ!”
“Nhưng là bác sĩ Niếp……”
“Bác sĩ Niếp là đóa hoa nằm trên núi băng vạn dặm chỉ có thể từ xa xem không thể lại gần hái!” Mao Đan hình như thở dài tiếc nuối, vỗ vỗ tay cô phiền muộn vô hạn nói: “Tớ kỳ thật đã sớm suy nghĩ cẩn thận…… Nam thần cái gì chứ, không phải người phàm như tớ có thể hy vọng xa vời được! Huống chi đóa sen trắng này thật độc…… Tuy rằng nhìn qua sẽ làm cho người ta động tâm, nhưng cùng người đó sinh đứa nhỏ thì làm sao có thể đáng yêu biết nói ngọt được đây, thật sự là làm khủng hoảng thần kinh mà, thật lãng phí cái vóc dáng trời cho đó!”
Na Na trong lòng đồng tình, vẻ mặt đau khổ mà kịch liệt gật đầu.
Mao Đan con ngươi chuyển động, lặng lẽ tiến gần lại cô đè thấp thanh âm hỏi: “Cậu cùng bác sĩ Niếp tằng tịu với nhau như vậy, trong phòng còn thừa ra người kia thì làm sao bây giờ?”
Na Na lúc này mới sợ hãi cả kinh, nhớ tới Ngụy Triết bị cô bỏ quên!
“Ai nha! Tớ sao lại có thể quên mất Ngụy Triết……”
“Nhỏ giọng chút!”
Mao Đan vội che miệng cô lại, trừng mắt nhìn cái người ngu ngốc này, trong lòng lại vạn phần đồng tình với Ngụy Triết.
Mao Đan vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới nửa ngày, không khỏi cảm thán ông trời quả nhiên cưng người ngu ngốc, khó trách có câu cửa miệng nói “Người ngốc có phúc của người ngốc”! Cô là một viên minh châu thông minh tỏa sáng như vậy lại xuân xanh vừa lúc, tại sao một người đàn ông cũng không có!
Mao Đan càng nghĩ càng tức, căm giận véo cô một cái nhưng vẫn là hảo tâm nhắc nhở cô: “Cùng người ta nói chuyện cho tốt, tớ sang tiểu Nặc phòng bên chơi một lát!”
Na Na còn thật sự ngơ ngốc gật đầu “A” một tiếng, trong lòng nghĩ quả thật nên cùng Ngụy Triết nói vài câu, dù sao người ta vì tìm phòng giúp giúp mình mà chạy đi chạy lại cả ngày trời, tốt nhất là nên cùng hắn giải thích mới đúng.
Ngụy Triết ngồi ở bên giường, trong tay không chút để ý cầm cuốn truyện của tiểu Viễn, nhìn thấy cô tiến vào miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, tươi cười thân thiết nhưng lại lộ ra vẻ cô đơn tiếc nuối.
Na Na rất ngượng ngùng, thời điểm bị người ta đuổi ra khỏi nhà còn thề son sắt với Ngụy Triết sẽ không ăn nhờ ở đậu, mới chưa qua vài ngày lại không có tiền đồ ngoan ngoãn muốn trở về.
“Cô chắc chắn rồi chứ?”
Ngụy Triết thanh âm có chút chua sót, cúi đầu thở dài: “Cô cứ như vậy tha thứ cho hắn?”
Na Na sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Viễn thực thích bác sĩ Niếp, nơi này cũng quả thật là ủy khuất nó……”
Ngụy Triết cười khổ một tiếng, khẽ thở dài: “Hóa ra tôi thua bởi một đứa bé sao?”
“A?” Na Na không hiểu gì cả, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đã bị mình xem nhẹ.
Ngụy Triết nhắm mắt hít sâu một hơi, ôn nhu nhìn cô nói: “Na Na, em thật sự một chút cũng không cảm giác được gì sao, tôi thích em thật lâu……”
Na Na không thể tin trừng lớn mắt, lắp bắp mở miệng: “Ngụy, Ngụy Triết…… Đừng nói giỡn……”
Ngụy Triết ánh mắt ôn nhu như nước nhưng rất nghiêm túc.
Na Na nhất thời trầm mặc.
Ngụy Triết khẽ cười cười, nhẹ giọng nói: “Tôi sợ làm em sợ cho nên muốn nước chảy đá mòn, từ từ tiếp cận em…… Không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một Niếp Duy Bình nẫng tay trên!”
“Thực xin lỗi……”
“Em không cần phải nói xin lỗi!” Ngụy Triết bất đắc dĩ cười cười: “Từ khi chúng ta quen biết tới nay, lời em nói nhiều nhất với tôi là ‘Cám ơn anh’,‘xin lỗi anh’…… Cho dù em không thích tôi cũng đừng khách sáo với tôi như thế!”
Na Na há mồm lại phát hiện lời muốn nói vẫn là “xin lỗi”, không khỏi ngậm miệng lại.
Ngụy Triết hiểu rõ thì cười, trầm mặc một lát, thản nhiên hỏi: “Em có thích Niếp Duy Bình không? Tôi nghĩ không thông tính tình hắn thối như vậy, em vì sao lại nguyện ý ủy khuất chính mình!”